Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh!

Chương 162: Lòng thù hận sâu hơn đáy biển



Mùa hè ba năm về trước...

Sân bay trung tâm thành phố...

- Thống Đốc, chúng tôi đã bắt được kẻ chủ mưu trong vụ khủng bố lần này, hiện đang giam giữ hắn trong tù. Chỉ chờ mệnh lệnh của Thống Đốc là xử tử.

Lục Nghị Phàm gật nhẹ đầu, đưa tay kéo cặp kính râm màu đen hàng hiệu xuống, sau đó thuận tay ném vào trong sọt rác. Bất kể thứ gì anh không còn hứng thú nữa thì thoải mái vứt đi mà thôi.

Vị Thống Đốc trẻ tuổi khi đó mới chỉ bước sang tuổi hai mươi sáu. Anh đi đến đâu, quân sĩ lập tức xếp thẳng hàng, mặc áo chống đạn, súng bắn tỉa giắt hông nghiêm chỉnh hộ tống.

Tác phong uy trấn như vũ bão, ngạo nghễ mà tàn bạo khiến đối phương không rét mà run.

Cánh cổng cục liên bang liên quốc gia được đẩy ra, Lục Nghị Phàm bình thản bước vào. Toàn bộ các vị lãnh đạo từ hơn năm mươi quốc gia khác nhau đều đứng bật dậy, nghiêm chỉnh kính chào anh.

Lục Nghị Phàm nheo mắt, vươn tay đón lấy bản báo cáo tình hình vụ khủng bố, ám sát nghị viện lớn nhất từ trước tới nay, trong sáu năm anh giữ chức Thống Đốc, trực tiếp vo tròn, xé rách thành nhiều mảnh vụn.

- Ngu xuẩn! Các ông làm việc không khác gì lũ con nít. Nếu Tổng thống nước Tề Quốc đứng ra truy vết, mặt mũi của bổn Thống Đốc sẽ bị các ông ném vào đống phân chó à?

Toàn bộ những người có mặt trong cục liên bang đều cúi gằm mặt, kẻ nào người nấy giật thót, sợ hãi đến mức đầu gối va vào nhau lộp bộp.

Vụ ám sát Tổng thống Tề Quốc đã làm chấn động toàn bộ Chính Phủ các nước. Mặc dù vị Tổng thống kia may mắn thoát chết, thế nhưng con trai và con gái của ông lại là nạn nhân xấu số thế mạng. Mà quân đội bảo vệ lại do Lục Nghị Phàm đứng ra lãnh đạo. Bởi vậy, ngay sau khi xảy ra sự việc không mong muốn này, anh đã nổi điên, trút toàn bộ cơn giận dữ lên đại diện năm mươi quốc gia lớn nhỏ.

- Hung thủ gây án hiện đang ở đâu?

Lục Nghị Phàm hừ lạnh hỏi.

Lập tức, anh được một viên chức cấp cao khúm núm dẫn tới nhà giam.

Kẻ khủng bố là một thanh niên vừa tròn mười chín tuổi, nước da ngăm đen, quần áo rách rưới, khuôn mặt nhem nhuốc bơ phờ.

Vừa trông thấy Lục Nghị Phàm, hắn đã tỏ ra vô cùng khinh thường, nhếch miệng cười khẩy:

- Muốn moi thông tin từ chính miệng tôi? Đừng hòng!

Đối với sự ương bướng của hắn, thái độ của Lục Nghị Phàm lại vô cùng bình thản. Anh ung dung ngồi xuống ghế, hai chân vắt chéo nhau, cười cợt mà đáp:

- Ồ, cậu nhóc! Tính khí của cậu cũng rất thẳng thắn. Ám sát Tổng thống nước láng giềng, cậu đã biết hậu quả mình phải gánh chịu là gì rồi chứ?

Hắn không đáp, dựa người lên thành tường, hai mắt nhắm lại, lim dim, làm bộ như không thèm nghe.

Lục Nghị Phàm phì cười, sau đó liền tặc lưỡi một cái. Từ xưa tới nay, anh làm việc rất theo quy tắc, kẻ phạm tội ắt phải chịu tội. Gã thanh niên kia mặc dù ám sát không thành, thế nhưng lại vô tình cướp đi hai sinh mạng còn non nớt. Con trai và con gái của Tổng thống, đứa mới chỉ có bảy tuổi, đứa thì vừa lên năm tuổi. Hai đứa nhóc còn chưa kịp hưởng thụ mười năm cuộc đời liền đã ngã xuống đất mà giãy chết.

Trước khi Lục Nghị Phàm rời đi, anh chỉ lạnh nhạt dặn dò hắn:

- Viết lời từ biệt cha mẹ và người thân. Cậu chỉ còn được sống đúng hai mươi tư giờ đồng hồ nữa!

Lục Nghị Phàm đi rồi, người thanh niên lúc này mới chầm chậm mở mắt. Hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy ra, ướt đầm đôi má gầy gò chỉ còn da bọc xương...

- Ngài... cầu xin ngài... Xin ngài hãy tha cho thằng bé. Nó còn nhỏ, bị người ta xúi giục, nó không biết gì cả. Cầu xin Ngài. Vợ chồng tôi dập đầu, van cầu ngài rủ lòng thương xót...!

Trước đài xử bắn, có một đôi vợ chồng già khắc khổ đang quỳ rạp trên nền đất, đau đớn van xin Lục Nghị Phàm.

Họ dập mạnh đầu tới nỗi trán bật máu, thế nhưng, quân đội có quy tắc của quân đội, giết người đền mạng, đây chính là cái giá mà hắn phải trả.

Người mẹ cố gắng bò lết về phía anh, dùng hai tay ôm lấy đầu gối của Lục Nghị Phàm, không ngừng nấc lên từng hồi:

- Trác Thâm còn nhỏ, thằng bé không biết gì cả. Xin ngài hãy tha cho nó. Tôi nguyện đổi lấy mạng già này!

- Quá muộn rồi!

Lục Nghị Phàm phủi tay, sai người lôi đôi vợ chồng già ra bên ngoài.

Trác Thâm cong môi cười khổ, hai mắt từ từ nhắm lại.

Đoàng... đoàng... đoàng...

Tiếng súng chói tai nổ lên, đồng nghĩa với một sinh mạng đã mãi mãi ra đi ở tuổi mười chín.

Ông bà Trác rú lên đau đớn, ôm chầm lấy thi thể con trai út mà gào khóc. Lục Nghị Phàm được đoàn quân sĩ hộ tống bước qua, gương mặt lạnh lùng đến tàn bạo.

Anh không hề biết, đằng sau cánh cửa nhà xác có một đôi mắt căm hận tột cùng đang nhìn chằm chằm về phía anh.

Trác Hiên cắn chặt môi, đến nỗi răng cắm phập vào thịt, mùi vị tanh tưởi ở nơi đầu lưỡi càng làm tăng thêm sự thù hằn cực điểm của anh ta.

Ba năm qua, Trác Hiên nung nấu ý định báo thù cho em trai. Cha mẹ anh vì không chịu nổi cú sốc mất con, lại thêm bệnh tình càng lúc càng xấu, hai tháng sau liền qua đời.

Trác Hiên bỏ quê hương, lên thành phố Tiết Châu, lao đầu học võ và bắn súng. Cuối cùng, Trác Hiên thành công trở thành thuộc hạ đắc lực của Lục Nghị Phàm, cùng La Vân Thiên hộ tống và phò trợ anh hết lần này tới lần khác.

Hai năm làm thuộc hạ ở biệt phủ Thống Đốc là hai năm Trác Hiên nhẫn nhịn, tạm thời nuốt xuống lòng thù hận, dốc sức lấy trọn lòng tin của Lục Nghị Phàm.

Tất cả đều chỉ vì ngày hôm nay!