Thôn Hoa Khó Gả

Chương 32: Ngất Xỉu



Lâm Thiên Dược im lặng, Kỷ Đào đứng ở cửa, cảm thấy dường như hắn trở nên lạnh lùng hơn, giống như không quá vui vẻ thì không nói tiếp về chuyện đó nữa mà chỉ nói: "Ta về nhà trước đây. Nếu thẩm tử tỉnh dậy và huynh cảm thấy lo lắng thì có thể sang gọi ta."

Kỷ Đào trở về nhà, trong nhà im ắng, chỉ có Dương ma ma đang ngồi may quần áo dưới tàng cây ở trong sân và tất cả đều là vải do Liễu thị mua vào ngày ba mươi tết.

Dương ma ma nhìn lướt qua hộp thuốc ơ sau lưng cô: "Cô nương đã trở về rồi, vừa nãy Lâm thư sinh tới đây mang hộp thuốc của người đi, bên đó đã xảy ra chuyện gì sao?"

“Không có gì.” Kỷ Đào thản nhiên nói, nếu chuyện Điền thị tự tìm đến cái chết bị người ngoài biết được thì nhất định sẽ lại trở thành một đề tài cho mọi người bàn tán, cho dù là Dương ma ma thì Kỷ Đào cũng không muốn nói.

“Cô nương, đến thử xem.” Dương ma ma cầm bộ quần áo vào nhà và cười nói.

Bộ quần áo màu hồng nhạt được thêu hoa, cỏ và còn có đôi bướm bay lượn rất tinh xảo, ngay cả trong thị trấn cũng hiếm có người có kỹ thuật thêu tinh xảo như vậy.

“Rất đẹp.” Kỷ Đào khen ngợi.

Dương ma ma nở nụ cười tươi hơn: "Cô nương thích là tốt rồi."

Khi Liễu thị trở về, bà ấy còn dẫn theo một phụ nhân lạ mặt. Hai người vừa vào nhà đã đóng cửa lại và không biết bọn họ nói chuyện gì. Đợi đến lúc đi ra, trên mặt Liễu thị tràn đầy vẻ rạng rỡ, bà ấy vui vẻ tiễn phụ nhân ra cửa rồi lập tức bước vào phòng của Kỷ Đào.

Kỷ Đào cầm một quyển sách trong tay, Liễu thị tiến vào và cười nói: "Nếu Đào nhi nhà ta là nam tử thì nhất định phải cho đi học mới được."

“Nương, có chuyện gì thế ạ?” Kỷ Đào đặt quyển sách xuống và cười nói.

Liễu thị đi đến bên bàn, ngồi xuống, uống một ngụm nước rồi mới nói: "Người vừa rồi là người trong nương gia của đại cữu mẫu của con. Ta tìm bà ta để hỏi một chút về Tiền gia."

Kỷ Đào ngẩng đầu nhìn bà ấy, dáng vẻ thật sự muốn lắng nghe.



Liễu thị cười nói: "Vốn dĩ chuyện này là không cần thiết. Đại cữu mẫu của con đã thích con từ khi con còn nhỏ rồi và dựa vào quan hệ giữa chúng ta, bà ấy cũng sẽ không hại con, nhưng phụ thân của con nói dù thế nào đi chăng nữa thì cũng phải tìm người hỏi thăm một chút."

Nói đến đây, bà ấy dừng lại, đưa tay vuốt ve mái tóc mượt mà của Kỷ Đào, ánh mắt bà ấy dịu dàng: "Ta cũng hiểu được tốt nhất nên hỏi thăm rõ ràng, chúng ta chỉ có một mình con cho nên luôn muốn con có một cuộc sống tốt đẹp."

Mũi Kỷ Đào chua xót, cô ôm lấy eo của Liễu thị: "Nương, con hiểu mà."

“Đào nhi của chúng ta đã lớn rồi.” Liễu thị vỗ nhẹ vào lưng cô, chậm rãi nói với giọng điệu tràn đầy vui mừng.

"Sắp phải đính hôn rồi. Nhà này chỉ có một mình con cũng tốt, như thế con sẽ không cần phải gả ra ngoài, nếu không thì ta chắc chắn rất luyến tiếc." Liễu thị nhẹ giọng nói.

Kỷ Đào cảm thấy có thứ gì đó ấm áp rơi ở trên cổ của cô, cô hít một hơi thật sâu rồi cười nói: "Con cũng sẽ rất nhớ nương."

"Tiền Tiến là nhi tử thứ hai của đại phòng Tiền gia. Thằng bé có một ca ca và hai muội muội. Chính bởi vì đông con nên phụ mẫu thằng bé mới đồng ý cho nó đến ở nhà chúng ta.” Liễu thị trở lại trên ghế, nhẹ giọng nói.

Kỷ Đào cẩn thận lắng nghe.

"Người vừa mới tới chính là một thẩm tử trong nhà Tiền gia, bà ta biết rất rõ về những chuyện của Tiền gia."

"Bà ta nói rằng nương của Tiền Tiền có hơi nóng tính, còn phụ thân của thằng bé thì tốt hơn một chút, nhưng họ đều là người tốt, lòng dạ không xấu, mỗi đứa con đều được dạy dỗ tốt. Điều quan trọng nhất là bọn họ và đại tức phụ ở với nhau rất hòa thuận."

"Về Tiền Tiền thì từ nhỏ đã hiểu chuyện, luôn nỗ lực hết mình giúp đỡ làm những công việc trong nhà, không lười biếng, hiếu thảo với phụ mẫu..."

Kỷ Đào yên lặng lắng nghe và suy nghĩ xa xăm.



Nói xong, Liễu thị vỗ vỗ tay của Kỷ Đào: "Khi nào phụ thân của con về thì ta sẽ nói chuyện với ông ấy."

Nói xong liền đứng dậy và định đi ra ngoài.

Kỷ Đào nhanh chóng đứng lên: "Nương, chuyện này không cần phải vội vàng."

Liễu thị quay lại và cười: "Nha đầu ngốc, ta biết rồi."

Kỷ Đào nhìn Liễu thị đi ra ngoài rồi lại ngồi xuống. Khi cô đang suy nghĩ miên man, Dương ma ma vội vàng bước vào và nói: "Cô nương, lão nhị Dương gia đến đây muốn nhờ người qua nhà hắn nhìn xem Phùng cô nương thế nào."

Kỷ Đào ngẩng đầu lên, hỏi: "Nàng ta bị làm sao vậy?"

Dương ma ma nhìn ra ngoài cửa rồi thấp giọng nói: "Nghe nói là bị ngất xỉu, nên muốn để người đến nhìn xem."

Kỷ Đào đứng dậy, nhìn sắc trời một chút rồi đeo hộp thuốc lên vai và chuẩn bị đi xem. Hôm nay là ngày kết hôn mà lại bị ngất xỉu, thật là hiếm có.

Dương Đại Viễn đứng ở cửa sân, vẻ mặt hắn ta lo lắng. Khi nhìn thấy Kỷ Đào thì hắn ta tiến lên vài bước, vừa đưa tay định bắt lấy cô vừa nói: "Kỷ cô nương, ngươi mau đi nhìn xem."

Kỷ Đào hơi quay người, né tránh tay của hắn ta, nhíu mày hỏi: "Đi thôi, tại sao lại bị ngất xỉu vậy?"

Hiện tại Dương Đại Viễn mới phát hiện hành động vừa rồi của hắn ta có chút quá mức nên vội vàng nói: "Vừa nãy khi tiễn khách xong, đang chuẩn bị trở về phòng thì nàng ấy liền ngất xỉu, sắc mặt có chút tái nhợt."

Lúc này, Dương ma ma đuổi tới, đưa tay lấy hộp thuốc trên người Kỷ Đào rồi cười nói: "Cô nương, nô tỳ đi với người."

Kỷ Đào gật đầu, Dương Đại Viễn không đợi được nữa, đứng ở phía trước chờ đợi với sắc mặt rất lo lắng.