Thôn Hoa Khó Gả

Chương 30: Hối Hận



Sau khi trôi qua đêm giao thừa cực kỳ náo nhiệt thì bắt đầu phải đi thăm họ hàng thân thích rồi. Lần này, lúc Liễu thị trở về nương gia, Kỷ Duy đã ngăn cô lại và chỉ để Liễu thị trở về một mình.

Nói đến đây, Kỷ Đào cũng cảm thấy có chút khó hiểu. Cô không hiểu sao Kỷ Duy và nhạc gia* lại lạnh nhạt với nhau như vậy, ngày lễ tết không đến thăm mà chỉ để Liễu thị trở về một mình. Nhưng điều kỳ lạ hơn nữa là Liễu thị cũng không có ý kiến gì về việc Kỷ Duy lạnh nhạt như vậy với nhạc gia.

*nhà bố mẹ vợ

Vào buổi chiều, khi Liễu thị trở về, bà ấy liền đi thẳng vào phòng chính, và ngay sau đó lại đi ra gọi Kỷ Đào vào.

Khi Kỷ Đào bước vào, cô lập tức nhìn thấy Kỷ Duy đang ngồi ở vị trí đầu với vẻ mặt nghiêm túc, còn Liễu thị thì ngồi ở một bên với khuôn mặt tươi cười.

Trong lòng Kỷ Đào đã đoán ra một chút.

Quả nhiên, Liễu thị vừa mở miệng đã nói ngay: “Hôm nay đại tẩu lại nhắc đến và còn nói rằng sẽ tìm ngày để chính thức dẫn Tiền Tiến đến chào hỏi.”

Nói xong, bà ấy nhìn về phía Kỷ Đào và nghiêm túc nói: “Đào nhi, theo lý thuyết thì việc kết hôn của cô nương đều do phụ mẫu quyết định, nhưng quy định của nhà nông vốn dĩ có thể thay đổi và cũng không có ai để ý đến điều này. Hơn nữa, điều kiện của nhà chúng ta khác biệt, và từ nhỏ con đã có chủ kiến của mình. Phụ thân của con và ta đều cảm thấy tốt hơn hết là hỏi ý kiến của con trước. Dù sao thì đây là cuộc sống của con, con sống vui vẻ và thoải mái thì chúng ta mới có thể yên tâm được.”

Rõ ràng là Liễu thị còn chưa nói hết nên Kỷ Đào cũng không trả lời mà cúi đầu tỏ vẻ ngại ngùng.

Quả nhiên, Liễu thị dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ta và phụ thân của con đều cảm thấy Tiền Tiến là một người tốt và sau này gia đình thằng bé sẽ không đến làm phiền hai đứa. Hơn nữa, thằng bé khá nhanh nhẹn, trạc tuổi con và trông cũng có vẻ là người biết chăm sóc cho người khác… Con cảm thấy thế nào?”

Cảm thấy thế nào ư? Vừa rồi Liễu thị nói rằng đại cữu mẫu muốn đến chào hỏi nên hiển nhiên là bà ấy rất hài lòng với cuộc hôn nhân này. Kỷ Đào cúi đầu suy nghĩ, một lúc sau mới ngẩng đầu lên và nghiêm túc nói: “Con nghe theo hai người.”



Đối với cô mà nói, ở cái thôn Đào Nguyên này, cô không thể không kết hôn, cho nên nếu đã như vậy thì kết hôn với ai cũng giống nhau.

Kỷ Duy gật đầu.

Nhìn thấy Kỷ Đào đồng ý, Liễu thị mỉm cười hài lòng và còn âm thầm trừng mắt với Kỷ Duy một cái. Vừa rồi khi Kỷ Duy nói rằng phải hỏi ý kiến của Kỷ Đào thì Liễu thị đã cảm thấy điều đó là không cần thiết, vì rõ ràng là Kỷ Đào không có ác cảm với Tiền Tiến.

Chỉ cần không chán ghét là đủ rồi. Đợi đến khi kết hôn thì hai người tự nhiên sẽ càng ngày càng thân thiết hơn.

“Được rồi, con trở về nghỉ ngơi đi.” Liễu thị vui mừng nói.

Rất nhanh đã đến ngày mùng tám và từ sáng sớm, Liễu thị đã hào hừng kéo Kỷ Đào đến nhà Dương Đại Thành. Hôm nay là một ngày cực kỳ vui mừng và Kỷ Đào biết rằng Liễu thị có ý định làm cho cô được dính lây không khí vui mừng.

Sân nhà Dương gia cực kỳ náo nhiệt, cả sân ngập tràn sắc đỏ thẫm, người ra người vào đều nở nụ cười tươi và Liễu thị cũng không ngoại lệ. Bà ấy kéo Kỷ Đào trực tiếp đi vào phòng của Phùng Uyển Phù. Bởi vì bọn họ không có nghi thức đón dâu nên khi đến thời điểm thì Phúc ma ma sẽ đưa Phùng Uyển Phù ra ngoài hành lễ và như vậy là coi như đã xong rồi.

Nhà nông thực sự rất đơn giản, và còn là tổ chức đám cưới ở một thôn xa xôi hẻo lánh, cho nên có thể làm được như thế này thì đã là rất có lòng rồi. Nhưng đối với Phùng Uyển Phù mà nói thì có lẽ chuyện này không đáng giá để nhắc tới.

Kỷ Đào nhìn Phùng Uyển Phù mặc bộ váy cưới màu đỏ thẫm và đang ngồi ở trước bàn trang điểm. Khuôn mặt nàng ta như tranh vẽ, viền mắt hồng hồng khiến cho cô tự hỏi không biết hôm nay ở bên trong nước mắt của nàng ta có một chút không cam lòng nào không?

“Ôi, đây chắc là tân nương tử xinh đẹp nhất thôn Đào Nguyên rồi?” Liễu thị tiến lên và cười nói.

Những người trong phòng ồn ào phụ họa.



Phùng Uyển Phù cúi đầu và cười ngại ngùng.

“Nhìn bộ váy cưới này xem, bao nhiêu năm nay cũng không có ai sẵn lòng dùng vải lụa ngọc trai này để làm váy cưới đâu. Ta nghe nói thứ này sẽ tỏa sáng ở dưới ánh mặt trời.” Liễu thị lại nói tiếp.

Mọi người trong phòng nhất thời kinh ngạc, Triệu Ngô thị đứng ở một bên nghe vậy thì tiến lên vài bước, chậc chậc mấy cái rồi nói với Liễu thị: “Bảo sao mà ta thấy vải lụa này dường như đang phát ra ánh sáng. Ta còn tưởng là mình đã lớn tuổi nên bị hoa mắt rồi, không nghĩ rằng chỉ là ta không có nhiều kiến thức, haha ​​… “

Trong phòng lại vang lên một trận cười lớn.

“Đến giờ rồi.” Toàn Phúc ma ma tiến vào và cười nói. Bà ta đắp chiếc khăn voan lên đầu Phùng Uyển Phù rồi dắt nàng ta đi ra ngoài một cách chậm rãi. Tất cả mọi người đi theo và định đi xem lễ cưới.

Dương Đại Viễn đột nhiên đứng ở cửa.

Kể từ khi hắn ta làm người khác bị thương, Kỷ Đào không nhìn thấy hắn ta nữa. Lúc này, hắn ta đứng ở cửa nhìn Phùng Uyển Phù mặc bộ váy cưới đỏ thẫm với dáng người quyến rũ bằng ánh mắt nặng nề. Hắn ta không nhìn thấy khuôn mặt của nàng ta mà chỉ nhìn thấy cái khăn voan màu đỏ thẫm.

Toàn Phúc ma ma có chút nóng nảy. Dương Đại Viễn chặn cửa nên bà ta không có cách nào để đi ra ngoài.

Hai bên nhìn nhau một lúc, sau đó Dương Đại Viễn mở miệng trước: “Phù nhi, sau ngày hôm nay, nàng chính là đại tẩu của ta, nàng có hối hận không?”

Lời nói này chứa khá nhiều thông tin và ý nghĩa. Đa số người trong phòng đều là những phụ nhân ở trong thôn, khi nghe vậy thì họ bắt đầu xì xào bàn tán. Kỷ Đào đứng ở cuối cùng nên cô có thể nghe thấy bọn họ nói rằng trước đây Phùng Uyển Phù và Dương Đại Viễn có mối quan hệ không hề đơn giản.

Giữa những tiếng bàn tán rất nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng của Phùng Uyển Phù từ dưới khăn voan vang lên: “Năm đó, ta bị lừa bán và lưu lạc đến thôn Đào Nguyên. Là Dương gia bỏ hết tài sản ra để cứu ta, cả gia đình của huynh đều là ân nhân của ta. Ta tình nguyện ở lại để trả ơn lòng tốt này. Hơn nữa thật buồn cười khi nói rằng thực ra ta cũng đã mệt mỏi với sự xấu xa ở trong gia tộc rồi. Cuộc sống ở thôn Đào Nguyên rất giản dị, người dân cũng chất phác, và … Đại Thành ca luôn một lòng một dạ với ta, cho nên ta không hối hận khi gả cho hắn.”