Thôn Hoa Khó Gả

Chương 24: Trì Trường An



Có một tiếng cười trêu đùa mơ hồ vang lên, giọng điệu khiến cho người nghe cảm thấy buồn nôn: “Tiểu tử, ngươi không thể đánh ta, ngươi phải biết rằng sau này ta sẽ là phụ thân của ngươi … Xuân Lan, ngươi dạy bảo hắn đi…”

Từ vị trí của Kỷ Đào có thể nhìn thấy Lâm Thiên Dược di chuyển nhanh hơn, nhưng lại không thể làm cho người kia bị thương một tí nào.

Kỷ Đào thuận tay cầm lấy một cây củi trong tay, cô ước lượng một chút rồi nhanh chóng mở cửa và đi ra ngoài. Người kia nghe thấy tiếng mở cửa thì quay người lại và nhìn thấy Kỷ Đào đang cầm cây củi xông đến. Không biết là bởi vì sắc mặt của Kỷ Đào quá dọa người hay bởi vì cô là khuê nữ của trưởng thôn mà ông ta vội vàng tránh khỏi nắm đấm của Lâm Thiên Dược, đồng thời còn đẩy Lâm Thiên Dược khiến cho hắn hơi lảo đảo và suýt nữa thì ngã xuống đất. Người đó nhanh chóng quay người lại rồi nhảy qua cái hàng rào đơn sơ và không quá cao…

Nhìn thấy người đó nhảy qua hàng rào, Kỷ Đào tiến lên vài bước, vung cây củi ở trong tay lên rồi đập mạnh vào người đó và trước mặt cô lập tức có khói bụi bay lên.

Người đó nằm trên đất co quắp và ôm lấy chân của mình. Khuôn mặt của ông ta méo mó vì đau đớn, khi nhìn thấy Kỷ Đào đến gần thì co rúm người lại.

Lâm Thiên Dược mở cửa đi ra thì liền nhìn thấy Kỷ Đào cầm một cây gậy gỗ và từ từ đến gần người đang nằm ở trên mặt đất với vẻ mặt hung dữ. Cô nhìn người đó chằm chằm khiến cho ông ta lại co rúm lại.

“Cảm ơn Đào nhi muội muội.” Lâm Thiên Dược có chút chật vật, quần áo trên người hơi rối loạn. Hắn thi lễ với Kỷ Đào rồi đi đến chỗ người đang nằm trên mặt đất, cuối cùng vẫn không nhịn tức giận mà giơ chân đá một cái thật mạnh vào bụng của ông ta.

Sau khi đá xong, hắn nhìn nam tử cong người thành hình con tôm ở trên mặt đất thì vẫn còn chưa cảm thấy hết tức giận. Đột nhiên có một bó dây thừng bay tới, Lâm Thiên Dược thuận tay bắt được.

Kèm theo đó là giọng nói lanh lảnh của Kỷ Đào vang lên: “Trói ông ta lại.”

Lâm Thiên Dược nhanh chóng trói người đang nằm trên mặt đất lại và lôi vào nhà.

Kỷ Đào nhìn nam tử trung niên ở dưới đất râu ria xồm xoàm, tay chân bị trói, miệng của ông ta bị nhét một cái giẻ lau mà Lâm Thiên Dược tình cờ tìm thấy. Ông ta không thể cử động và vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ.

Điền thị che mặt và khóc nức nở.

Lâm Thiên Dược thấy vậy thì cực kỳ tức giận, hắn tiến lên và lại đá ông ta mấy cái nữa.

“Ông là ai? Tại sao lại lẻn vào nhà của ta?” Lâm Thiên Dược nhẹ giọng hỏi.

Trong giọng nói của hắn chứa đầy sự tức giận bị kìm nén.



Người ở trên mặt đất nhìn sang chỗ khác và hừ một tiếng coi thường Lâm Thiên Dược. Ông ta hoàn toàn không muốn trả lời.

Thấy ông ta cứng đầu, Kỷ Đào ngăn cản Lâm Thiên Dược đang muốn tiến lên một lần nữa. Cô lấy ngân châm ra và lạnh nhạt nói: “Cái này đâm vào sẽ không để lại vết thương. Ông có muốn thử một chút không?”

Lời nói này đã khiến người ở trên mặt đất chú ý.

Ông ta nhìn cái ngân châm dài bằng lòng bàn tay, ánh mắt hơi né tránh. Kỷ Đào tiến lên một bước, cười nhạt nói: “Yên tâm đi, ta là đại phu nên đâm rất chuẩn. Đúng rồi, mấy hôm trước sư phụ có dạy cho ta một bộ châm pháp, nếu học được nó thì sẽ có tác dụng thần kỳ đối với những người đã lớn tuổi và tay chân hay bị đau nhức, nhưng mà có một điều không tốt lắm…”

Kỷ Đào hơi nhíu mày, giống như rất phiền não: “Nếu như đâm không đúng thì sẽ khiến cho bệnh nhân liệt nửa người.”

“Thật đúng lúc, kẻ xấu này sẽ để cho ngươi dùng để luyện châm pháp.” Lâm Thiên Dược lập tức nói tiếp.

Kỷ Đào mỉm cười gật đầu, cô cầm ngân châm và đi về phía trước.

Nụ cười của cô rơi vào trong mắt người ở trên mặt đất có vẻ cực kỳ khủng khiếp.

“Lấy giẻ lau trong miệng ông ta ra đi.” Kỷ Đào đến gần và nói.

Mặc dù Lâm Thiên Dược có chút khó hiểu nhưng hắn vẫn tiến lên. Khi vừa lấy cái giẻ ra thì người ở trên mặt đất liền há miệng hét lên. Kỷ Đào nhanh chóng đâm vào cổ của ông ta một cái, ông ta lập tức im lặng.

“Có nói không?” Lâm Thiên Dược không ngờ ngân châm của Kỷ Đào lại lợi hại như vậy, hắn nhìn về phía người ở trên mặt đất và cười lạnh hỏi.

Thấy ông ta quay đầu đi, Kỷ Đào lại đâm nhiều lần vào mấy chỗ ở trên đùi của ông ta rồi cô “ôi chao” một tiếng với giọng điệu tràn đầy tiếc nuối.

“Bị liệt rồi.”

Cùng lúc đó, ánh mắt của người ở trên mặt đất lộ ra vẻ sợ hãi, bởi vì từ đầu gối trở xuống của ông ta thực sự không có cảm giác gì nữa. Ông ta cảm nhận lại lần nữa, thấy Kỷ Đào ở bên cạnh đang định đâm vào chân còn lại của mình thì lập tức há miệng kêu to …

Nhưng cũng chỉ có thể há miệng mà thôi.

“Sao vậy? Nếu ông vẫn còn không muốn nói thì ta sẽ thử ở bên này xem thế nào.” Giọng nói thản nhiên của Kỷ Đào lại vang lên.



Ông ta vội vàng gật đầu.

Kỷ Đào và Lâm Thiên Dược nhìn nhau, cô đưa tay rút ngân châm ở cổ của ông ta ra.

“Đừng nghĩ đến việc hét lên mà hãy thành thật giải thích, ở xung quanh đây không có ai đâu.” Lâm Thiên Dược cảnh báo nói.

“Là … Trì Trường An bảo ta tới.”

Kỷ Đào hơi nhướng mày, cô nhìn về phía Lâm Thiên Dược, thấy ánh mắt của hắn ta thay đổi thì lập tức hiểu rõ. Sợ rằng trong lúc hắn đi học đã gây ra nhiều thù hận rồi.

“Ta khá tò mò là làm sao ông biết được hôm nay có rất ít người ở trong thôn Đào Nguyên?” Kỷ Đào đột nhiên nói.

Hôm nay Dương Đại Viễn đã làm người khác bị thương và điều đó đã thu hút hơn một nửa người dân trong thôn Đào Nguyên đi tới bên đó. Nếu không thì kẻ lạ mặt này căn bản không thể âm thầm vào thôn được. Cô cũng không nghĩ rằng Dương Đại Viễn sẽ thông đồng với người này.

“Ta không biết tại sao lại có ít người trong thôn như thế.” Ông ta vội vàng nói. Ánh mắt của ông ta không ngừng quét qua cái ngân châm sáng lấp lánh ở giữa những ngón tay của Kỷ Đào.

“Hắn ta bảo ông tới đây để làm cái gì?” Sắc mặt Lâm Thiên Dược lạnh lùng khiến cho hắn càng có vẻ cao ngạo và lạnh lẽo.

Ánh mắt của người ở trên mặt đất lóe lên, ông ta không nhìn Lâm Thiên Dược.

“Ông có nói không?” Kỷ Đào giơ ngân châm lên.

“Nói, nói … Trì Trường An và ta ở cùng một thôn. Đó là thôn Trì Gia tại trấn Điền Cừ ở ngay bên cạnh. Hắn ta bảo ta tới…” Nói đến đây, ông ta hơi rụt người lại, nhìn ngâm châm trên tay Kỷ Đào rồi quay đầu sang chỗ khác và nói: “Hắn ta nói nương của ngươ đãi ở góa nhiều năm, ngày thường cũng hay quyến rũ nam nhân nên bảo ta tới… cưỡng bức nàng, sau đó…”

Lâm Thiên Dược đột nhiên tiến lên và đá thật mạnh vào người ông ta. Bởi vì tay chân của ông ta đều bị trói nên ông ta chỉ có thể ôm đầu và liên tục né tránh, nhưng mà cũng tốn công vô ích.

Kỷ Đào nhìn người ở trên mặt đất đang liên tục lăn qua lăn lại như nhìn một kẻ ngốc. Ông ta lại còn dám nói sau đó nữa…

Điền thị ở một bên vốn chỉ nhỏ giọng khóc nức nở, nhưng khi nghe thấy những lời này thì âm thanh càng lúc càng lớn. Bà ấy lấy tay che mặt và khóc.