Thôn Hoa Khó Gả

Chương 22: Cầu Hôn Ai



Kỷ Đào thầm cười trong lòng, cô cười nói: “Ta nhìn thấy Phùng cô nương của Dương gia kia…”

Liễu thị hơi mở to hai mắt: “Làm sao?”

“Hôm nay nàng ta bị tẩu tử của nương gia của Dương đại tẩu cào mặt. ​​Con thấy không chỉ Dương đại ca lo lắng mà Dương nhị ca cũng cực kỳ lo lắng.”

Kỷ Đào nói nhỏ.

Liễu thị nghe vậy thì kinh ngạc, bà ấy mở to hai mắt, đến gần Kỷ Đào và thấp giọng nói: “Ta đã nói với con rồi, mọi người đã nhìn thấy Phùng cô nương và lão đại Dương gia ôm nhau ở trên núi. Còn có người nói quan hệ giữa nàng ta và lão nhị Dương gia cũng không hề đơn giản… “

Kỷ Đào im lặng lắng nghe, thấy Liễu thị đã quên mất những gì bà ấy vừa muốn nói thì thở phào nhẹ nhõm.

“Đúng rồi, tại sao nàng ta lại bị cào mặt vậy? Vừa nãy con cũng không nói, dù sao thì con phải tránh xa loại chuyện như vậy một chút. Mặt mũi của cô nương rất quan trọng, cô, đừng để bọn họ vô tình làm tổn thương con.”

Liễu thị nói xong, lông mày dần dần nhíu lại, bà ấy nhìn Kỷ Đào từ trên xuống dưới rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Con biết rồi ạ.” Kỷ Đào vội vàng nói.

Liễu thị chọc cô một cái rồi nói: “Con còn chưa nói tại sao nàng ta lại bị cào?”

Kỷ Đào mỉm cười và kể lại sự việc.

Liễu thị nghe xong, một lúc sau mới nói: “Không phải nói nàng ta là tiểu thư khuê các sao? Tại sao lại có thể không biết xấu hổ hơn so với cô nương nhà nông chúng ta vậy?”

“Đây không phải là một người an phận.” Một lúc lâu sau, Liễu thị đưa ra kết luận.

Bà ấy lại dặn dò: “Con tránh xa nàng ta một chút”.

Kỷ Đào nhanh chóng đứng dậy và nói: “Nương, con mệt quá.”

“Được rồi.” Liễu thị đứng lên và chậm rãi đi ra ngoài.



Kỷ Đào ngồi vào bồn tắm, thoải mái thở ra một hơi, khi nhớ lại những gì mà Liễu thị vừa nói, cô khẽ cau mày.

Bây giờ cô đã sắp mười lăm tuổi, ở thôn Đào Nguyên này thì cũng không còn nhỏ nữa và đã phải đính hôn từ lâu rồi. Cô mơ hồ nhận ra được rằng dường như đại cữu mẫu muốn giới thiệu điệt tử* của nương gia cho mình. Kỷ Đào đã đến thôn Hạ Ngư mấy lần và lần nào cũng tình cờ gặp người này, nên sau đó Kỷ Đào liền không muốn đến nữa.

*cháu trai

Cô khẽ thở dài, nghe thấy tiếng cửa ở bên ngoài bị đẩy ra, cô cao giọng nói: “Ma ma, có chuyện gì vậy?”

“Cô nương, vừa rồi phu nhân dặn ta hâm nóng lại thức ăn cho người.” m thanh của Dương ma ma vang lên với giọng điệu hiền hòa.

Kỷ Đào đứng dậy, đi tới bên bàn rồi ngồi xuống và chậm rãi ăn cơm.

Dương ma ma ở một bên nhìn thấy thì do dự muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Đợi cô ăn xong, Dương ma ma dọn dẹp bát đũa và nói: “Cô nương, thật ra, việc kết hôn của người … có muốn hỏi Kỷ đại nhân một chút không?”

Kỷ Đào nhìn về phía bà ấy, mấy năm trôi qua, khuôn mặt của Dương ma ma đã không còn vẻ thận trọng và sắc sảo như hồi đó nữa mà trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

“Đây là ý của đại bá sao?” Kỷ Đào hơi nhướng mày, chậm rãi hỏi.

“Đương nhiên không phải.” Dương ma ma vội vàng nói.

Bà ấy thuận tay đưa một chén trà rồi nhẹ nhàng nói: “Cô nương, dựa vào vẻ ngoài của người thì sẽ bị ủy khuất ở thôn Đào Nguyên này… Nô tỳ cảm thấy ngài xứng đáng với những điều tốt hơn.”

“Đừng nói nữa.” Kỷ Đào đứng lên, đi đến bên giường và nhàn nhạt nói: “Tất cả đều do phụ mẫu quyết định, ta sẽ nghe theo phụ thân.”

Dương ma ma nhất thời không dám nói gì nữa, bà ấy lặng lẽ đi ra ngoài.

Lúc này, Lâm gia ở đối diện với Kỷ gia, Điền thị nhìn Lâm Thiên Dược ở trước mặt với vẻ thỏa mãn và vui mừng và chỉ cảm thấy dù nhìn nhiều như thế nào thì cũng thấy không đủ.

“Nương, tại sao người lại nhìn con như vậy?” Lâm Thiên Dược cười nói.



Điền thị gắp đầy thức ăn vào bát cơm của hắn và cười nói: “Con đọc sách nên mệt mỏi, ăn nhiều một chút đi.”

Lâm Thiên Dược cúi đầu ăn cơm.

Điền thị càng nhìn càng cảm thấy thỏa mãn, bà ấy cười nói: “Thiên Dược đã lớn rồi, cần phải sắp xếp gặp mặt các cô nương…”

Tay cầm đũa của Lâm Thiên Dược dừng lại: “Nương, nhà chúng ta nghèo, hoàn cảnh hiện tại như vậy nên chắc chắn không có ai đồng ý gả, cho dù cưới về thì cũng là bạc đãi cô nương nhà người ta. Sang đến năm sau là con có thể tham gia kỳ thi huyện, chờ con có công danh thì mới có thể tới cửa cầu hôn.”

Điền thị hơi kinh ngạc, một lúc sau mới nói: “Thiên Dược, con muốn cầu hôn ai vậy?”

“Không có ai cả, chỉ là con cảm thấy nếu nghèo rớt mùng tơi thì sẽ không có ai đồng ý.” Lâm Thiên Dược thản nhiên nói.

Điền thị thở dài, ai sẽ nói điều này là không đúng đây?

Sáng sớm ngày hôm sau, cửa nhà Kỷ gia bị đập vang. Kỷ Đào nhìn sắc trời một chút, thấy mới tờ mờ sáng thì khẽ cau mày. Cô vươn vai và ngồi dậy.

Chẳng mấy chốc, Dương ma ma liền tiến vào, thấy Kỷ Đào ở trên giường thì vội vàng nói: “Cô nương, có người mời người đi khám bệnh.”

Kỷ Đào vực dậy tinh thần: “Ai vậy?”

“Nghe nói là ở nhà của Dương Đại Lương. Người họ hàng ngủ lại ở nhà hắn ta vào ngày hôm qua đã bị người dùng dao rạch mặt nên muốn người đến nhìn xem.”

Lúc này Kỷ Đào đã hoàn toàn tỉnh táo, trong tiểu thuyết, nói Dương Đại Thành đặt Phùng Uyển Phù làm vị trí đầu tiên ở trong lòng cũng không phải là nói quá. Lẽ nào hắn ta tức giận vì hôm qua Phùng Uyển Phù bị người khác làm cho bị thương nên hôm nay đi báo thù ư?

Cô nhanh chóng đứng dậy và đi đến nhà của Dương Đại Lương.

Kỷ Đào nhìn vết thương trên mặt phụ nhân ở trước mặt, sâu đến mức thấy được cả xương, vết thương từ lông mày kéo thẳng đến khóe môi, thịt ở hai bên lộ ra ngoài, máu me đầm đìa.

Phụ nhân thỉnh thoảng lấy tay lau máu chảy xuống cằm và không dám đưa tay chạm vào vết thương trên mặt. Bà ta đau đến mức thở hổn hển, nhưng vẫn còn không yên tĩnh mà đứng ở cửa nhà Dương Đại Lương, chỉ tay về phía nhà lát gạch màu xanh ở đối diện và chửi bới: “Mẹ kiếp, Dương lão nhị, ngươi làm vậy là phạm pháp, ta sẽ đi kiện ngươi về tội giết người…”

Kỷ Đào tiến lên và lạnh lùng nói: “Đừng tiếp tục động đậy nữa, nếu không ta sẽ mặc kệ đấy.”