Thời Gian Như Hẹn

Chương 48



Cả khu tập thể ai cũng biết con trai nhà họ Từ và nhà họ Hoắc rất tuấn tú. Sau này nhà họ Từ có thêm một cô con gái. Hoắc Nham Tông năm năm tuổi thấy đứa bé trắng trẻo được dì bế trên tay cười toe toét rất đáng yêu.

Từ lúc ấy, người lớn xung quanh luôn bảo cậu ta và Từ Úc phải bảo vệ em gái nhỏ thật tốt. Cậu ta liền nghe theo.

Thuở nhỏ, cách các cu cậu đối xử với em gái hầu hết đều là do người lớn dạy: em gái nhỏ hơn các anh, các anh không được bắt nạt em, phải bảo vệ em cẩn thận…

Thuở đó, thật sự coi em như em gái ruột để yêu thương, bảo vệ và giữ làm của riêng.

Thuở đó, là anh ruột của Từ Lai, Từ Úc không ít lần đánh nhau với Hoắc Nham Tông, một đứa bảo nó là em gái ruột của tao, đứa kia bảo tao là anh nuôi của nó. Tóm lại, vì tranh giành bé gái này, hai thằng đã sinh sự với nhau vô số phen.

Những người khác chỉ đứng xếp hàng hóng chuyện, hai thằng đó đều là đầu bò đầu bướu, không thể đắc tội đứa nào hết.

Thế là, cho đến năm mười tuổi, Từ Lai vui vẻ, hoạt bát luôn được các ông anh tranh nhau bảo vệ, sống một cuộc sống vô tư lự.

Mọi chuyện đều thay đổi toàn bộ kể từ năm mười một tuổi. Vì cha mẹ ly hôn, mẹ bỏ đi, cô bé trở nên lầm lì, ít nói, thậm chí nhiều chuyện Từ Lai còn tâm sự với Hoắc Nham Tông nhiều hơn Từ Úc.

Dần dần, Hoắc Nham Tông nhận ra tình cảm anh dành cho Từ Lai dường như không còn đơn giản là tình anh em, dường như là một thứ tình cảm nồng cháy khác.

Tuy nhiên, tuổi thiếu niên nông nổi, tự do, anh ta chẳng hề bận tâm vì thứ tình cảm này, cứ tưởng rằng em sẽ mãi mãi nép mình dưới sải cánh của anh cho đến ngày trưởng thành. Nếu thực sự là thứ tình cảm ấy, anh sẽ chờ em lớn lên.

Vào những ngày tháng dần trưởng thành, Từ Lai không hề có vẻ gì là xinh đẹp. Em như thể cố ý giấu giếm thứ ánh sáng của mình, cắt tóc ngắn, mặc đồng phục rộng lớn hơn một số, tính cách kiệm lời, ít nói.

Ngoài anh, Từ Úc và các anh em thì chỉ còn thấy em cười nói với Tô An Hi, phần lớn thời gian đều ngồi lặng lẽ đọc sách hoặc là cầm vở luyện đề thi.

Sau đấy, từ khi trở về từ trận động đất, mẹ em gặp nạn, cha em ngày càng lạnh lùng, Hoắc Nham Tông cũng càng yêu thương em hơn. Em rất giỏi giả vờ, cái gì cũng giấu ở trong lòng, không chia sẻ.

Em gái Từ Lai từ một cô bé ngây thơ, hoạt bát, vui vẻ, lương thiện dần dần trở nên như ngày hôm nay, thứ duy nhất không thay đổi là thành tích của em, luôn là số một toàn khóa.

Hoắc Nham Tông giảng giải cho em hiểu, trêu chọc cho em vui, nói chuyện phiếm với em, cũng được nghe em nói đến anh lính cứu hỏa đã cứu mình và một chú chó tìm kiếm cứu nạn tên là Truy Phong. Anh phát hiện ra rằng, chỉ cần nhắc đến anh lính cứu hỏa và chú chó tìm kiếm cứu nạn này là đôi mắt em sẽ lập tức trở nên lấp lánh, cũng nói nhiều hơn, trên người có một thứ khát vọng kỳ lạ mà anh không hiểu được.

Anh đã quy kết nó là tình cảm của em dành cho ân nhân cứu mạng, không lường trước được rằng mọi chuyện sẽ phát triển đến mức như ngày hôm nay.

Hoắc Nham Tông ngồi trong chiếc xe Bentley chăm chú nhìn Từ Lai vui vẻ ôm chặt lấy gã đàn ông đang mỉm cười ấm áp. Anh cười trào phúng một tiếng. Từ đầu đến cuối, con bé vẫn luôn coi anh là anh trai, từ đầu đến cuối, tình cảm con bé dành cho gã lính cứu hỏa kia vẫn luôn là tình yêu.

Năm anh tiễn Từ Lai lên máy bay, anh đã hỏi cô: “Em có thích anh Nham Tông không?”

Từ Lai gật đầu: “Thích ạ.”

Trong lòng anh đang vui sướng thì nghe thấy cô nói tiếp: “Thật ra em rất mong anh Nham Tông là anh ruột của em đấy. Anh đừng nói cho anh Từ Úc biết, anh ấy sẽ không vui đâu.”



Chiếc xe nhanh chóng rời xa cổng trường. Tài xế lái xe nhìn ông chủ ngồi ở ghế sau thông qua gương chiếu hậu. Gương mặt ông chủ chẳng có cảm xúc gì, lãnh đạm đáng sợ, như một pho tượng đá.

Lát sau, một chiếc xe vượt qua chiếc Bentley, hất đuôi một cái vượt lên chạy trước mặt chiếc Bentley. Lái xe không phanh kịp nên xảy ra va chạm.

Lái xe hoảng hốt vội nhìn Hoắc Nham Tông: “Ông chủ không sao chứ ạ?”

Hoắc Nham Tông lắc đầu hờ hững: “Đi xem xem có chuyện gì.”

Lái xe gật đầu, hùng hùng hổ hổ mở cửa ra khỏi xe. Đúng lúc đó, cửa ghế lái của chiếc CRV đằng trước cũng mở ra, là một sinh viên nữ  để tóc ngắn mặc đồ thể thao.

“Cô lái xe kiểu gì thế, đã có bằng chưa đấy? Lái xe chẳng cẩn thận gì hết! Cô… ấy này này ơ kìa… Cô làm gì đấy?”

Cửa sau của xe Bentley được mở thẳng ra. Khoảnh khắc Hoắc Nham Tông trông thấy cô sinh viên này, anh có phần giật mình. Chỉ trong nháy mắt, cô ta đã khom lưng chui vào trong xe của anh, thuận tay đóng cửa xe lại, gương mặt xinh xắn lạnh lùng nhìn anh.

“Anh chính là Hoắc Nham Tông, giám đốc Hoắc hả?” Giọng Bạch Hàn lạnh như tuyết Bắc Cực.



Cận Thời Xuyên ôm người con gái trong lòng, cúi đầu hôn một cái lên vành tai cô, thấy người ta có rúm lại thì cười khe khẽ: “Cô giáo Từ, chúng ta còn phải ôm bao lâu nữa?”

Từ Lai phì cười theo, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông mà cô ngày nhớ đêm mong, vòng tay quanh thắt lưng của anh: “Báo cáo đội trưởng Cận, ôm cả đời được không?”

“Được.” Cận Thời Xuyên yêu chiều đưa tay lên gãi sống mũi cao rất đẹp của Từ Lai, kéo tay cô đi vòng qua đầu xe, mở cửa xe ra: “Lên xe đi.”

“Ờm.” Từ Lai cười ngoan hiền rồi leo lên xe.

Cận Thời Xuyên đóng giúp cửa rồi mới vòng về phía ghế lái, mở cửa ra rồi thuận tay đóng lại, nhìn Từ Lai cười hì hì ngó nghiêng quan sát mình, thật chỉ muốn ấy ấy ngay tại chỗ.

“Đừng tưởng chỗ này người đến người đi thì em có thể không cần kiêng nể gì cả nhé, cô giáo Từ.” Vừa rồi anh phát hiện ra những người đi qua đường đều hoặc cố tình hoặc vô tình nhìn vào hai người họ.

Đây là ở cổng trường, quả thực rất nổi bật.

Từ Lai hệt như đã ăn phải gan hùm mật gấu ấy, lúc chỉ có hai người ở bên nhau, cô ấy còn chẳng dám ngang nhiên như thế, không ngờ khi con sư tử ngủ say thức giấc, hậu quả lại ngoài sức tưởng tượng như vậy.

“Sao anh lại được rời đơn vị sớm thế?” Từ Lai nói sang chuyện khác.

Cận Thời Xuyên bất ngờ áp sát về phía Từ Lai, sau khi thấy cô nàng vô thức rụt người về sau thì duỗi cánh tay dài ra, thắt dây an toàn giúp cô, không vội lùi người về ngay, cứ để cho hơi thở hai người gần gũi nhau như vậy, giọng nói trầm trầm của anh phả gió ấm lên môi cô.

“Muốn gặp em sơm một chút, xin nghỉ phép đấy.” Nói xong, liền rời đi ngay, như thể cái gã vừa trêu đùa cô không phải là người đàn ông này.

Từ Lai vuốt trái tim nhỏ bé đang đập loạn, cắn nhẹ môi dưới. Người đàn ông này giỏi quyến rũ người khác chết đi được, cô hoàn toàn không cùng một trình độ với anh.

“Thế giờ chúng ta đi đâu đây?” Từ Lai hỏi trong luc Cận Thời Xuyên đang thắt dây an toàn.

Cận Thời Xuyên nhìn đồng hồ: “Ăn cơm.”

“Được đấy!”

Lúc chiếc xe việt dã chạy thẳng đến siêu thị, Từ Lai mới biết hóa ra Cận Thời Xuyên bảo ăn cơm là tự nấu. Một cặp tình nhân cùng ở nhà ăn một bữa cơm rồi ngồi trên sô pha xem phim, tiếp đó là liếc mắt đưa tình với đối phương, rồi thuận theo tự nhiên làm một trân mây mưa phải không?

Cận Thời Xuyên đi lấy xe đẩy về, thấy cô nàng đang đứng ngơ ra một chỗ, mặt đỏ bất thường, đoán ngay ra cô nàng lại đang suy nghĩ lung tung, lập tức anh đưa tay xoa đầu cô và trêu: “Cô giáo Từ đang tưởng tưởng mấy chuyện không hợp cho con nít xem phải không?”

Từ Lai hoàn hồn, mặt càng đỏ hơn, giơ tay lên gạt tay Cận Thời Xuyên đi, lườm anh: “Có đi hay không đây!” Nói xong liền tự đi trước một mình.

Cận Thời Xuyên cười thầm nhìn theo bóng lưng của Từ Lai, ngón tay đưa lên gại chóp mũi mấy cái rồi mới đuổi theo.

Từ Lai cảm giác bả vai được một cánh tay lớn ôm chặt, Cận Thời Xuyên đang đi ở bên, đẩy xe bỏ đồ bằng một tay, mắt nhìn thẳng, đôi môi cong cong cười. Cô nhìn cánh tay đang trên bờ vai mình rồi cũng cười theo.

Chà, cảm giác này… thật tuyệt.

Mua nguyên liệu nấu ăn xong, hai người đi tính tiền. Từ Lai kéo cánh tay Cận Thời Xuyên nói liến thoắng: “Mặc dù em không nấu ăn nhưng em có tài năng thiên bẩm đấy, để em trổ tài làm một đĩa cánh gà kho cô ca nhé…”

“Em biết làm cà cánh gà kho cô ca cơ à?” Cận Thời Xuyên nhịn cười trêu chọc.

Từ Lai véo nhẹ cánh tay Cận Thời Xuyên một cái, cứng như thanh sắt ấy.

“Coi thường em à.” Cô giả bộ trợn mắt hung ác.

“…” Anh chỉ cười cười không nói.

Thứ Sáu có đông người đến siêu thị mua đồ nên đội xếp hàng chờ thanh toán rất dài. Trong lúc đứng chờ, Từ Lai chẳng hề đứng chơi không, đôi mắt liếc một cái là thấy ngay hai cô gái ở hàng đối diện đang nhìn Cận Thời Xuyên, một người hình như còn lấy điện thoại ra chụp.

Cô ngẩng đầu nhìn lướt qua Cận Thời Xuyên: đường nét gò má tạo nên một góc nghiêng hết sức hoàn hảo, lại còn có cái mũi hếch cao lên trời, coi người bằng vung nữa chứ.

Từ Lai xoay người, vòng sang bên tay phải của Cận Thời Xuyên, khoác chặt tay, có thể chặn được chút nào hay chút ấy. Cô lại còn cố ý nhìn hai cô gái kia, cười mỉm một cái, tuyên bố chủ quyền.

Cận Thời Xuyên bị nhìn từ nhỏ quen rồi, chẳng hề chú ý. Ngược lại, đôi khi Từ Lai còn để ý hơn cả anh, tia phát là thấy, thật là giỏi nhìn.

Anh chú ý tới hành vi của Từ Lai: “Sao thế?”

“Không có gì.” Từ Lai nhìn Cận Thời Xuyên, cười giả vờ ngoài mặt, “Lần sau anh ra ngoài thì đội mũ vào đi nhé, đẹp quá đấy.”

Cận Thời Xuyên không bắt kịp được lối tư du của Từ Lai, đang nói chuyện nấu ăn vèo cái đã nhảy sang chuyện đội mũ? Đúng là con gái!

Đến lượt thanh toán, Cận Thời Xuyên bỏ hết đồ trong giỏ lên quầy thu ngân. Từ Lai thì tranh thủ nhìn mấy món đồ để trên giá.

Lúc Cận Thời Xuyên chuẩn bị trả tiền, anh đánh mắt một cái thấy Từ Lai đang nhìn chằm chằm một chỗ, ra chiều nghĩ ngợi. Anh cũng thuận mắt nhìn theo cô. Các loại bao được sắp xếp gọn gàng trên kệ theo từng nhãn hiệu, như bàn tay nhỏ bé nhiệt tình chào mời những đôi lứa đang cuồng nhiệt yêu đương.

Anh phì cười, kéo Từ Lai, kề sát vào tai cô nói nhỏ: “Cô giáo Từ thật là háo sắc.”

Chú thích:

*Cánh gà kho cô ca 可乐鸡翅 các bước làm món này cơ bản gồm: rán cánh gà lên và bỏ cô ca vào kho đến khi sánh lại màu cánh gián. Làm chi tiết và cầu kỳ hơn thì có thể đọc ở link hoặc là xem video dưới.