Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Chương 149: Không được trốn anh



Lúc này Đường Tâm Lạc đã tỉnh táo rất nhiều, toàn bộ tối hôm qua đều hiện lên tâm trí.

Cô quay mặt sang một bên, không nguyện chống lại tầm mắt của Lục Dục Thần.

Đường Tâm Lạc khép hờ mắt. mím môi, không nhìn anh, cũng không nói…vừa thấy nhất định là so đo chuyện tối ngày hôm qua.

Đôi mắt đen của Lục Dục Thần híp lại, đưa tay nắm cằm dưới của cô, đưa mặt của cô để chính diện, bắt buộc tầm mắt của cô đan vào chính mình.

“Đang trốn anh, hả?”Tiếng nói khàn khàn trầm thấp âm u, mang theo mùi nguy hiểm.

Đường Tâm Lạc ảm đạm cười, “Không có, làm sao dám.”

Đúng vậy, làm sao cô dám.

Hai người vốn là giao dịch, chữ đen nhầm lẫn được viết rõ ràng như vậy, mỗi người không can thiệp.

Là cô quá ngu xuẩn, vậy mà ở trong loại giao dịch này, không thể nhận thấy không nên có tình cảm trộn lẫn.

“Không dám?” Ngón tay anh nắm dưới cằm cô càng mạnh hơn, “Anh xem là em thật sự dám.”

Trong giọng nói lạnh lùng mang theo tức giận vô danh, anh cũng không biết chính mình tức giận cái gì, cô mang thai, rõ ràng vào lúc này không nên nổi giận với cô.

Nhưng đối với đôi mắt lạnh lùng xa cách kia, vậy mà để cho anh sản sinh một loại cảm giác hoảng hốt bị đè nén.

Thật giống như có cái gì quan trọng, đang từng chút từng chút rời xa.

Đường Tâm Lạc nhếch môi cười lạnh, “Lục gia nói sai rồi, em bị Đường gia đuổi ra khỏi nhà, không nhà để về toàn bộ đều dựa vào Lục gia thu nhận và giúp đỡ. Em cảm tạ Lục gia còn không kịp, làm sao dám trốn tránh Lục gia.” 

Biết là rõ ràng không nên nói nhảm như vậy, nhưng lời nói đến miệng, vẫn không nhịn được, hờn dỗi thẳng thừng nói ra.

“Đường Tâm Lạc…”Bỗng nhiên anh gọi tên cô, giọng nói vô cùng nguy hiểm.

Đường Tâm Lạc sửng sốt, đột nhiên tim đập nhanh.

Nói không dọa người là giả, trời biết cô bỏ đi bao nhiêu dũng khí, mới dám ở trước mặt Lục Dục Thần tranh luận như vậy.

“Không được trốn anh.” Bỗng nhiên anh nâng cằm xinh đẹp của cô lên, cúi người hôn lên.

Anh gắng hôn hết sức, dường như muốn đem khí trong lồng ngực lấy ra ngoài.

Bàn tay to bá đạo giữ sau đầu cô, dùng sức đem cô áp vào chính mình.

“Ưm…không cần…”

Anh tựa như giã thú nổi giận, không để ý ngăn cản của cô, chỉ không biết thỏa mãn thưởng thức vẻ đẹp ngọt ngào của cô.

Đường Tâm Lạc bị anh hôn đến đau, đau nhịn không được hô ra tiếng.

Hai tay liều mạng để ở trước ngực anh, thế nhưng sức lực đối phương mạnh hơn cô rất nhiều, bất luận là cô phản kháng như thế nào, cũng động không được ôm ấp của anh.

Đường Tâm Lạc bị anh giam cầm trong ngực, hô hấp của hai người từ từ tăng lên, đột nhiên mới khiến cho cô tỉnh táo trong cái hôn này.

“Không được…Buông ra…”

Cô hung hăng cắn lấy đôi môi mỏng manh của anh, cuối cùng cô làm cho đối phương buông ra.

Mới vừa buông tay, một mùi máu tươi ở trong miệng lan tỏa.



Bị cô liều mạng kháng cự, lại bị cắn một cái, đôi mắt của Lục Dục Thần lạnh rùng mình.

Chưa từng có ai dám cự tuyệt anh.

Đáy mắt người đàn ông lại xẹt qua một chút giận, đang định nổi giận.

Đột nhiên Đường Tâm Lạc đẩy anh ra, che miệng, chạy thẳng vào phòng tắm.

“Ưm…” Chỉ chốc lát, trong phòng tắm truyền đến tiếng nôn khan.

Tức giận, nháy mắt biến mất.

Đáy mắt lạnh từ từ tan biến, Lục Dục Thần bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường, cảnh báo chính mình bất luận như thế nào, vào lúc này cũng không nên tức giận với một người phụ nữ mang thai.

Anh đi vào phòng tắm, nhìn thấy cô nằm úp sấp ở trên bồn cầu, toàn thân không có lực, đột nhiên đôi mắt đen tràm xuống.

Cô nhỏ gầy bé bỏng, chỉ có nho nhỏ.

Cô vô lực úp ở đó, vậy mà để cho anh sản sinh một loại thương tiếc không nên có.

Trái tim hai mươi mấy năm lạnh, không nhịn được liền mềm rồi.