Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 41: Hiện tại anh cảm thấy cô không chỉ có dễ nuôi, hơn nữa sức ăn cũng không nhỏ.



Tưởng Ban Hoa lâm vào trầm tư tự hoài nghi trạng thái tình cảm của mình một lúc, nhưng cô cũng chỉ là phiền não chút thôi. Chờ tới giờ cơm, cô lại tung tăng đi tìm Lý Tiếu Thảo.

Rốt cuộc, ở trong lòng cô, ăn cơm mới là quan trọng, một bữa không ăn thì sẽ rất đói.

Lý Tiếu Thảo từ xa đã thấy Tưởng Ban Hoa chạy về phía anh, anh vẫy tay với cô, chờ cô đến gần rồi, anh nói:

"Không cần phải gấp như vậy!"

Kết quả là Tưởng Ban Hoa hổn hển thở dốc, sau đó nói:

"Tôi nghĩ làm vậy thì càng thêm đói, tôi càng có thể ăn nhiều hơn một chút."

Lý Tiếu Thảo cảm thấy cũng có đạo lý, vì thế gật đầu, sau đó đi bên cạnh cô.

"Hôm nay ăn cơm có cái gì ngon à?"

Tưởng Ban Hoa tò mò hỏi.

Bình thường, hai người bọn họ hay đi trên con đường này, với đồ tham ăn như Tưởng Ban Hoa đã sớm quen cửa quen nẻo, cho nên việc trưa nay ăn cái gì là cô chọn thẳng mà không cần phải thăm dò.

Lý Tiếu Thảo chỉ vào ngõ hẻm nhỏ bên cạnh:

"Trong đó có một quán đồ chiên rất ngon."

Tưởng Ban Hoa nhìn thoáng qua ngõ nhỏ, đôi mắt sáng lên như ánh sao, co chân muốn chạy vô.

Một chiếc ô tô lao tới, Lý Tiếu Thảo nhanh tay lẹ mắt mà kéo cô về phía mình.

Tưởng Ban Hoa cứ như vậy bị anh kéo vào trong lòng ngực, chóp mũi cô vờn quanh mùi hương trên người anh.

Nó không giống mùi nước hoa trên thị trường, dường như là mùi đặc trưng của bản thân anh.

Tưởng Ban Hoa vì phát hiện này của mình mà cảm thấy thẹn, cô bối rối rời khỏi cái ôm của anh, sau đó nói:

"'Thật ngại quá!"

Lý Tiếu Thảo không còn cảm giác ôm ấp, anh buông tầm mắt nhìn Tưởng Ban Hoa, trên mặt như cũ vẫn không có biểu tình gì.

"Không có việc gì. Qua đường lớn phải cẩn thận một chút!"

Anh nói xong, sau đó tự nhiên mà nắm lấy tay cô.

Tưởng Ban Hoa đi ở phía sau anh, ánh mắt trước sau đều nhìn theo bóng dáng anh. Cô tự hỏi hai người bọn họ thế nào mà đã nắm tay nhau rồi? Lý Tiếu Thảo buông lỏng tay cô ra.

Một hồi sau cô mới phản ứng lại, sau đó rụt tay về, nói:

"Cảm ơn anh!"

Lý Tiếu Thảo gật đầu, rồi tiếp tục đi trước dẫn đường, ở nơi Tưởng Ban Hoa không nhìn tới, anh nở nụ cười nhạt, lúm đồng tiền trên má như chìm trong mật ngọt.

Còn Tưởng Ban Hoa ở phía sau anh nhìn chằm chằm vào tay mình. Cô không hiểu vì sao mình lại ngầm đồng ý cho anh làm thế, cũng không nghĩ ra như thế nào mà anh chủ động như vậy.

Trong lúc cô còn miên man suy nghĩ, cửa hàng đồ chiên liền ở trước mặt.

Bởi vì ở chỗ quá khuất, người tới nơi này ăn cơm cũng không nhiều. Lý Tiếu Thảo đi trước vén mành, cho Ban Hoa chui vào.

Bên ngoài thoạt nhìn cũng không phải là một quán ăn thu hút khách, nhưng không gian bên trong lại khác. Trang hoàng mang nét cổ kính, hơn nữa mùi đồ chiên thoang thoảng truyền đến, Tưởng Ban Hoa thấy bọn họ đã phát hiện ra chỗ ăn khá tốt.

Chính xác mà nói, là Lý Tiếu Thảo mang cô tới chỗ ăn khá tốt.

Tưởng Ban Hoa chọn chỗ ngồi xuống, hỏi:

"Nơi này thật không tồi, làm sao anh phát hiện được?"

Lý Tiếu Thảo rót trà cho cô, sau đó nhìn bốn phía nói:

"Tùy tiện đi dạo liền phát hiện."

Tưởng Ban Hoa chớp mắt, cô đối với nơi này quen thuộc như thế, lại không biết ở đây có một quán ăn nhỏ như vậy, cái tùy tiện đi dạo này của anh có thật đúng là tùy tiện hay không?

"Cô muốn ăn loại khẩu vị nào?"

Lý Tiếu Thảo hỏi. Anh quan sát thấy cô cái gì cũng đều không chọn, cho nên hẳn là cô sẽ nói..

"Đều được hết. Mỗi loại gọi hai món đi!"

Quả nhiên.

Lý Tiếu Thảo cong khóe miệng, anh cảm thấy cô thật là dễ nuôi.

* * *

Tổng cộng bốn loại khẩu vị, mỗi loại anh kêu hai món, lại kêu thêm hai chén canh xương hầm.

Tưởng Ban Hoa chờ đợi đồ chiên dọn ra đầy bàn, sau khi nếm món thứ nhất, cô giơ ngón tay cái lên với Lý Tiếu Thảo rồi nói:

"Tuyệt!"

Lý Tiếu Thảo gật đầu, mặc dù là ăn đồ chiên, anh cũng ngồi nghiêm chỉnh, giơ tay nhấc chân đều mang phong thái ưu nhã.

Anh gia giáo cũng thật tốt. Tưởng Ban Hoa nghĩ vậy, chiếc đũa cùng miệng lại phối hợp với nhau như cũ, thực nhanh, cô đã đem phần của mình ăn xong rồi.

"Muốn ăn nữa không?"

Anh hỏi.

Tưởng Ban Hoa cắn môi, sau đó vươn đũa ra phần đồ chiên trước mặt Lý Tiếu Thảo.

Vì đồ ăn ngon, khom lưng một chút thì đã sao.

"Tôi no rồi!"

Đến khi cô rốt cuộc cũng buông đũa xuống, trên bàn chỉ dư lại hai chén canh xương hầm, còn sót lại nửa phần đồ chiên của Lý Tiếu Thảo.

Lý Tiếu Thảo uống canh, ăn xong phần còn lại.

Hiện tại anh cảm thấy cô không chỉ dễ nuôi, hơn nữa sức ăn cũng không tồi, ăn cái gì cũng ngon.