Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 22: Có điều gì đó mờ ám giữa hai người này.



Đôi khi đi làm lại rất nhàm chán, đặc biệt là phải làm lặp đi lặp lại công việc mà mình đã làm trước đó.

Tưởng Ban Hoa cảm thấy công việc hiện tại của mình đặc biệt nhàm chán. Cho nên chẳng qua bao lâu đã ngáp ngắn ngáp dài.

Cô chống cằm nhìn số liệu trên màn hình, mà nghĩ hiện tại có một chiếc giường thì cô sẽ nằm lên đó ngủ đến quên trời đất luôn.

Cô mới nghĩ đến điểm này thì Quý Vi đã nhìn thấu.

"Ngày hôm qua, sau khi tớ cùng Lý Tiếu Thảo đi về, Hách Nhân có nói gì với cậu không?"

"Là nói cái gì?"

"Cậu không cảm thấy cha mẹ anh ta thật ra có chút lo lắng cho anh ta về cái kia hay sao?"

Tưởng Ban Hoa nhớ lại một chút đề tài thảo luận trên bàn cơm vào tối qua, nhớ cuối cùng mẹ Hách nói một số lời làm cô thấy có chút vấn đề.

Thế là cô hỏi: "Cậu nói về những gì mà dì ấy nói ấy hả?"

"Ừ."

"Chắc là cậu nghĩ quá nhiều thôi mà." Tưởng Ban Hoa lại ngáp một cái, Quý Vi như là bị lây bệnh từ cô cũng ngáp theo một cái.

"Chút nữa tớ muốn ngủ một lát, không muốn đi ăn cơm trưa." Tưởng Ban Hoa liếc nhìn cốc cà phê đã cạn, vừa định đứng dậy đi vào phòng trà nước, lại thấy Lý Tiếu Thảo ôm một chồng tư liệu đi tới.

"Một kỹ sư như anh mà cũng làm mấy việc nhỏ nhặt này à." Quý Vi trêu chọc.

Tiểu Quất ở phía sau lưng Lý Tiếu Thảo bước ra, đẩy đẩy gọng kính nói: "Là em kêu anh Thảo hỗ trợ, vì nó quá nặng."

Tưởng Ban Hoa đứng dậy, nhìn Tiểu Quất lùn hơn mình nửa cái đầu lại nhìn sang người ít hay cười nói - Lý Tiếu Thảo, cô chào hỏi sơ qua hai người họ rồi đi vào phòng trà nước.

Lúc này, đối với cô mà nói thì không ai quan trọng hơn cà phê cứu mạng mình.

"Chút nữa cùng nhau đi ăn cơm trưa đi."

Lúc cô đi ngang qua người anh thì nghe thấy anh nói như vậy.

Tưởng Ban Hoa nghiêng người nhìn anh một cái mà không trả lời. Cô nhớ tới màn hỏi đáp giữa hai người bọn họ trước cửa nhà mình, liền có chút xấu hổ.

Lý Tiếu Thảo nhìn bóng dáng rời đi của Tưởng Ban Hoa mà thở dài ở trong lòng. Có phải mình quá nóng vội làm cô ấy sợ rồi không.

"Sao anh mời Hoa Nhi ăn cơm trưa? Mà không mời em thế?" Quý Vi hỏi.

Cô cảm thấy giữa hai người này có chỗ không đúng lắm, chỉ là do Ban Hoa không muốn nói nên cô cũng không tiện hỏi nhiều lời.

Lý Tiếu Thảo cười mà không đáp. Anh đặt tư liệu ở trên bàn, sau đó xoay người nói với Tiểu Quất: "Tôi đi trước."

Tiểu Quất gật gật đầu, sau đó tiến đến bên cạnh Quý Vi, nhiều chuyện nói: "Chị Quý Vi, em cảm thấy có một loại hoạt động ngầm đang diễn ra, chị có phát hiện không?"

"Ừm, chị cũng thấy thế." Mắt của hai cô gái phát sáng giống như vừa phát hiện ra một lục địa mới.

Tưởng Ban Hoa từ phòng trà nước trở lại, thấy hai người họ ở chung một chỗ ríu ra ríu rít, hoàn toàn không bận tâm tới ánh mắt của người khác.

"Hai người nói chuyện gì mà vui vẻ vậy." Tưởng Ban Hoa đi qua, hai cô nàng lại im lặng, nói phải đi làm việc rồi trốn khỏi tầm mắt của cô.

"Hai người này đang nói điều gì xấu xa về mình à." Tưởng Ban Hoa lẩm bẩm.

Cô có chút ngẩn ngơ nhìn Quý Vi đang chăm chỉ làm việc, cô lại ngỡ người vừa rồi mặt mày hớn hở nói chuyện với Tiểu Quất không phải cô ấy vậy.

"Hai người vừa nói về cái gì vậy?" Tưởng Ban Hoa không thể không tò mò hỏi.

"Nói công việc nhiều quá." Quý Vi đập đập tay lên tư liệu trên bàn với vẻ mặt ai oán nhưng khác xa với cái con người vừa rồi.

Tưởng Ban Hoa khinh bỉ ngồi lại chỗ làm việc của mình, sau đó tiếp tục công việc nhàm chán của mình.

Quý Vi ở một bên nhịn cười tới nghẹn ứ, trông rất đau khổ nhưng cô ấy vẫn cố làm bộ không có chuyện gì xảy ra.

Thật ra vừa rồi hai người các cô không có đàm luận về gì cả, cô chỉ cảm thấy trêu chọc Ban Hoa rất vui thôi.