Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 212: Miền đất hứa (6)



Edit: cơm trắng chan cà phê

Ở dưới chân núi của Miền đất hứa có rất nhiều chung cư có kiểu dáng hoa mĩ mà Cẩm tộc xây dựng cho "Những người ngoài" đến ở. Trong thời gian gần đây có rất nhiều "người ngoài" mất tích bí ẩn, thậm chí còn có người tử vong tại chỗ mà không rõ nguyên do.

"Người ngoài" có thể ở lại đây làm việc kiếm tiền, mục tiêu đầu tiên là mua được cho mình một ngôi mộ để tránh việc sau khi chết phải làm nhiều thủ tục phức tạp để rút tiền từ ngân hàng công.

Ngay cả bản thân phần mộ này cũng quái dị lạ thường.

Chu Khiêm nghe ngóng thêm tình hình cụ thể ở khu vực mộ địa của Miền đất hứa. Nơi đó vốn là một kho đông lạnh.

Khi Bạch Trụ gọi cho Chu Khiêm, y nói đó là một kho đông lạnh, khi thi thể của các nạn nhân xấu số được vận chuyển đến sẽ được cắt nhỏ, bảo quản trong hộp thủy tinh đã đánh số.

Trong quá trình nói chuyện với Chu Khiêm, Bạch Trụ tiếp tục tìm hiểu thêm trong kí ức của A Mã, nhìn thấy quá trình hoàn chỉnh hơn —— những bộ phận được đông lạnh chỉ là một phần xử lí nhỏ trong kho đông lạnh. Trên thực tế, các bộ phận trên người nạn nhân đều được xử lí khác nhau. Ví dụ phần đùi sẽ được cắt riêng, giữ nguyên xương và thịt; phần ngực sẽ bị lóc xương, giữ lại thịt; phần đầu sẽ bị mổ xẻ từng bộ phận như mắt, mũi, tai, và lưỡi, được cho vào những khay khác nhau.

Nếu thi thể bị tổn hại quá lớn, không thể giữ lại nguyên bản ban đầu thì những bộ phận không thể giữ lại sẽ bị giã nát.

Bạch Trụ nói xong, trong đầu Chu Khiêm hiện ra khung cảnh trong một lò mổ thịt, anh hỏi: "Đừng nói ở đây sẽ có kịch bản ăn thịt người? Lát nữa đến nhà ăn, chúng ta chú ý một chút, không nên ăn thịt."

"Cũng không hẳn." Bạch Trụ nói: "A Mã là người phụ trách mua mộ cho mọi người, cũng phụ trách việc tiếp đón. Có một người làm công việc tiếp đón bị bệnh xin nghỉ, cô ấy đã làm thay người nọ đến khu mộ địa, khi đó anh mới thông qua góc nhìn này để quan sát mọi thứ. A Mã đã đến thăm người bệnh kia. Trên đường đi, cô ấy có đi ngang qua một trại chăn nuôi, ở đó có rất nhiều gà vịt."

"Trình độ khoa học kĩ thuật của Cẩm tộc tương đối cao, có thể quy mô hóa công tác chăn nuôi, trong thời gian ngắn thu hoạch được một số lượng lớn gia cầm. Những loại thịt khác có lẽ cũng được thu hoạch như vậy. Ở đây không thiếu thịt. Dựa theo lẽ thường thì cũng không đến mức có việc ăn thịt người."

Lời của Bạch Trụ không sai.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, đã đến giờ ăn cơm, nhóm Chu Khiêm chỉ vừa đến cửa nhà ăn đã ngửi thấy mùi thịt nướng.

Khi bước vào nhà ăn, họ nhìn thấy trên bàn đầy gà nướng, cá nướng...

Khi người chơi vừa đến đây, Ngải Lợi đã hết lời khen ngợi nơi này. Cô ấy khoa trương rằng người của Cẩm tộc đối xử rất tốt với "người ngoài", chỉ cần nhìn vào thức ăn là biết. Họ muốn ăn bao nhiêu thịt thì có thể ăn bấy nhiêu.

Nhà ăn rộng rãi thoáng mát, mỗi một bàn ăn có sức chứa từ 7 đến 9 người, hình dạng của bàn ăn như một quầy bar hình chữ "L", khi ăn sẽ ngồi ở bên ngoài, đầu bếp và phục vụ sẽ liên tục đứng ở bên trong cung cấp thức ăn.

Nhóm Chu Khiêm đến sớm, 6 người nhanh chóng chọn chỗ để ngồi. Sau đó Chu Khiêm tinh mắt phát hiện hai người quen. Đó là hai người chơi đi cùng Mạnh Biệt vào tòa chung cư hình vỏ trứng.

Chu Khiêm gọi hai người kia đến ngồi cùng với nhóm mình.

Mục đích của anh là muốn hỏi thăm tình huống của họ sau khi vào phó bản. Anh muốn biết vì sao Mạnh Biệt lại đột ngột chết như vậy.

Vì ngẫu nhiên tử vong không phải quy luật của trò chơi.

Mạnh Biệt hẳn đã làm điều gì đó nên đã vô tình kích hoạt nguy hiểm tử vong.

Chu Khiêm cần tìm ra đáp án mới có thể giúp bản thân và đồng đội tránh thoát.

Chờ đến khi hai người kia đến nơi, bàn của họ cũng đã đủ chỗ ngồi.

Chu Khiêm ngước nhìn đầu bếp, quan sát từ bề ngoài, họ cũng không phải là người của Cẩm tộc mà là người ở bên ngoài đến. Hoặc có thể cũng giống như A Mã, họ được sinh ra ở đây với mã gien của người ở bên ngoài; hoặc họ cũng giống như Ngải Lợi, đến nơi này từ mấy năm trước.

Dù thế nào đi chăng nữa, tính cách của họ cũng sẽ giống như A Mã và Ngải Lợi, lúc nào cũng tươi cười, luôn tỉ mỉ cẩn thận làm việc, tần tảo chịu thương chịu khó.

Ví dụ như khi giúp Hà Tiểu Vĩ cắt thịt vịt nướng, trợ bếp đã hỏi Hà Tiểu Vĩ tận 3 lần về độ dày của miếng thịt. Thịt vịt trắng mềm, lớp da vàng ươm, mỏng giòn như được tẩm mật ong.

Một nhóm nhân viên quản lí chung cư gồm năm người mặc trang phục sọc trắng xanh đi đến bàn ăn, trong đó có Ngải Lợi. Đứng chính giữa là một người phụ nữ có mái tóc đen dài, cô hướng mặt về phía mọi người trong nhà ăn, mỉm cười nói: "Trước khi bắt đầu bữa ăn, xin mời mọi người hãy đứng dậy, cùng tôi thực hiện bài hát 《 Khúc ca cảm ơn 》, đây là lời cảm ơn của chúng ta dành cho Thần khi ban cho chúng ta Miền đất hứa, là lời cảm ơn Cẩm tộc đã chấp nhận cho chúng ta đến đây, cùng sinh sống với họ!"

"Mọi người cần học thuộc bài hát này, khi hát cần phải hát to và rõ ràng. Ba ngày sau, chúng tôi sẽ kiểm tra những người mới đến, xem các bạn đã học thuộc bài hát hay chưa."

Hát xong, mọi người mới bắt đầu ăn cơm.

Món vịt nướng không chỉ đẹp mắt mà còn có hương vị khó cưỡng, Hà Tiểu Vĩ nhồm nhoàm ăn đến mức cả tay và mặt đều dính toàn dầu mỡ, nhưng trong lúc ăn, hắn cũng không quên hỏi Chu Khiêm vài câu: "Này, Khiêm à, lúc nãy về phòng cậu có phát hiện thêm gì mới không?"

Chu Khiêm liếc mắt nhìn hắn: "Tôi sợ anh biết rồi thì ăn không ngon nữa."

Hà Tiểu Vĩ cần phải chứng minh được bản thân: "Khiêm à cậu nghĩ vậy là oan cho tôi quá! Bây giờ tôi cũng là một người chơi có kinh nghiệm rồi... À, tuy tôi không được thông minh như cậu nhưng tôi cũng đã rèn luyện lòng dũng cảm của bản thân rồi. Tôi không sợ nữa! Cậu cứ nói đi, tôi sẽ không sao đâu!"

Chu Khiêm thấm thía đáp: "Anh ăn xong đi rồi tôi nói cho anh biết."

Hà Tiểu Vĩ: "Tôi không còn sợ ma nữa đâu! Khiêm, cậu phải tin tôi! Nếu tôi bị dọa sợ, tôi sẽ phát sóng trực tiếp cảnh mình ăn phân cho con bạc xem!"

Chu Khiêm: "... Đổi cái khác đi. Thấy ghê quá. Nếu anh thua thì anh có thể dùng một tay chồng cây chuối."

Hà Tiểu Vĩ: "OK."



Chu Khiêm và Hà Tiểu Vĩ dùng đạo cụ trò chuyện riêng với nhau.

Một lát sau, Hà Tiểu Vĩ liền chạy ào vào nhà vệ sinh nôn mửa.

Sau khi suy kiệt quay về chỗ ngồi, nhìn đồng đội vẫn tiếp tục ăn thịt, Hà Tiểu Vĩ mặt xanh như tàu lá, vươn tay ngăn đồng đội lại, liên tục gửi tin nhắn vào nhóm ——

【 Đừng, đừng ăn nữa. Tôi nghi mấy miếng thịt đó là thịt người đó. Công nghệ ở đây cũng tiên tiến hiện đại. Không biết chừng họ có thể biến thịt người thành thịt gà thịt vịt được hu hu hu 】

Chu Khiêm: 【 Tôi quên nói với anh chuyện này. Thật ra anh Trụ có nhìn thấy một trại chăn nuôi. 】

Hà Tiểu Vĩ: "... Khiêm, tôi hận cậu!"

Chu Khiêm ngửa đầu cười sảng khoái: "Ở đây không cho anh yêu hay ghét đâu, đó là tội ác, Cẩm tộc không thích."

Hà Tiểu Vĩ: "..."

Chu Khiêm: "Anh thấy tôi đối xử tốt với anh không, tôi đã nói nếu anh nghe xong anh sẽ không muốn ăn nữa đâu. Nhưng mà anh nhớ phải chồng cây chuối nha."

Hà Tiểu Vĩ: "..."

Ở bên cạnh, Ẩn Đao nhịn không được mà lên tiếng: "Chu Khiêm: "Đừng có chọc anh ấy nữa."

Chu Khiêm nhìn qua, chột nói: "Ẩn Đao, tôi nhớ lúc trước anh cũng muốn nhận tôi làm học trò. Tuy tôi không đồng ý nhưng cũng không muốn từ chối hoàn toàn đâu. Bây giờ tôi gọi anh một tiếng thầy cũng chưa muộn. Vậy thì Tiểu Vĩ cũng là anh em đồng học của tôi. Vậy thì thầy à... Hành vi này của thầy là đang thiên vị đó, sao thầy chỉ biết bênh Tiểu Vĩ thôi vậy?"

Ẩn Đao liên tục chửi thầm trong lòng, hắn nheo mắt nhìn Bạch Trụ.

Quả nhiên, tuy lời thì nói với Ẩn Đao nhưng ánh mắt của Chu Khiêm lại nhìn chằm chằm Bạch Trụ.

Đm đôi uyên ương mấy người muốn chơi tình thú thì đừng có lôi tôi vào!

Ẩn Đao vừa mắng trong lòng vừa hốt hoảng nhìn Bạch Trụ —— may là Bạch Trụ không nhìn mình, chắc là không tin lời của Chu Khiêm là thật.

Bạch Trụ chỉ lẳng lặng nhìn Chu Khiêm, một lát sau, y vươn tay, dùng ngón trỏ chạm vào mi tâm của anh.

Ngay lúc này, Ẩn Đao mới nhận ra ánh mắt của Chu Khiêm không đúng.

Lúc trước, Chu Khiêm đôi khi sẽ chọc ghẹo Hà Tiểu Vĩ và Tề Lưu Hành, nhưng không bao giờ nói quá như lần này. Bây giờ bụng dạ Hà Tiểu Vĩ không ngừng quay cuồng, không thể ăn thêm được gì, trò đùa của Chu Khiêm quả thực hơi quá đáng.

Chu Khiêm nghiêng đầu, ánh mắt đầy hưng phấn, chứng tỏ cảm xúc hiện tại hơi quá khích, không thể khống chế, chẳng khác gì một kẻ điên không quan tâm tới người khác.

Ẩn Đao liền nhận ra —— Chu Khiêm đã liên tục mở chiếc hộp khống chế cảm xúc hai lần, theo lời Mục Sư, chắc chắn cậu ta sẽ phát điên, vậy mà Chu Khiêm vẫn cố gắng chống chịu.

Sau đó, Bạch Trụ hóa thần thành công, nhờ nhóm nghiên cứu của Kỷ Nhạc Tri can thiệp, giúp Chu Khiêm ổn định cảm xúc. Nhưng về mặt bản chất, bây giờ Chu Khiêm đã trở thành một bệnh nhân tâm thần, thường xuyên không thể khống chế được cảm xúc, vô cùng mẫn cảm, cử chỉ thất thường, thậm chí... có thể đến một giai đoạn sụp đổ hoàn toàn.

Đây là một điểm vô cùng bất lợi khi tham gia phó bản.

Hiện tại họ vẫn chưa biết số lượng người chơi cụ thể trong phó bản này. Sau khi Chu Khiêm thừa kế tất cả đạo cụ, tiền vàng, và cả ước nguyện của Thiệu Xuyên, bên phía quân đoàn Đào Hồng vẫn chưa có động tĩnh gì nhưng hiển nhiên họ sẽ không im hơi lặng tiếng mãi, chắc chắn phía sau có một âm mưu khác.

Có khả năng lớn là quân đoàn Đào Hồng muốn lợi dụng căn bệnh của Chu Khiêm.

Cho nên Ẩn Đao và những người khác không khỏi lo lắng.

Dưới cái nhìn chăm chú của Ẩn Đao, khi đầu ngón tay Bạch Trụ vừa chạm vào trán Chu Khiêm, sự điên loạn trong mắt Chu Khiêm từ từ tan biến.

Thấy ánh mắt Chu Khiêm dần tỉnh táo lại, Bạch Trụ nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ em thấy sao?"

Chu Khiêm lắc lắc đầu: "Em không sao."

Bạch Trụ lại thấp giọng hỏi: "Em gọi ai là thầy?"

"..." Chu Khiêm sửng sốt, cười: "Ai bảo ban đầu anh không muốn nhận em làm học trò?"

Bạch Trụ dịu dàng vuốt tóc Chu Khiêm, sau đó nhìn về phía Hà Tiểu Vĩ và Ẩn Đao: "Xin lỗi. Sau này em ấy sẽ khỏe hơn."

Hà Tiểu Vĩ chợt nhận ra điều gì, liền nói: "Ôi chao, không sao không sao. Ai lại nỡ tức giận với Khiêm chứ? Không có đâu! Cậu ấy là đội trưởng của chúng ta, là chỉ huy của quân đoàn chúng ta, là bảo vật quý báu nhất của chúng ta!"

Ở bên cạnh, Tề Lưu Hành nghiêm túc lên tiếng: "Anh Khiêm, nếu anh khó chịu thì phải nói cho mọi người biết ngay."

"Nếu tôi thật sự phát điên thì có cho mọi người thời gian chuẩn bị được gì không?"

Chu Khiêm vừa nói vừa nghiêm túc nhìn Tề Lưu Hành và Hà Tiểu Vĩ, sau đó đổi giọng điệu: "Mọi người phải tin tưởng anh Trụ. Nếu có vấn đề, anh ấy sẽ giúp được tôi. Cho nên là..."

"Đúng là kì diệu thật. Theo giả thuyết của trò chơi, tôi là người chăn chiên của anh Trụ, có thể khống chế anh ấy, dẫn dắt cho anh ấy. Nhưng giờ thì tôi lại là kẻ điên, tôi cần anh ấy khống chế mình."



...

Chu Khiêm đã khống chế được cảm xúc của mình, cuối cùng chuyển dời lực chú ý về phía hai người chơi đi cùng Mạnh Biệt.

Hai người nọ đều trong trạng thái căng thẳng, không một ai dám ăn cơm, hiển nhiên vẫn chưa vượt qua được bóng ma tâm lý.

Mạnh Biệt bất ngờ chết đã đả kích họ rất lớn.

Ba người họ luôn đi cùng nhau, hai người này hiển nhiên sợ rằng mình đã kích phát tử vong, đẩy Mạnh Biệt vào chỗ chết. Lưỡi hái tử thần vẫn còn treo trên cổ họ, chỉ là chưa đến lúc rơi xuống.

Để phòng ngừa NPC nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, kích phát nguy hiểm tử vong, khi Chu Khiêm tìm hai người này liền sử dụng đạo cụ trò chuyện trong phạm vi ba người.

Sau khi dò hỏi, Chu Khiêm biết được quá trình đi đến đây của họ không khác gì mình. Họ đứng ở cửa núi, giả ngu giả ngơ giải quyết câu hỏi "Qua sông", được người lái thuyền dẫn đến đây.

Nhưng trong quá trình đi thì hai nhóm có sự khác biệt.

Nhóm Chu Khiêm được dẫn đến thẳng chung cư hình vỏ trứng.

Trong khi đó nhóm Mạnh Biệt gặp được 3 NPC trên đường đi. Ba NPC đó thở hồng hộc chạy đến chỗ người lái thuyền dẫn đường nhóm Mạnh Biệt, trong tay cầm theo một cây búa to lớn. Một người ngã xuống trước mặt người lái thuyền, đưa vật kia cho người lái thuyền, nói rằng đây là một thứ rất quan trọng, cần phải mang đến kho hàng số 9 ngay, hỏi người lái thuyền có thể tìm người giúp mình được hay không.

Người lái thuyền liền nhìn về phía nhóm Mạnh Biệt: "Ba người các bạn có thể cùng nhau nâng thứ này được không? Nếu được thì các bạn có thể giúp họ được không?"

Mạnh Biệt biết đây hiển nhiên là một bài kiểm tra.

Lúc trước, hắn suy đoán giống như Chu Khiêm, Cẩm tộc thích những người ngu ngốc. Họ có thể thành công vượt qua bài kiểm tra "Qua sông" chứng tỏ suy đoán này đã đúng.

Bây giờ câu hỏi này rất đơn giản, ba người có thể nâng vật này, vậy thì cần ít nhất ba người để nâng trọng lượng của nó.

Người lái thuyền không ngừng thúc giục người chơi lựa chọn.

Mạnh Biệt không có thời gian nghĩ nhiều, đương nhiên chỉ có thể phát huy đầu óc "ngu ngốc", cười hì hì nói: "Một mình tôi giúp được!"

Trong tình huống này, trả lời "Ba" là sai; sau khi trả lời "Một" hoặc "Hai" mà lại đổi ý xin giúp đỡ thì cũng xem như sai. Mạnh Biệt chỉ có thể dựa vào kĩ năng người chơi cấp Thần để nâng vật nặng kia lên.

Sau đó không có chuyện gì xảy ra, Mạnh Biệt cùng hai đồng đội và trong chung cư hình vỏ trứng.

Nhưng khi vừa bước vào chung cửa, Mạnh Biệt đột ngột tử vong.

Nghe xong tình huống của họ, Chu Khiêm đã hiểu tình huống cụ thể và tỉ mỉ hơn.

Hai người nọ đáng thương nói: "Yểm Soái*, trước đây anh Mạnh có kể cho tôi nghe về anh. Anh ấy nói... Anh rất giỏi, anh ấy muốn tìm cơ hội gặp lại anh, thuyết phục anh cho hai chúng tôi gia nhập quân đoàn Vô Song. Không ngờ..."

*Cho ai quên thì đây là biệt hiệu mà Lịch Học Hải đặt cho Chu Khiêm khi mới làm con bạc của Chu Khiêm

"Đúng vậy... Vậy nên... anh, anh có nhận ra điều gì khác thường không?"

"Tạm thời chỉ có thể cho rằng Cẩm tộc thích "những người ngu ngốc", mà "ma quỷ" giết người có lẽ thường chọn những người có sức mạnh." Chu Khiêm đáp.

Chu Khiêm chỉ không nói với họ một câu —— Nghĩ kĩ lại, không phải hai đối tượng này đều giống nhau ở một chỗ sao?

Cẩm tộc chấp nhận "người ngu ngốc".

"Người có sức mạnh", "có kĩ năng đặc biệt" bị ma quỷ giết.

Nếu đặt hai đối tượng trong một mối tương quan cụ thể, Cẩm tộc và quỷ giống như có mối quan hệ về mặt lợi ích. Như vậy thì người của Cẩm tộc có thể là "ma quỷ".

Nhưng Chu Khiêm vẫn chưa nắm bắt được nội dung cốt lõi phía sau là như thế nào.

Cuộc trò chuyện với hai người này kết thúc, có một người đến tìm Chu Khiêm —— Người quản lí mộ địa, A Mã.

Đi đến trước mặt Chu Khiêm, A Mã nói: "Tôi đã đề yêu cầu lên lãnh đạo, lãnh đạo chấp nhận yêu cầu của cậu. Nhưng như vậy thì cậu cũng đang nợ ngân hàng một khoản. Cậu cần phải tìm việc làm sớm hơn những người khác, ngày mai sẽ có người đến thăm hỏi kế hoạch nghề nghiệp của cậu."

"Ngoài ra, xin nhớ rõ những gì tôi đã nói. Cậu mua mộ cho người khác chỉ cho phép xảy ra một lần. Vì cậu vừa đến đây nên Cẩm tộc sẽ không truy cứu. Nhưng sau này sẽ không được xảy ra thêm một lần nào nữa."

"Trên đời này, mỗi người đều là một cá thể độc lập, không có tình bạn hay tình yêu gì đó, đều sẽ góp phần khiến Thần ghét cậu, cậu sẽ lầm đường lạc lối."

"Cậu phải nhớ rõ, sau này cậu chỉ có một mình bản thân cậu, cậu chỉ có thể dựa vào chính mình, cố gắng đạt hiệu suất cao trong công việc."

"Chúng tôi sẽ nghiêm khắc quản chế cậu và những người khác liên lạc với nhau. Một khi cậu quá mức thân mật với một ai đó, Cẩm tộc sẽ trừng phạt cậu!"