Thổ Thần Muốn Thăng Chức

Chương 16



Khi Tang Chỉ cùng Khế Nhạc, Mệnh Cách Tinh Quân đuổi theo Phượng hoàngtới Thanh Ngô cư thì thấy Tuấn Thúc đã thay quần áo sạch sẽ, nhắm mắtlại để mặc Thất Thủy giúp mình băng bó vết thương trên tay. Tiểu hồ lybĩu môi, phượng hoàng xấu xa chính là phượng hoàng xấu xa, tuy rằng vừarồi chỉ thoáng nhìn qua Tuấn Thúc, tuy không thấy rõ ràng nhưng nàngcũng biết miệng vết thương trên cánh tay Tuấn Thúc không có gì đángngại, nếu là cha hoặc là hồ ly bá bá khác thì khẳng định chả thèm để ýtới một vết thương nhỏ như vậy. Vậy mà Tuấn Thúc lại vội vội vã vã trởvề để băng bó, hừ, giống như là đàn bà vậy.

Thấy mọi người đuổi tới,Tuấn Thúc giả bộ làm như không thấy, mắt nhắm lại không nói gì, ThấtThủy đang nghiêm túc băng bó cũng không nói lời nào. Nhưng Bích Nữ vốnrất ít khi lộ diện trước mặt nhiều người, bây giờ lại hưng phấn đảo từđầu bức tường này xoẹt sang đầu bức tường kia, còn khoa trương hơn nữalà quần áo trên người cũng biến hóa đủ mọi màu sắc hồng hồng tía tía góp vui.

Tiểu hồ ly 囧, “Ta thiếu chút nữa bị Phán Quan Chấp Bút bọn họ đánh hồi nguyên hình, bộ ngươi vui lắm sao?”

Trước giờ Bích Nữ vốn là người ăn nói lạnh nhạt thế mà giờ thì cười khanhkhách: “Tự nhiên cao hứng. Rốt cuộc sau nhiều năm như vậy mới có ngườithứ hai nguyện ý cùng tiểu phượng hoàng ký hạ khế huyết, ta có bạn nhỏ a —— “

Tang Chỉ càng nghe càng hồ đồ lấy tay ôm đầu nói: “Cái gì khếhuyết, cái gì là máu phượng hoàng, các ngươi nói thật cho ta biết đi a a a.”

Mệnh Cách Tinh Quân liếc mắt nhìn Tuấn Thúc một cái, thấy đốiphương cũng không có ý phản đối mới lựa lời nói: “Người ta đồn rằng,Phượng tộc ở thời khắc nguy cơ thì từ trong hố lửa niết bàn có thể táisinh. Mà nếu phượng hoàng rơi lệ, mà lệ cũng là máu theo như trong nhângian, cũng có ý nghĩa mất đi cơ hội tái sinh, đương nhiên sẽ phải chịusáu chu kỳ luân hồi của thế gian. Mỗi đứa con của Phượng thần đều dùngphương thức khế huyết để bảo vệ huyết mạch Phượng tộc, nếu như thực sựcó một ngày nào đó phượng hoàng đổ máu lại không có cơ hội tái sinh,người ký khế ước liền cùng với huyết khí phượng hoàng tìm hồn phách củachủ nhân về khiến cho người sống lại.”

Nghe lời giải thích này, tiểuhồ ly che miệng thiếu chút nữa thét ra tiếng, “Ngươi, ý ngươi là… ta vừa rồi cùng phượng… phượng hoàng xấu xa kia ký khế ước?”

Tang Chỉ cũngkhông xa lạ gì từ “khế ước”. Mỗi khi rảnh rỗi, ở Thanh Khâu Quốc cũng có loại hồ ly cùng người phàm ký khế ước giả, mà cái gọi là khế ước chínhlà hai bên thông qua một tín vật trao đổi nào đó để ràng buộc nguyện ước minh chứng của hai bên. Nhưng cái gọi là “ràng buộc lẫn nhau” thườngthường đều là một bên được lợi còn bên kia bị lợi dụng.

Như vậy vừa rồi ——

Nhìn nhìn kim chuông đã nhiễm máu phượng hoàng thành một màu đỏ tươi, TangChỉ lắc đầu tự huyễn hoặc trấn an mình, khoa chân múa tay: “Các ngươinói bậy! Nói bậy. Ta đâu có cùng thối phượng hoàng ký nguyện ước minhchứng gì. Khế huyết … khế huyết thì nhất định phải có máu của hắn mớiđược coi là minh chứng khế ước, ta chưa từng uống qua máu Tuấn Thúc, hắn không thể cứ thế cho ta một cái huyết chuông thì ta liền trở thành hồly nhà hắn đi!”

Bích Nữ vươn dài cánh tay ngọc ra huých chạm vào vậtphẩm chuông trang sức trên đầu Tang Chỉ, cười sẵng giọng: “Tiểu hồ lyngươi nói đúng, khế huyết Phượng tộc là muốn ngươi trước đó phải uốngmáu của phượng hoàng, rồi đem một vật phẩm trang sức thân thiết củangươi đưa cho hắn, sau đó hắn cho máu mình nhiễm vào, đưa cho ngươi tựtay đeo, lúc đó mới tính là khế ước có hiệu lực. Ai ~ tỷ tỷ ta năm xưacũng do đầu óc hồ đồ mà bị lão cha của hắn lừa đến để bảo vệ tiểu phượng hoàng.”

Khế Nhạc ở bên nghe được nhưng đầu óc cũng mơ mơ hồ hồ, gãiđầu nói: “Nhưng tiểu yêu nhớ rõ hình như công chúa Tang Chỉ chưa từnguống qua Phượng Quân đại nhân …” Cây đào tinh nói chưa xong nhưng trongđầu liền tự động hiện ra cảnh tượng quỷ dị lúc trước, Tuấn Thúc vạt áolộ nửa ngực, ôm Tang Chỉ trong lòng, mà răng của tiểu hồ ly lại đang áimuội dán tại trên cổ Tuấn Thúc.

Khế Nhạc xì xà xì xào, ngó qua TuấnThúc đã thấy đôi mắt hắn sáng quắc, sắc bén nhìn chằm chằm Tang Chỉ.Phất tay áo lên, Tuấn Thúc trong trẻo nhưng lạnh lùng mở miệng, “Ta mệtmỏi rồi, các ngươi về hết đi.”

Mệnh Cách Tinh Quân ho khan, biết Tuấn Thúc nhất định là đang nhớ lại chuyện không vui bốn trăm năm trước,thức thời nhanh chóng lui ra ngoài cửa, nhưng lại bị tiểu hồ ly giữ rịtlấy kéo trở lại trước mặt Tuấn Thúc.

“Mệnh Cách Tinh Quân, ngươikhông thể đi, hôm nay ngay tại nơi này ngươi làm nhân chứng, ta… ta cùng thối phượng hoàng không có liên quan gì với nhau, ta không muốn làm chủ nhân hồn phách gì của hắn, bản công chúa ngay lập tức cởi bỏ huyếtchuông này, cùng hắn không có liên quan!”

Dứt lời, Tang Chỉ quả thựcđưa móng vuốt lên để cởi bỏ chuông ở bên hông, ai ngờ lại càng cởi càngchặt, càng giải càng mở không ra. Thất Thủy nãy giờ vẫn trầm mặc, giờnhướng cổ lên nhìn, le lưỡi nói: “Không cởi được? Không cởi được nghĩalà khế ước đã có hiệu lực. Cũng tốt hơn so với Bích Nữ tỷ tỷ rồi, nàngấy cũng phải chờ khế ước mất đi hiệu lực mới có thể rời khỏi nơi ở củaPhượng Quân đại nhân.”

Bích Nữ thở dài một tiếng đầy vẻ vui sướng khi người gặp họa: “Ai, ta già rồi, ngốc nghếch sống qua ngày tại đây tự do hay không tự do cũng không sao cả, nhưng thật ra tiểu hồ ly hình nhưkhông cam nguyện làm nô lệ cho người nào đó đâu!”

Vừa dứt lời, quảnhiên không sai liền có một đoàn xích hỏa chính xác phóng tới, Bích Nữcười khanh khách chạy trốn đến một gian khác, bên này Tang Chỉ đã gấpđến độ trán đổ mồ hôi.

“Ô ô, không thể nào, không thể nào! Vì sao lại không cởi được? Ta rõ ràng không có uống qua máu của thối phượng hoàng. Hắn tự phụ như vậy, ai uống máu của hắn, ai thèm uống!” Tang Chỉ vừalẩm bẩm vừa cởi chuông trên đầu. Mệnh Cách Tinh Quân thấy thế bèn giương mắt nói:

“Công chúa Tang Chỉ, ngươi quả thật đã từng uống máu của Phượng Quân đại nhân, ngay tại… hội bàn đào bốn trăm năm trước.”

… …

Nghe rõ tiếng gió.

Mệnh Cách Tinh Quân vừa dứt lời thì Thanh Ngô cư vừa rồi còn phi thường náonhiệt bỗng im lặng như tờ. Tuấn Thúc khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ,đôi mắt rõ ràng đầy sát khí cùng thâm thúy khó đoán, không biết rốt cuộc là hắn đang suy nghĩ cái gì. Tang Chỉ trong nháy mắt nhìn huyết chuôngtrên người rồi lại xem xét bóng dáng ngông nghênh trước gió của TuấnThúc, trước mắt như chợt lóe lên một đoạn kí ức ngắn ngủi gợi nhớ.

Trang sức rực rỡ, khói bay vù vù.

Tiểu hồ ly lông vàng khom người tiếng lên, săn được một con chim to xinh đẹp khí phách hiên ngang.

“Mẫu hậu, Chỉ nhi bắt được một con gà thật lớn thật lớn đó.”

“Ừm ~ còn còn đánh dấu trên người nó nữa nha ~ con cố ý cắn trên cổ nó một cái dấu răng hồ ly, hắc hắc hắc.”

… ……

Tang Chỉ ngã ngồi thành một đống, rốt cục nàng hiểu được cái gì gọi là tự làm tự chịu.

—————————————— ta là đường phân tuyến lên thuyền giặc ———————————

Vài ngày sau, gió êm sóng lặng. Mệnh Cách Tinh Quân đáp ứng, hứa hẹn giảiquyết trong vòng mười ngày vẫn còn hữu hiệu. Trước tiên hắn trở về Thiên cung rồi tùy cơ ứng biến, nhưng nếu đến hạn mười ngày sau mà Tang Chỉcùng Tuấn Thúc vẫn không nghĩ được biện pháp giải quyết nào thì hắn cũng đành phải trình báo Vương mẫu.

Mà bên này, Tuấn Thúc lại không mộtchút sợ hãi. Khế Nhạc mỗi ngày báo lại: Thanh Ngô cư hôm nay mở một sânsau; Thanh Ngô cư hôm nay trồng nhiều loại hoa, Thanh Ngô cư hôm nay …Phượng hoàng xấu xa thật trăm kỳ ngàn lạ, lúc thì trồng hoa lúc thì sửahàng rào, lại cố tình ngoảnh mặt làm ngơ với nàng. Mà chính vì bị ngoảnh mặt làm ngơ như vậy làm cho tâm can Tang Chỉ như cào như xé.

Thốiphượng hoàng cố ý bày bẫy rập hại nàng ký hạ huyết khế chẳng phải làmuốn chỉnh nàng sao? Chẳng phải hắn muốn nàng làm nữ giúp việc cho hắnnên chỉnh nàng thê thảm sao? Giờ sao trái lại lại án binh bất động nhưvậy? Cuối cùng, tiểu hồ ly vốn trước giờ vẫn đầu bảng về nóng tính nênnhẫn nhịn không được, chạy xộc tới Thanh Ngô cư, nhưng khéo làm sao làTuấn Thúc không có ở nhà.

Một mình Tang Chỉ trong phòng quay tới quay lui nhưng ngay cả một bóng ma cũng không tìm được, đang chuẩn bị rời đi thì lại nghe phía sau truyền đến thanh âm của Bích Nữ: “Tiểu hồ ly, tại sao đã đến đây lại muốn đi?”

Tang Chỉ quay đầu, chỉ thấy Bích Nữ từtrong tường hiện ra, miệng cười trong suốt chăm chú nhìn mình: “Tìm Tuấn Thúc à? Hắn đi ra ngoài rồi.”

Tang Chỉ bĩu môi, cứ nghĩ đến phượnghoàng xấu xa thì cả người trở nên không được tự nhiên, buông thanh âmbuồn bã hờn dỗi cong móng vuốt nói: “Ta đây sao lại đến tìm hắn chứ.”Dứt lời, tiểu hồ ly liền bước chân đi ra ngoài, lại bị Bích Nữ đưa cánhtay một phen giữ lại, cười khanh khách nói: “Gấp cái gì? Đến đây ngồitrong chốc lát đã, không bao lâu tiểu phượng hoàng sẽ trở lại thôi.”

Bích Nữ miệng vừa nói, tay vừa thuận thế kéo Tang Chỉ lại ấn ngồi lên ghế,rồi duỗi thân vươn tay lấy trà Bích Loa Xuân tốt nhất, đốt lửa nấu nướcsôi đưa cho tiểu hồ ly ngâm trà. Tang Chỉ từng nghe Thất Thủy với KhếNhạc nhiều chuyện, nói rằng tính tình Bích Nữ vốn bất thường, nếu tâmtình không vui, đích thân chủ nhân như Tuấn Thúc có gọi nàng cũng chưachắc gì đi ra, bình thường bộ dáng lạnh như băng, miệng lưỡi độc địa.

Nhưng hiện tại thấy Bích Nữ cho mình mặt mũi như thế, khuôn mặt vừa tươi cười đón khách, vừa bưng trà đưa nước, Tang Chỉ cũng thật sự là ngượngngùng. Uống ngụm trà, tiểu hồ ly nhàn nhã nói việc nhà: “Bích Nữ tỷ tỷ,ngươi bị buộc trong phòng này suốt, có phải rất buồn hay không?”

Bích Nữ nghe vậy chống má, đôi mắt lưu chuyển, “Thời gian dài quá nên cũngkhông để tâm lắm, huống chi hiện tại chẳng phải còn có ngươi cùng ThấtThủy cùng ở đây với ta sao?”

Tang Chỉ chắc lưỡi, đương nhiên hiểuđược Bích Nữ ám chỉ điều gì, nói đi nói lại chẳng qua là nhắc rằng mìnhvới nàng giờ cùng chung cảnh ngộ, đều là nô lệ của thối phượng hoàng.Nghĩ đến Tuấn Thúc, giăng bẫy ở Bình Nhạc trấn, kim chuông biến thànhhuyết chuông… Cơn tức của Tang Chỉ liền xông thẳng lên đầu.

“Chẳng lẽ chỉ vì vậy liền thật sự muốn làm nô lệ cho thối phượng hoàng cả đời sao?!”

Nghe xong lời này, Bích Nữ che miệng cười khanh khách ra tiếng, “Đó cũngkhông phải, kỳ thật cũng có biện pháp không cần làm nô lệ cho hắn.”

Tang Chỉ nghe vậy đôi mắt lóe sáng, “Thật ư?”

Bích Nữ đưa môi lại gần lỗ tai Tang Chỉ nói: “Không làm chủ tớ có thể làm vợ chồng nha ~ “

Tang Chỉ: -_-|||

Biết Bích Nữ trêu đùa mình, Tang Chỉ kỳm lòng không được thở dài một tiếng,đảo con ngươi rồi bỗng nghĩ đến cái gì bèn nhìn bốn phía chung quanh,sau khi xác định không có người mới lặng lẽ hỏi: “Bích Nữ tỷ tỷ, vậy rốt cuộc có biện pháp nào khả thi để giải trừ khế ước không?”

“Có, đương nhiên có!” Tang Chỉ vừa dứt lời, chợt nghe tiếng cười giả tạo đầy âmdương quái khí truyền từ bên ngoài vào. Tang Chỉ lưng cứng ngắc, cảmthấy như có mũi nhọn đang đâm trên lưng, không cần quay đầu cũng biếtngười nào đó đang lấy ánh mắt hận thù đâm chém mình trăm lần ngàn lần.

Tuấn Thúc hừ lạnh đi vào nhà, âm trầm lạnh lùng lại nói: “Muốn giải trừ khếước, biện pháp chính là…” Tuấn Thúc cố ý dừng một chút rồi nghiến răngnghiến lợi nói: “Ta —— chết ——” Tuấn Thúc cố ý nhấn mạnh từ “Chết”, lạiđường hoàng sừng sững đứng bất động trước mặt tiểu hồ ly, vẻ mặt xấu xanhư muốn nói “Có bản lĩnh thì tới giết ta đi” làm Tang Chỉ hận đếnnghiến răng nghiến lợi.

“Vốn dĩ ngươi với ta là kiểu ngươi không tình ta không nguyện, ta muốn giải trừ khế ước thì có cái gì sai đâu? Tachưa từng thấy nam nhân nào nhỏ mọn như ngươi, chuyện cũng đã bốn trămnăm về trước, ta đã sớm quên không còn một mảnh mà ngươi lại giăng bẫyđể hãm hại ta. Năm đó ta còn là tiểu hài tử, ngay cả tiểu hài tử màngươi cũng đem lòng thù hận rồi còn nhớ dai như vậy, đúng là đồ thốiphượng hoàng, phượng hoàng chết tiệt!”

Tuấn Thúc tựa như không để lời nói của Tang Chỉ vào tai, vòng qua tiểu hồ ly nói với Bích Nữ: “Ngâm trà vào nước cho ta.”

Tang Chỉ tức giận cực điểm, chỉ vào Bích Nữ nói to: “Căn bản ngươi là kẻ tàn nhẫn âm hiểm, bởi vì nàng ký hạ khế huyết với ngươi nên ngươi đem BíchNữ tỷ tỷ nhốt tại trong phòng quỷ này, ngàn năm vạn năm cũng không rađược. Cho dù ngươi đã chết, nàng đạt được tự do, nhưng ngươi còn muốndựa vào máu, khí của ngươi hạ trên người nàng để giúp ngươi sống lại.Dựa vào cái gì hả? Dựa vào cái gì phải để mặc cho ngươi bày bố?”

Cắnmôi dưới, Tang Chỉ thấy sắc mặt Tuấn Thúc dần dần đen lại, túm Bích Nữnói: “Bích Nữ tỷ tỷ không phải sợ, ngươi có thể đem suy nghĩ trong lòngnói ra cho tên phượng hoàng xấu xa này nghe đi! Chúng ta muốn giải trừkhế ước không có gì sai cả!”

Nói xong, mặt Bích Nữ mang vẻ xa vắng,nhìn trời ngó đất rồi lạnh lùng phán: “Ai da~~~~ Vợ chồng son các ngươiliếc mắt đưa tình sao lại kéo ta vào?”

“……” Tang Chỉ ngây ngốc, đangmuốn mở miệng để lấy lại một chút mặt mũi, tay của Bích Nữ đã nhanhchóng đưa lên gõ gõ vào đầu nàng, cười tươi như hoa: “Còn nữa, tiểu hồly, không được nói như vậy với Tuấn Thúc nha. Thật ra là ta tự nguyện ký hạ khế huyết, làm Bích Nữ ở trong phòng không đi lại được cũng là ta tự nguyện. Theo trình tự nào đó mà nói, mạng của ta cũng là do Phượng thần cho, cho nên chỉ có thể báo ơn con của hắn.”

Bích Nữ nói chuyện rõràng, đại khái kể lại chuyện cũ, ngữ điệu bình thản nhưng lộ ra một chút thản nhiên cô đơn, nói xong còn lười biếng vươn thắt lưng kêu mệt rồilùi ngay vào trong tường không còn bóng dáng. Tiểu hồ ly 囧, không khítrong phòng càng thêm quỷ dị.

Thật lâu sau, Tuấn Thúc rốt cục cũngngạo nghễ liếc mắt một cái, hừ cười: “Người tàn nhẫn nhất là ta sao? Tathấy hình như công chúa Tang Chỉ ngươi, êm đẹp không muốn, tội gì phảiđụng chạm vào vết sẹo của người khác chứ?”

Thực ra, nếu được lựa chọn thì Bích Nữ đâu có cam nguyện bị giam cầm trong phòng, nhất định có…Không phải là vì nguyên nhân chua xót nào chứ? Tang Chỉ cắn ngón tay,trong lòng ảo não vì vừa rồi đắc tội với Bích Nữ, nhưng sau đó lại nghĩtới mục đích đến Thanh Ngô cư của mình.

Mệnh Cách Tinh Quân trước khi đi có dặn dò tới lui hoài với tiểu hồ ly rằng việc nàng sửa đổi mệnh số của Cảnh Nhạc vẫn chưa xong, nên lấy đại cục làm trọng, trước tiên nênnói lời xin lỗi với phượng hoàng xấu xa, sau mới nhờ vả hắn giúp nàngtìm ra biện pháp giải quyết. Nhớ lại lời dặn này, Tang Chỉ cắn chặt răng do dự, không biết nên ăn nói khép nép bồi tội như thế nào mới khiến vịPhượng Quân đại nhân trước mặt này nguôi giận, chợt nghe bên ngoàitruyền đến một tiếng cười như chuông bạc theo gió đi vào trong nhà.

“A ~ Ta cứ ngỡ là ai xa lạ, từ xa đã nghe tiếng nói chuyện ồn ào, đúng là công chúa Tang Chỉ.”

Trâm như ý cài trên đầu, áo gấm trăm hương trên người, giày hồng cánh sen,thắt lưng tương tư, quạt Đan Phượng như mây, tác giả thứ trang phụcnhiều màu nhiều sắc như vậy e trên thiên cung chỉ có một người —— Ánhmắt Tang Chỉ sáng quắc, ngoái đầu lại nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹpđộng lòng người kia, không khỏi tốn hơi thừa lời thốt lên:

“Chuỗi Ngọc!”

(Thực sự tên này theo Hán Việt là Anh Lạc, nhưng Quảng Hằng thích từ Chuỗi Ngọc nên để thế.)