Thổ Phỉ Công Lược

Chương 106: Vì sao người bị đùa giỡn luôn là mình???



Sau khi đám nghệ nhân diễn xiếc ảo thuật kia dọn sạp xong, liền lên xe ngựa một đường đi về phía Bắc, cuối cùng dừng trước một khu trạch viện, sau khi vào nhà là lấy chút thịt tươi đút cho mãng xà ăn trước, rồi sau đó liền nhóm lửa nấu cơm, nhìn qua cũng không có gì khác thường, tấm vải dệt màu đen kia lại là được đặt trong phòng ngủ khóa lại, hiển nhiên cực kỳ quan trọng.

Thượng Vân Trạch mang theo Mộc Thanh Sơn, thả người nhảy xuống đầu tường, vững vàng dừng ở bên ngoài hẻm nhỏ.

"Vì sao phải lén lút vào thế?" Mộc Thanh Sơn nhìn hắn, "Không phải nói đối phương không có vấn đề sao?"

"Không phải là không có vấn đề, mà là có vấn đề hay không vẫn chưa xác định được, bất quá cho dù thật sự không có vấn đề, cũng không thể tùy tiện đi trước." Thượng Vân Trạch nói, "Đến xem thử trước cũng không sao."

"Vậy bây giờ thì sao?" Mộc Thanh Sơn hỏi.

"Đối phương hiển nhiên rất coi trọng tấm vải đó." Thượng Vân Trạch nói, "Ta không tiện lộ diện, bất quá Vương thúc lại có thể."

Vương Chức là thủ hạ Đằng Vân cũng là lão bản phường gấm vóc, ngoại trừ gấm vóc bình thường, đối với vải dệt còn lại cũng cảm thấy rất hứng thú, để hắn ra mặt hỏi han, cũng không xem là đường đột.

"Ừm." Mộc Thanh Sơn gật đầu, "Vậy trở về?"

"Cũng đã ra ngoài rồi, trở về sớm như vậy làm gì, huống hồ đại nhân cũng đang bận." Thượng Vân Trạch ngữ điệu rất là thản nhiên.

Mộc Thanh Sơn mặt đỏ đến tận mang tai, loại chuyện này có gì hay ho mà nói hoài vậy !

"Đi thôi." Thượng Vân Trạch tâm tình rất tốt, "Đến Vương Thành còn chưa hảo hảo đi dạo qua, đúng lúc bây giờ có thời gian rảnh, chúng ta hảo hảo đi một vòng."

Cũng được... Mộc Thanh Sơn ngoan ngoãn cùng hắn nắm tay, hai người một đường ra khỏi ngõ hẻm.

Bên trong Vương Thành khắp nơi đều là phồn hoa tự cẩm, nơi ăn chơi tất nhiên không ít, Mộc Thanh Sơn lại lớn lên ở thành Thương Mang, tất nhiên nhìn cái gì cũng cảm thấy lạ lẫm. Hai người vui vẻ dạo chơi từ trưa cho đến khi màn đêm buông xuống, hai bên đường treo đầy đèn hoa, mới vô cùng cao hứng trở về phường gấm vóc.

Ôn Liễu Niên đang nằm trên ghế bên trong tiểu viện, ngắm sao hóng mát -- Ví như đổi lại giống như mọi ngày, tất nhiên còn phải xứng một bình trà cùng một dĩa điểm tâm, nhưng lần này bởi vì ăn cay đến loét dạ dày, cho nên cũng chỉ có thể yên lặng hồi tưởng hương vị chân giò hun khói một chút.

"Đại nhân, bọn ta trở về rồi." Mộc Thanh Sơn chào hỏi, trong tay cầm một bao điểm tâm, tay còn lại còn đang niết thiên tầng đường (kẹo nhiều lớp).

Ôn Liễu Niên hỏi: "Ăn ngon không?"

"Không ngon." Mộc Thanh Sơn lắc đầu.

Ôn Liễu Niên: ...

Triệu Việt ở một bên dở khóc dở cười.

"Đợi đến khi đại nhân hết bệnh, đại đương gia tất nhiên sẽ đi mua." Mộc Thanh Sơn nói, "Vậy ta trở về phòng nghỉ ngơi trước."Ôn Liễu Niên lưu luyến không rời, nhìn thiên tầng đường rời khỏi tiểu viện, sau đó tiếp tục ngắm sao.

"Nghỉ ngơi?" Triệu Việt ngồi xổm bên cạnh hắn.

"Ngươi đoán xem ta đang suy nghĩ cái gì?" Ôn Liễu Niên nhìn hắn.

Triệu Việt nói: "Thiên tầng đường phải đợi bụng đỡ rồi mới có thể ăn."

"Ai nói ta nghĩ đến thiên tầng đường." Ôn Liễu Niên ngồi dậy một chút, "Tên nam tử thần bí kia nếu thật sự là Thanh Cầu, chỉ sợ mục đích lần này không chỉ đơn giản là muốn đánh lén ngươi."

"Như thế nào còn đang suy nghĩ chuyện này." Triệu Việt khẽ nhíu mày, lúc nãy nhìn hắn ngắm trăng nuốt nước miếng, còn tưởng là suy nghĩ trái lựu cùng bánh trung thu.

"Mấy ngày trước Hoàng Thượng triệu ta tiến cung, từng nói đối phương lần này gióng trống khua chiêng, là vì muốn công khai khiêu khích triều đình." Ôn Liễu Niên nói, "Kỳ thật thận trọng suy nghĩ lại, nói không chừng thật sự là vì lý do này."

"Thanh Cầu muốn chọc giận Hoàng Thượng?" Triệu Việt lấy ra thảm nhỏ, đắp lên người hắn.

"Hoàng Thượng cũng không biết hắn là Thanh Cầu." Ôn Liễu Niên nói, "Đối phương muốn nghe tam thủ khúc, nghe nói tam thủ khúc này là do Bạch Hà cô nương viết cho Đại Minh Vương, cũng không có bất cứ liên quan gì đến Thanh Cầu, cho nên khi nghe được tin tức này, tất nhiên sẽ cho rằng hắn là Đại Minh Vương năm đó."

"Cho nên thì sao?" Triệu Việt hỏi.

"Cho nên lúc này, sợ là sắp xảy ra chuyện lớn." Ôn Liễu Niên nói, "Thanh Cầu giả trang thành Đại Minh Vương, muốn ở Vương Thành chọc giận Hoàng thượng, ngươi cảm thấy hậu quả là gì?"

Triệu Việt nghe vậy khẽ nhíu mày.

"Nhiều năm như vậy, triều đình vẫn không bỏ qua việc truy tìm Đại Minh Vương, cộng thêm chuyện này, ngươi cảm thấy Hoàng thượng sẽ như thế nào?" Ôn Liễu Niên nói, "Chỉ sợ sẽ không tiếc thứ gì, cũng phải diệt cỏ tận gốc."

"Thanh Cầu muốn mượn tay Hoàng Thượng, triệt để trừ bỏ Đại Minh Vương?" Triệu Việt nói.

"Chỉ sợ không chỉ như thế." Ôn Liễu Niên nói, "Ngươi có còn nhớ, lúc trước khi ở thành Thương Mang diệt trừ thổ phỉ, Ly Giao từng nhắc tới Hoàng thúc của đương kim Thánh Thượng, Hải Long Vương - Sở Hằng không? Nghe qua hai người như là đã sớm có liên hệ."

Triệu Việt gật đầu.

"Trước đây không lâu ta có nói chuyện phiếm với Hoàng Thượng, cũng từng cố ý vô tình hỏi qua vài lần." Ôn Liễu Niên nói, "Sở Hằng rất giống Đại Minh Vương thứ hai."

"Có ý gì?" Triệu Việt nhíu mày.

"Lúc trước sau khi Đại Minh Vương ly kỳ mất tích, thủ hạ cũng biến mất chỉ trong một đêm, rất khó để an ổn lại phòng tuyến bấp bênh ở Đông Hải, khi ấy trong lúc lâm nguy may mắn có Sở Hằng nhận mệnh, ngàn dặm xa xôi từ Vương Thành chạy đến Đông Hải, mới duy hộ một phương an ổn hòa bình lần nữa." Ôn Liễu Niên nói, "Nhiều năm như vậy, Sở Hằng đã sớm có thế lực của mình ở Đông Hải, tuy nói ngày thường không có động tĩnh gì, nhưng nếu là có tâm muốn đối địch với triều đình, chỉ sợ đối với Hoàng Thượng mà nói, là phiền toái cực lớn."Triệu Việt nói; "Ta đối quan trường không hiểu nhiều lắm, bất quá ở dân gian có nghe đồn, Sở Hằng tựa hồ không phải người đại gian đại ác."

"Chuyện nghe đồn, cũng không chính xác đâu." Ôn Liễu Niên nói, "Huống hồ nghe ý tứ lúc ấy của Hoàng Thượng, tựa hồ chuyện này cũng không đơn giản như vậy, nước khá sâu."

"Ngươi hoài nghi Thanh Cầu cộng luôn cả Sở Hằng, muốn gây khó dễ cho Hoàng Thượng?" Triệu Việt nói.

"Hoài nghi mà thôi, chỉ nói cho một mình ngươi nghe." Ôn Liễu Niên nói, "Đây là suy đoán hợp lý nhất."

Triệu Việt dùng ngón cái cọ cọ một bên mặt hắn: "Không cần quá mệt mỏi."

"Suy nghĩ vài chuyện mà thôi, cũng không phải là luyện võ hay là đốn củi, không mệt lắm." Ôn Liễu Niên nói, "Huống hồ sớm nghĩ ra đối sách, chuyện này cũng có thể giải quyết sớm một chút."

Triệu Việt ôm ngang lấy hắn: "Sáng mai lại nói tiếp, bây giờ thì đi nghỉ ngơi."

Ôn Liễu Niên nói: "Ngủ không được."

Triệu Việt: ...

Ôn Liễu Niên vẻ mặt rất là vô tội.

Triệu Việt đặt hắn lên giường: "Thân thể ngươi sẽ chịu không nổi."

Ôn Liễu Niên chớp chớp mắt: "Ta chỉ là muốn ngươi bỏ thêm chút hương an thần mà thôi."

Triệu Việt hơi cứng đờ.

Ôn Liễu Niên thuần khiết vô tội hỏi: "Có phải chăng đại đương gia đang nghĩ tới chuyện gì khác à?"

Triệu Việt xoay người xuống giường, bỏ vào trong lư hương chút hương an thần.

Rõ ràng mình chỉ là... Vì sao lúc nào mình cũng bị con mọt sách này đùa giỡn?

Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt, cảm thấy tâm tình rất tốt.

Trong hoàng cung, Sở Uyên đang nghe Hướng Liệt bẩm báo: "Không rõ lai lịch nghệ nhân xiếc ảo thuật?"

"Vâng." Hướng Liệt gật đầu, "Trong Vương Thành tựa hồ không ai biết lai lịch đám người này, con Cự Mãng màu đỏ kia càng là tà môn hơn, bất quá đám người này ngược lại là rất an phận thủ thường, cũng không có bất kỳ cử chỉ khác thường nào."

"Nếu không có khác thường, ngươi cũng sẽ không cố ý nói cho trẫm nghe." Sở Uyên lắc đầu, "Nói đi, chuyện gì."

"Hoàng thượng quả thực thánh minh." Hướng Liệt nói, "Bất quá cũng không phải chuyện xấu, đám nghệ nhân xiếc ảo thuật kia lúc biểu diễn, sẽ dùng một tấm vải dệt màu đen bao lấy thân thể mình lại, mạt tướng đã từng đứng ở phía xa nhìn qua hai lần, tấm vải vóc kia thoạt nhìn rất mềm mỏng, nhưng kì thực cứng cỏi vô cùng, sau khi bị Cự Mãng nuốt chửng cũng không rách, người được bọc bên trong cũng bình yên vô sự."

"A?" Sở Uyên nghe đến đây thì hứng thú, "Còn có loại vải thần kỳ như vậy?"

"Tuyệt không phải kim ti nhuyễn giáp bình thường có thể so sánh." Hướng Liệt nói.

"Cho nên thì sao? Ái khanh có ý nghĩ gì?" Sở Uyên hỏi.

"Nếu là có thể chế thành nhuyễn giáp mặc lên người, hẳn là có thể bảo hộ tướng sĩ Đại Sở ta ở trên chiến trường." Hướng Liệt nói.

"Không tồi." Sở Uyên nói, "Bất quá phàm là muốn bàn chuyện làm ăn thì phải biết cách ăn nói, việc này cứ giao cho Ôn ái khanh làm đi, cộng thêm mười cái miệng của ngươi, chỉ sợ cũng không bằng một cái miệng của hắn."

Hướng Liệt cười nói: "Dù Hoàng Thượng không nói, mạt tướng cũng sẽ đem chuyện này giao cho Ôn đại nhân."

Sở Uyên gật đầu: "Sáng mai lại kêu Tứ Hỉ truyền chỉ đi." Nếu là đi bây giờ, chỉ sợ sẽ quấy rầy đến một đôi hữu tình.

Sáng sớm ngày hôm sau, thân thể Ôn Liễu Niên cuối cùng cũng tốt hơn phân nửa, không còn chóng mặt nằm trên giường, mà là theo mọi người một đường đến nhà ăn dùng điểm tâm. Chỉ là không đợi Triệu Việt trộn mì xong, quản gia lại đến gõ cửa.

"Lại là Tứ Hỉ công công?" Mộc Thanh Sơn hỏi.

Quản gia gật đầu: "Đúng vậy."

Lục Truy nhanh chóng đưa mắt nhìn Triệu đại đương gia, lấy phương tiện khi hắn lật bàn, chính mình có thể né nhanh một chút, để tránh bị nước canh văng trúng người -- Bệnh vừa mới tốt lên được một chút thì đã đến tuyên triệu, trong cung rốt cuộc là đọng lại bao nhiêu hồ sơ tấu chương.

Ám vệ tri kỷ hỏi: "Đại nhân có muốn trở về giường giả bệnh không, nghỉ ngơi thêm được hai ngày?" Có chúng ta vẻ mặt tràn ngập bi thương nghẹn ngào đứng vây quanh ở trước giường, Tứ Hỉ công công nhất định sẽ không nghi ngờ, nói không chừng còn sẽ lưu lại mười mấy lượng bạc cho đại nhân mua thuốc bổ.

"Không cần." Ôn Liễu Niên kéo tay Triệu Việt, "Chúng ta đi."

Nhìn hai người một đường rời khỏi nhà ăn, Lục Truy cuối cùng thở phào -- May mắn còn có thể hảo hảo ăn một bữa sáng.

Mộc Thanh Sơn từ nội tâm phát ra lời nói: "Đại nhân thật lợi hại."

"Vì sao?" Thượng Vân Trạch giúp hắn chọn lòng đỏ trứng bỏ vào trong chén.

"Đại đương gia cao lớn như vậy, lại biết võ công, nhưng mọi chuyện đều nghe theo đại nhân." Mộc Thanh Sơn cúi đầu uống cháo.

Thượng Vân Trạch buồn cười: "Chẳng lẽ không phải mọi chuyện ta đều nghe theo ngươi sao?"

Mộc Thanh Sơn ngẩn người, sau đó mặt đột nhiên đỏ bừng.

Trên bàn còn có người khác !

Lục Truy bình tĩnh ăn dưa muối, khắp nơi đều là tình nhân, bản thân bị kẹp ở bên trong, quả thật rất dư thừa.

Ám vệ ngược lại là không có tiến hành vây xem, tiếp tục đùa giỡn cãi lộn cướp trứng trà(*) ăn -- Loại ân ân ái ái này nếu so sánh với cung chủ cùng công tử nhà ta, thật sự là kém rất xa.

(*) Trứng trà còn gọi là trà hột gà, món này ngon lắm. Ai mà là người Hoa thì chắc sẽ biết đến món này.

Chúng ta đã sớm quen rồi.