Thịnh Sủng

Chương 115



Editor: Krystal99

Đối với chuyện Sử Bích Vân dám quyến rũ Trầm Tử Trai, Hạ Trọng Phương thấy cực kỳ kinh ngạc, sau đó, tự kiểm điểm mình, đúng, mình là Tề vương phi, không còn là Phương nương trước kia nữa, mỗi chuyện mình làm đều phải từ góc độ Vương phi mà suy tính, phải hợp với thân phận Vương phi mà không phải là người chỉ biết niệm tình cũ.

Cách mấy ngày sau, Phương Chấp Tâm đến Vương phủ bái kiến Hạ Trọng Phương thì mới biết chuyện này, nhất thời cũng nghẹn họng nhìn trân trối, nói: "Đến tột cùng là nàng ỷ vào cái gì mà dám làm như vậy? Vả lại đó là ngoài cửa phòng Vương phi. Nàng cho là Vương Gia sẽ nhìn trúng nàng, sẽ vì nàng mà đối nghịch với Vương phi?"

Hạ Trọng Phương nói: "Xét đến cùng là do thái độ của ta có vấn đề, khiến cho nàng có ảo tưởng rằng ở Vương phủ ta không hề có địa vị, chịu để nàng vào Vương phủ chơi mấy hôm không chừng là muốn lợi dụng nàng lung lạc Vương gia, cho nên mới làm ra chuyện như thế."

Phương Chấp Tâm thở dài nói: "Nhưng nàng ta chỉ là một thôn cô, Vương gia sao có thể xem trọng nàng ta?"

Hạ Trọng Phương nói: "Đừng quên, lúc đầu ta cũng là một thôn cô. Nàng nghĩ Vương gia có thể nhìn trúng ta thì cũng có thể coi trọng nàng."

Phương Chấp Tâm lắc đầu một cái, thở dài nói: "Nàng được Vương phi tương trợ, chỉ cần an phận mà sống thì lo gì không có tương lai?"

Hạ Trọng Phương rốt cuộc là hỏi: "Nàng có đến làm ở tiệm bán son phấn không?"

Phương Chấp Tâm cười nói: "Nàng dám vọng tưởng tới cả Vương gia thì sao chịu làm trong tiệm bán son phấn. Nàng ta đã sớm thu dọn đồ đạc chuyển đi, có lẽ muốn chui vào mấy nhà đại hộ nhân xem có thể trèo lên cành cây cao hay không a!"

Hạ Trọng Phương nghe vậy, không hỏi nữa.

Thời gian này Phương Chấp Tâm tuân lệnh Hạ Trọng Phương, đều giao tiền lời trong cửa hàng cho Hà ma ma, nên lúc này cũng hỏi: "Hà ma ma cầm bạc của Vương phi làm nhà nữ học, làm được đến đâu rồi?"

Hạ Trọng Phương nói: "Bắt đầu sang năm mới đã chiêu một nhóm nữ sinh khóa đầu, hiện tại họ đã biết chữ. Qua chút thời gian nữa, còn phải tuyển mấy vị ."

Phương Chấp Tâm cười nói: "Vương phi làm nhà nữ học, tương lai sẽ được lưu danh ."

Hai người đang nói chuyện, thì có ma ma đi vào, kinh hoảng bẩm: "Vương phi, có người báo tang, nói Du nương đi rồi."

"Cái gì?" Hạ Trọng Phương kinh hãi nói: "Hôm kia mẫu thân còn tới đây mời Phương ngự y tới xem bệnh cho Du nương, khi trở về, Phương ngự y còn nói bệnh của nàng chỉ là bệnh nhỏ, sao có thể chết? Mẫu thân biết được còn không biết người sẽ đau lòng thành cái dạng gì đây?"

Sắc mặt Phương Chấp Tâm cũng thay đổi, dù gì Vương Du cũng là chất nữ của Giản gia, dưỡng nữ của Vi Thanh Mi, hôm nay đã mất, mọi người tự nhiên sẽ hỏi tới nguyên nhân.

Bởi vì Trầm Tử Trai không có ở phủ, Hạ Trọng Phương cũng không kịp nói với hắn một tiếng, chỉ giao phó với ma ma mấy câu, để các nàng chăm sóc tốt cho Hiền ca nhi, còn nàng cũng cho người lập tức chuẩn bị xe ngựa, chạy tới Vương gia.

Đến Vương gia hỏi, ma ma chỉ nói Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi đã chạy tới trạch viện của Trầm Tử Hữu rồi.

Hạ Trọng Phương vội để phu xe chạy tới trạch viện của Trầm Tử Hữu.

Trong trạch viện, Thị Cầm quỳ gối trước mặt Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi, khóc đến thiếu chút nữa ngừng thở, nghẹn ngào nói: "Cuối năm trước, phu nhân viết thư gửi đến đất phong cho tứ công tử, hỏi tứ công tử khi nào thì tới đón nàng? Tứ công tử vẫn không gửi thư hồi âm. Nhưng hôm qua, rốt cuộc cũng có thư hồi âm. Du nương cầm lên xem thì sắc mặt trở nên trắng bệch, buổi tối hôm qua cũng là một đêm không có ngủ. Sáng nay phu nhân nói muốn ăn đồ bán sớm ngoài đường nên sai ta đi mua. Khi ta trở lại, phu nhân đã treo cổ tự sát rồi."

Sắ mặt Vi Thanh Mi tái mét, tay run run đi tìm lá thư mà Vương Du nhận được, cuối cùng tìm được ở dưới cái gối, nhanh chóng mở ra xem kỹ, trong thư Trầm Tử Hữu nói Vương Du không nên suy nghĩ nhiều, nói đất phong là chỗ không thích hợp dưỡng bệnh, không đi thì tốt hơn, trong thư mặc dù không nói rõ ý hưu thê nhưng lại lộ ra ý này.

Vương Tinh Huy cũng tìm ra được một lá thư khác, mở ra xem thì thư này là Vương Du viết cho phu thê bọn họ, chỉ nói tạ ơn bọn họ dưỡng dục hai mươi năm nhưng bây giờ không có cách nào để tận hiếu, chỉ hy vọng kiếp sau còn có thể làm nữ nhi của bọn bọ, khi đó sẽ cố tận hiếu.

Hạ Trọng Phương chạy tới trạch viện Trầm gia chỉ thấy Vi Thanh Mi ngồi dưới đất kêu hai chữ "Du nương", nàng vội đỡ bà dậy an ủi.

Một lúc sau, Giản Văn Phi và Bạch thị cũng chạy đến.

Giản gia và Vương gia cùng làm, tang lễ của Vương Du được làm xong một cách thuận lợi.

Nhiều chuyện xảy ra như vậy, Vi Thanh Mi bị đả kích, bị bệnh tại giường, bởi vậy mỗi sáng Hạ Trọng Phương sẽ đi Vương gia chăm sóc mẫu thân, buổi chiều mới trở về Vương phủ lo phủ vụ, tất nhiên là bận tối mày tối mặt.

Trầm Ngọc Tiên thấy Hạ Trọng Phương chỉ lo cho nhà mẹ đẻ, thiếu chút nữa là không để ý tới Vương phủ nên rất bất mãn, ở trước mặt người cũng luôn oán trách .

Hôm nay đến xế chiều, đợi Hạ Trọng Phương về phòng, Trầm Ngọc Tiên đi gặp, sau khi ngồi xuống, nói: "Tẩu tử, nếu không thể lo mọi chuyện của Vương phủ, không để ý tới ca ca, thì người cũng nên tìm một hai người đến giúp chiếu cố ca ca, không nên để ca ca hối hả bên ngoài, về phủ còn phải quan tâm việc ăn uống ngủ nghỉ của chính mình."

Hạ Trọng Phương giương mắt nói: "Quận chúa có ý gì?"

Trầm Ngọc Tiên sảng khoái nói: "Ý của ta chính là dù sao ca ca cũng phải nạp trắc phi, tẩu tử sao để ca ca nạp một hai người vào lúc này? Tẩu tử tự chọn người, tự nhiên có thể giúp đỡ tẩu tử, vả lại cũng giúp Tề Vương phủ khai chi tán diệp. Tề Vương phủ hiện nay chỉ có Hiền ca nhi, thật sự là quá ít rồi."

Hạ Trọng Phương giật mình, lạnh lùng nói: "Quận chúa quản quá nhiều rồi."

Trầm Ngọc Tiên hừ lạnh nói: "Những năm này ta và ca ca vẫn sống nương tựa lẫn nhau, ta không quan tâm ca ca thì ai quan tâm ca ca? Tẩu tử đặt người nhà mẹ đẻ lên hàng đầu, đáng thương cho ca ca đã cưới Vương phi, vẫn phải chờ ta tới quan tâm !"

Hạ Trọng Phương cắn môi, nhịn không phản bác, hồi lâu sau mới nói: "Nghe Quận chúa nói chuyện, hình như đã xem xét người có thể làm trắc phi, vậy không biết là ai?"

Trầm Ngọc Tiên nghe Hạ Trọng Phương hỏi, có chút buông lỏng, nói: "Ta thấy tiểu thư Giản gia Lam nương cũng rất tốt. Nàng tri thư biết lễ, tướng mạo xuất sắc, tuy là thứ xuất nhưng mọi thứ không thua tẩu, nếu ca ca nạp được nàng làm trắc phi, chính là phúc khí của ca ca."

Hạ Trọng Phương cúi đầu uống hớp trà, uống hết nửa ly mới đặt chén trà lên bàn, đứng lên nói: "Mấy năm nay, Quận chúa vẫn không có thai, không bằng trước hết nạp cho Quận mã mấy thiếp thất đi! Dù sao Vương gia cũng đã có Hiền ca nhi, ngược lại cũng không gấp."

Trầm Ngọc Tiên nghe Hạ Trọng Phương kéo tới chuyện của mình, đổi sắc mặt nói: "Tẩu tử lo quá nhiều chuyện rồi?"

Hạ Trọng Phương hít sâu một hơi, nhìn Trầm Ngọc Tiên đáp: "Quận chúa, ngươi cũng biết mấy chữ lo quá nhiều chuyện này à? Chuyện của Vương gia ta sẽ tự mình sẽ an bài, không cần làm phiền ngươi đến quan tâm?"

Trầm Ngọc Tiên còn định nói thêm, Hạ Trọng Phương đã là cười lạnh nói: "Lúc nào Quận chúa cho Quận mã cưới thiếp sinh con thì hãy trở lại nói chuyện Vương gia nạp trắc phi, nếu không, cũng không cần nhắc lại nữa. Chẳng lẽ người cao quý như Quận chúa, sẽ được một đời một kiếp với phu quân, dù không sinh được con cũng không cho phu quân nạp thiếp, còn ta chỉ là một dân nữ, gả cho Vương gia sẽ phải cảm động đến rơi nước mắt, nịnh nọt huynh muội các ngươi, mình chỉ làm mấy chuyện vặt, giúp Vương gia nạp thêm mấy nữ nhân, còn mình lui khỏi vị trí chính phi?"

Trầm Ngọc Tiên nói: "Tẩu tử, ta chỉ là nói một câu thôi, ngươi cần gì dùng từng chữ từng câu đâm vào chuyện ta không thể sinh dưỡng chứ?"

"Quận chúa, ngươi cũng biết có vài lời khôn nên nói thì sao lại tới khuyên ta nạp trắc phi cho Vương gia đây? Xem ra ngươi không biết, những lời này đối với ta mà nói, cũng là những lời không nên nói." Hạ Trọng Phương phản bác.

Trầm Ngọc Tiên tức đến phải thở dốc nói: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn độc bá ca ca, để ca ca chỉ sủng ái một mình ngươi hay sao?"

"Tại sao lại không thể?" Hạ Trọng Phương cất giọng nói: "Phu thê chúng ta ân ái, cùng tiến cùng lùi, Hiền ca nhi thông tuệ, tương lai, ta cũng sẽ tiếp tục sinh dưỡng đứa bé, giúp Vương phủ khai chi tán diệp, tại sao ta không thể độc bá Vương gia?"

Trầm Ngọc Tiên dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Hạ Trọng Phương: "Ca ca tương lai sẽ kế thừa nghiệp lớn, ngươi cho rằng, hắn sẽ chỉ có một mình ngươi?"

"Ít nhất, bây giờ hắn nguyện ý chỉ có mình ta." Hạ Trọng Phương nói: "Chuyện tương lai, tương lai mới biết, nhưng ở thời điểm này ta sẽ không cho phép hắn nạp trắc phi."

Hạ Trọng Phương và Trầm Ngọc Tiên cãi vã đã nhiều lần nhưng lần này, Hạ Trọng Phương thắng lợi áp đảo.

Trầm Ngọc Tiên tức giận mà đi, Tiền bà bà vẫn đang một mực cạnh cửa tiến vào, cười nói: "Vừa rồi Vương phi rất có phong phạm."

Hạ Trọng Phương nói: "Quận chúa cũng chỉ là muội muội của Vương gia, cũng không phải trưởng bối trong phủ, ta không thể để nàng đè ép làm cho người làm trong phủ xem thường ta."

Tiền bà bà gật đầu nói: "Vương phi sớm nên nghĩ như vậy. Chủ mẫu Tề vương phủ nói cho cùng là Vương phi, mà không phải là Quận chúa, nhưng lại bây giờ người phía dưới, có chuyện gì cũng chỉ nhận lệnh của Quận chúa coi lời nói của Quận chúa làm chuẩn, Vương phi sớm phải lập uy mới đúng."

Vừa nói chuyện, Tô Lương lại đi vào thấy Hạ Trọng Phương và Tiền bà bà, sắc mặt vui mừng nói với Tiền bà bà: "Tiền bà bà, vừa mới nhận được tin, đã có tin tức của nữ nhi ngươi. Bọn họ đã đến kinh thành."

"A!" Tiền ma ma đột nhiên nghe được tin tức tốt, có chút không dám tin vào tai mình, trong lòng bà đã nhận định nữ nhi và nữ tế lành ít dữ nhiều, không ngờ giờ lại có tin tức.

Tô Lương nói: "Năm năm trước, bọn họ đến kinh thành tìm kế sinh nhai, vừa đúng lúc có thương nhân phải đi ra biển, bọn họ đến xin làm thuê. Nữ nhi nhà ngươi có thể làm được nhiều việc, ngươi nữ tế lại biết nói một ít tiếng hải ngoại, thương nhân kia chiêu bọn họ lên thuyền, đi hải ngoại, chuyến đi này, chính là cả năm năm. Hôm nay họ đã phát tài trở về."

Tiền ma ma mừng đến tay chân phát run, chỉ thì thào nói: "Còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi!"

Tô Lương cười nói: "Tiền bà bà người tốt sẽ được báo đáp, bây giờ ngươi tìm được nữ nhi và nữ tế, cũng có thể hưởng phúc rồi."

Phu gia của Tiền bà bà họ Mạnh, nữ nhi tên là Mạnh Lệ Nương, nữ tế tên là Tưởng Thập.

Thời khắc này, Tưởng Thập và Mạnh Lệ Nương đang thương lượng với Đông gia, muốn mua đất ở kinh thành. Mạnh Lệ Nương lại nói: " Lúc đầu khi chúng ta ra biển đã đưa thư về quê, khi đó chỉ nói ba năm sẽ trở lại, không nghĩ đến chuyến đi hải ngoại, lại trì hoãn đến giờ mới trở về, chỉ sợ mẫu thân đợi đến tóc cũng bạc rồi, chúng ta nhanh đưa tin về quê, đợi về quê phải đón bà lên kinh hưởng phúc."

Đang nói, lại có hai phủ vệ tới, hỏi được tên họ bọn họ, nói: "Tiền bà bà đã đến Kinh Thành, hiện tại đang ở Tề Vương phủ, mời hai người tới gặp!"

"Mẫu thân ở Tề Vương phủ?" Mạnh Lệ Nương rất kinh ngạc.

Lúc này, Tiền bà bà đã định thần lại, chỉ ở trong phòng chờ, một mặt lẩm bẩm nói: "Thật độc ác, vừa đi là đi năm năm không tin tức, hại Lão bà tử ta mỗi đêm đều nhớ ngươi. Cũng không biết Lệ nương sinh tiểu hài tử chưa?"

Hạ Trọng Phương cười nói: "Cũng được năm năm rồi, ngoại tôn của Tiền bà bà khẳng định đã biết chạy nhảy khắp nơi ."

Tiền bà bà rốt cuộc vẫn có chút lo lắng, vò tay nói: "Cũng không biết ở hải ngoại có phải chịu khổ không?" Nói qua cũng đợi được nưa, nói với Hạ Trọng Phương một tiếng, chạy tới cửa phủ đợi.

Phủ vệ đưa Tưởng Thập và Mạnh Lệ Nương tới cửa phủ, mới xuống xe ngựa, Tiền bà bà đã nhìn thấy, chạy lên hô: "Lệ nương!"

Tuy là Tiền bà bà trông phú thái khác hẳn lúc trước, nhưng Mạnh Lệ Nương nhìn một cái là nhận ra ngay, cũng chạy trước đến nhào vào ngực Tiền bà bà khóc ròng nói: "Mẫu thân!"

Nhất thời Tưởng Thập cũng ôm một bé trai hơn ba tuổi tiến lên, để bé trai bái kiến tổ mẫu.

Tiền bà bà buông Mạnh Lệ Nương ra, lại ôm bé trai, vừa khóc vừa cười nói: "Hài tử đều đã lớn như vậy, tên là gì đây?"

Tưởng Thập đáp: "Gọi là An Chí."

"Chí nhi!" Tiền bà bà năm đó chỉ sinh một nữ nhi Mạnh Lệ Nương, Tưởng Thập chỉ là ở rể, nhưng mọi người đã thống nhất đứa bé thứ nhất sẽ để họ Mạnh, bây giờ nữ nhi và nữ tế còn sống, đối với việc hài tử họ gì cũng không chấp nhất, cũng không hỏi tới nữa.

Tưởng Thập cũng là người trung hậu, nói với Tiền bà bà: "Hắn họ Mạnh, chỉ chờ đến lúc hồi hương, sẽ được ghi vào Mạnh phổ gia tộc."

Tiền ma ma vừa nghe mừng rỡ, cười nói: "Các ngươi cố gắng một chút, hài tử thứ hai có thể lấy họ Tưởng rồi." Vừa nói vừa hỏi Mạnh Lệ Nương, vì sao trước không gửi thư nói đang ở hải ngoại cho bà, hại bà lo lắng mấy năm.

Mạnh Lệ Nương thế mới biết, Tiền bà bà không nhận được thư nàng gửi về.

Đoàn người vào Vương phủ, bởi vì Trầm Tử Trai không có ở trong phủ, đi bái kiến Hạ Trọng Phương trước.

Hạ Trọng Phương vốn cũng biết Mạnh Lệ Nương, lúc này gặp nhau, tự có một phen nói lại chuyện cũ.

Hiền ca nhi muốn tìm Hạ Trọng Phương nên bà vú ôm hắn tới đây, hắn vừa thấy An Chí, tiến lên phía trước hỏi, cầm tay áo hắn hỏi: "Này này, ngươi là ai?"

Mạnh An Chí bị phơi nắng đến đen kịt, đột nhiên thấy một tiểu hài tử trắng trẻo xuất hiện, bật thốt lên một chuỗi lời nói dài.

Bà vú và Hiền ca nhi đều nghe không hiểu, chỉ ngơ ngác nhìn hắn.

Mạnh Lệ Nương quay đầu lại thấy vậy, cười nói: "Hắn ra đời ở hải ngoại, nên chỉ biết tiếng hải ngoại, hắn cũng không biết tiếng kinh thành."

Hiền ca nhi thấy An Chí nói xong một những lời kỳ quái, ngược lại cảm giác chơi thật khá, vẫn lôi kéo hắn không thả.

Hạ Trọng Phương cười nói: "Ta đang muốn tìm cho Hiền ca nhi một vị Lão sư, để cho Chí nhi và Hiền ca nhi cùng học, hai người cũng coi như có bạn!"

Ý Vương phi là để cho Chí nhi làm thư đồng cho Hiền ca nhi? Tiền bà bà có chút chưa tỉnh hồn lại, nếu Chí nhi có thể làm thư đồng, lớn lên còn lo gì chuyện tiền đồ?

Cùng học với nhi tử của Tề vương, đây là vinh hạnh đặc biệt cỡ nào? Tưởng Thập và Mạnh Lệ Nương mừng rỡ, vội nói cám ơn, không ngờ con mình có vận số tốt như vậy.

Tô Lương đứng ở một bên, nghĩ thầm: Vương phi không được Vương gia đồng ý, đã định ra thư đồng của Hiền ca nhi, thật sự không có vấn đề gì sao?

Trầm Ngọc Tiên nghe nói Tiền bà bà đã tìm được nữ nhi và nữ tế, mà Hạ Trọng Phương lại muốn để tôn nhi của Tiền bà bà làm thư đồng cho Hiền ca nhi vì vậy giận dữ, nói: "Thư đồng của Hiền ca nhi vốn là nên ngàn người chọn một, lại phải được ca ca đồng ý mới có thể quyết định, tẩu tử lại dễ dàng định ra như vậy. Không được, ta phải nói cho ca ca biết!"

Nàng vừa đúng nghe được tin Trầm Tử Trai trở về phủ, vội vàng đi gặp, có chủ ý, muốn mượn chuyện thư đồng, hung hăng đánh vào mặt Hạ Trọng Phương một trận, để nàng phải thu lại những lời đã nói.

Tác giả có lời muốn nói: cười híp mắt!