Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 178



Tứ Vương gia còn đang đắm chìm trong giấc mộng đứng trên ngai vàng nhìn xuống mọi người, Vạn Tam lại cảm thấy, Tứ Vương gia thực sự ngu xuẩn vô cùng. Theo như suy nghĩ của hắn, tuyệt đối không thể cho đám Tề Vương gia có thời gian suy nghĩ, nếu như cho bọn họ thời gian, rất có khả năng sẽ xảy ra vấn đề lớn, cũng khiến cho đám Tề Vương đồng tâm hiệp lực bày kế đối phó bọn họ.

Nhưng Tứ Vương gia thì cứ đắc chí. Ông ta cảm thấy mấy người này chắc chắn phải ở dưới chân ông ta rồi, không thể xoay người. Nhưng rất nhiều chuyện nào có đơn giản như thế, cũng có thể rất nhanh sẽ phát sinh ra tình huống mới.

Chỉ là thời gian này Vạn Tam cũng không thể nói gì nhiều với Tứ Vương gia. Tứ Vương gia chỉ cảm thấy mình đã nắm trong tay bí mật lớn, lại không nghĩ đến, bí mật này là bọn họ dùng an nguy và tính mạng của con trai hắn ta để đổi lấy, nếu như không phải vì Minh Y, vì vinh hoa phú quý, hắn ta nhất định sẽ rời khỏi vị chủ tử vô cùng ngu xuẩn này.

Vạn Tam có suy nghĩ riêng của mình nhưng lại bị giam chân trong vũng bùn Tứ Vương phủ này, không thể nào thoát ra được.

Thời gian một ngày đã nhanh chóng qua đi, Tứ Vương gia đang đợi Tề Vương gia đến gặp hắn, nhưng cho dù là Tề Vương gia hay là Phó Tướng quân, bọn họ đều không hề xuất hiện, giống như không có việc gì. Nghĩ đến điều này, Tứ Vương gia vô cùng tức giận.

Vạn Tam đi theo bên cạnh Tứ Vương gia, vẫn luôn cảm nhận được một loại dự cảm không tốt.

Tứ Vương gia tức giận: “Ngươi với ta đi một chuyến đến Tề Vương phủ.”

Vạn Tam suy nghĩ một chút rồi nói: “Vương gia, chúng ta nên tính toán cho kỹ, tuỳ tiện đi qua như vậy, liệu Tề Vương gia có đang gài bẫy gì đợi chúng ta không?”

Trong lúc chủ tớ hai người đang bàn bạc thì thấy một nô tài vào bẩm báo: “Bẩm Vương gia, Tề Vương gia mời ngài qua phủ ngài ấy một chuyến.”

Tứ Vương gia cười lạnh: “Hắn đúng là không khách khí. Còn không biết nghĩ xem bản thân mình là cái thứ gì, bây giờ điểm yếu lớn của bọn họ đã nằm trong tay ta, không chủ động đi qua đây, lại còn bảo ta qua đó, thực sự là không biết xấu hổ. Chẳng trách nhiều năm như thế đều không hỏi đến triều chính, đầu óc như vậy, cho dù nhắc đến việc triều chính thì thế nào, đầu óc này vốn không dùng được.”

Vạn Tam không nghĩ Tề Vương gia là một người ngu dốt, nếu như hắn ta không có đầu óc thì sẽ không lừa được Tứ Vương gia cho bọn họ thời gian bốn ngày này.

“Vương gia, thuộc hạ cảm thấy, chúng ta nên tính toán cẩn thận một chút, cứ tuỳ tiện đi qua đó, chẳng may rơi vào bẫy của Tề Vương gia thì phải làm sao?”

Tứ Vương gia cười lạnh: “Chẳng lẽ, giữa ban ngày ban mặt, bọn hắn còn giám giết người diệt khẩu à?”

Tứ Vương gia như thế, quả thật khiến Vạn Tam cạn lời: “Thuộc hạ lại cảm thấy, chuyện này có gì đó không ổn, chúng ta vẫn nên cẩn thận, cẩn thận không bao giờ là thừa.”

“Không cần thiết. Ở nơi đông người, ta tin hắn không thể làm được gì.” Tứ Vương gia kiên trì với cách nghĩ của bản thân, khiến cho Vạn Tam càng muốn nói một câu ngu ngốc, nhưng cho dù như thế, hắn cũng chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn.

Tứ Vương gia không hề chậm trễ, lập tức chuẩn bị dẫn theo Vạn Tam đi đến Tề Vương phủ.

Vạn Tam nói: “Vương gia, thuộc hạ cảm thấy thuộc hạ không thể đi cùng ngài được, nếu đã là thương lượng chuyện quan trọng như vậy, tốt nhất không nên có thêm người ngoài ở đó. Trước giờ Tề Vương gia không hề tin thuộc hạ, nếu đã như thế, thuộc hạ đến đó, có phải sẽ khiến Tề Vương gia chú ý không?”

Vạn Tam nói như thế, Tứ Vương gia cảm thấy cũng có lý.

“Đã như thế, ngươi ở lại đi.”

Vạn Tam thấy Tứ Vương gia rời đi, mắng một tiếng: “Khốn khiếp!”

Chỉ là Vạn Tam không ngờ rằng, Tứ Vương gia đi chuyến này, cục diện vẫn luôn duy trì bấy lâu đã xảy ra thay đổi lớn. Hắn ta nhân lúc Tứ Vương gia không có ở trong phủ, lén lút đi gặp Minh Y.

Mà Tứ Vương gia bên này vội vàng đi đến Tề Vương phủ, được Tề Vương gia Triệu Mộc mời vào thư phòng, ông ta thấy không chỉ có Tề Vương gia, còn có Phó Tướng quân ở đây.

Tứ Vương gia thấy tình hình như vậy, lạnh lùng nói: “Thời gian năm ngày đã đến, nếu như các ngươi đều đã ở đây, ta cũng không bàn cãi gì nhiều nữa. Chúng ta nói thẳng luôn, yêu cầu của ta, các ngươi có đồng ý không?”

Dừng lại một chút, Tứ Vương gia cười lạnh: “Chỉ là ta nghĩ trước khi trả lời các ngươi nên suy nghĩ cho thật kỹ, nghĩ xem bản thân còn quân cờ nào có thể đem ra nói chuyện với ta được không.”

Tề Vương gia mỉm cười nói: “Hà cớ gì Tứ ca phải ép người quá đáng như vậy. Ta cũng chẳng có ý muốn tham gia vào mấy cuộc tranh đấu này. Còn về chuyện của mẹ ta, chẳng lẽ Tứ ca không thể thả cho ta một con ngựa được à?”

Đến lúc này Tề Vương gia vẫn còn nói như vậy, Tứ Vương gia chỉ cảm thấy hắn đang chơi xỏ mình.

“Ta đã cho ngươi thời gian năm ngày, bây giờ ngươi vẫn nói như thế, không cảm thấy rất buồn cười à?” Tứ Vương gia cười lạnh: “Ta hy vọng ngươi biết rằng ta không phải là kẻ ngốc, không phải mặc cho ngươi chơi đùa. Triệu Mộc, ngươi truy giết Vạn Tam không được, bây giờ lại sử dụng chiến thuật câu giờ à? Đây là cơ hội cuối cùng, ngươi chỉ có một lựa chọn, đó chính là đứng về phía ta.”

Tề Vương gia ngẩng đầu: “Đứng về phía ngươi cũng không có vấn đề gì, điều này ta làm được, nhưng ta hy vọng ngươi biết, cho dù ta đứng về phía ngươi thì cũng không thể thay đổi được kết cục gì. Hơn nữa chắc chắn ta tuyệt đối sẽ không vì ngươi mà làm mấy chuyện căn bản là không thể nào làm được. Còn về Phó Tướng quân, ông ta đã nghỉ ở nhà vì có đại tang rồi, bây giờ ngươi tìm ông ta, hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì nữa.”

Phó Tướng quân ngồi bên cạnh không hề nói câu nào, nhưng ánh mắt nhìn Tứ Vương gia lại tràn đầy khiêu khích, Tứ Vương gia thấy thế, tâm tình càng thêm tồi tệ. Ông ta tức giận nhìn sang Phó Tướng quân: “Không thể làm được? Cái gì là không thể làm được, cho dù phải chết, các ngươi cũng phải làm được cho bản vương. Ta không tin có chuyện gì lại không thể làm được. Hoặc là bây giờ ta đi gặp phụ hoàng, các ngươi tự biết sẽ có hậu quả gì. Hoặc là nghe lời ta thì đừng nhiều lời với ta nữa! Còn cái gì mà có đại tang? Thì đã sao, có đại tang ở nhà thì không thể trở lại à? Chỉ cần ngươi ra tay, ta tin, quân Phó gia sẽ không nghe theo Ngu Kính Chi.”

“Quân lệnh như sơn, cho dù ta cổ động quân Phó gia như thế nào, ta tin là bọn họ sẽ không nghe theo ta. Ai là chủ soái, chắc chắn bọn họ biết rõ. Hơn nữa, cho dù tranh đoạt Hoàng vị, ta là một người có đại tang đang nghỉ ở nhà thì có thể làm cái gì chứ?” Rốt cuộc Phó Tướng quân cũng mở miệng.

Chỉ là ông ta vừa mở miệng đã khiến cho Tứ Vương gia không thể bình tĩnh được, Tứ Vương gia cười lạnh: “Ta biết, Thái thống lĩnh chỉ huy Cấm vệ quân chính quy từng là cấp dưới của cha ngươi, quan hệ cực kỳ tốt với ngươi. Chỉ cần ngươi có thể nắm chắc hắn cho ta, kéo hắn về phía này của ta, những cái khác, ta có thể không chấp nhặt với ngươi.”

“Ngươi muốn lôi kéo hắn để làm cái gì?” Một giọng nói lạnh lùng bình tĩnh vang lên. Tứ Vương gia chậm rãi quay đầu, rồi gần như ngã quỵ. Ông ta không thể nào ngờ đến, người bước ra từ trong phòng tối lại chính là Hoàng Thượng.

Tứ Vương gia quỳ xuống bụp một tiếng, sắc mặt của ta trắng bệch như tờ giấy trắng: “Phụ, phụ hoàng, nhi thần, nhi thần tham kiến phụ hoàng.”

Hoàng Thượng cứ lạnh lùng nhìn Tứ Vương gia như vậy. Lúc sau, ông nói: “Ngươi nói xem, ngươi lôi kéo Thái thống lĩnh để làm gì?”

Thống lĩnh Cấm vệ quân có thể làm cái gì, thực sự không cần phải nói nhiều.

Tứ Vương gia không ngừng run rẩy, đã không biết nên trả lời như thế nào. Lúc này, nếu như ông ta còn không nhìn rõ được tình hình thì đúng thật là ngu ngốc quá rồi. Ông ta không thể nào ngờ rằng Tề Vương gia và Phó Tướng quân lại đi bẩm báo hết với Hoàng Thượng, bắt tay nhau giăng một chiếc lưới như vậy chờ ông ta, hơn nữa Tề Vương gia lại còn giấu Hoàng Thượng ở trong mật thất của Vương phủ.

Nghĩ đến đây, ông ta chỉ hận mấy người này mưu mô xảo quyệt. Bản thân mình thì lại cứ như thế sa vào chiếc lưới này của bọn họ.

“Phụ hoàng, phụ hoàng, nhi thần sai rồi, nhi thần thật sự sai rồi, nhi thần không như ngài nghĩ đâu…”

Hoàng Thượng không nói gì cả, lạnh lùng nhìn Tứ Vương gia. Đối với người con trai này, ông đã sớm nhìn rõ là loại người gì rồi. Mấy năm nay ông chỉ mong nó có thể biết điều một chút, như vậy đối với ông đã là tốt rồi.

Có điều đối với Tứ Vương gia thì không phải như vậy, thứ ông ta hy vọng có được, luôn luôn vượt ngoài năng lực của bản thân ông ta.

Nghĩ như thế, Hoàng Thượng lạnh lùng nói: “Không muốn trẫm nghĩ như thế, vậy thì ngươi nói cho trẫm nghe xem, ngươi muốn Thái thống lĩnh làm gì cho ngươi, hoặc là nói, ngươi muốn Mộc nhi làm gì cho ngươi? Cha mẹ của nó đều đã không còn, cho dù mẹ nó không phải Công chúa tộc Ngoã Lạt, mà là con gái của Phó gia, thế thì đã sao chứ? Bà ta không hề làm ra bất cứ chuyện gì không phải với chúng ta, nếu như muốn nói đến việc giấu giếm thân phận, thế thì mỗi người đều có chuyện bất đắc dĩ của mình, ván đã đóng thuyền rồi, dù bà ấy có muốn đổi ý thì e rằng cũng không thể nói gì.”

Hoàng Thượng nói lời như vậy vì Triệu Mộc, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tứ Vương gia. Không chỉ có ông ta, đến cả bản thân Triệu Mộc cũng vô cùng kinh ngạc khi nghe thấy lời này. Hắn thực sự không hiểu vì sao Hoàng Thượng phải nói lời như thế.

Mà xem ra, đúng là Hoàng Thượng đã biết chuyện này từ lâu.

“Nhi thần sai rồi, phụ hoàng…” Lúc này Tứ Vương gia đã từ bỏ giải thích, chuyển qua không ngừng khóc lóc. Ông ta nghĩ, dù sao cũng là cha con, cho dù Hoàng Thượng biết ông ta có suy nghĩ không nên, cũng chưa chắc sẽ thật sự xử lý ông ta.

Nhìn Tứ Vương gia quỳ ở đó không ngừng xin lỗi, Hoàng Thượng vẫn tỏ ra lạnh lùng, không hề bị lay động. Ông chỉ lẳng lặng nhìn Tứ Vương gia.

Tề Vương gia đứng ở bên cạnh, đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ. Loại cảm giác này ở mức độ lớn hơn có thể nói là một kiểu xúc động. Hắn vốn cho rằng chưa chắc Hoàng Thượng sẽ đứng về phía hắn, chí ít, chuyện này bại lộ ra ngoài, Hoàng Thượng ít nhất cũng sẽ mượn chuyện này làm suy yếu thế lực của hắn.

Nhưng sự thật là chẳng những không có, thậm chí ông ấy còn luôn bảo vệ hắn.

“Lão Tứ, bao nhiêu năm qua, trẫm không ngừng cho ngươi cơ hội. Trẫm nghĩ, tuy rằng ngươi không thể trở thành một Hoàng Đế tốt nhưng làm một Vương gia nhàn hạ giống như Lục đệ của ngươi cũng được. Nhưng ngươi nhìn xem, bao nhiêu năm qua ngươi đã làm cái gì.” Hoàng Thượng nói lời sâu cay.

Chắc là do giọng điệu vô cùng thất vọng của Hoàng Thượng, Tứ Vương gia lại sinh ra dự cảm không tốt, ông ta nói ngay: “Phụ hoàng, phụ hoàng, người tha thứ cho con đi. Chuyện này, chuyện này là do hai người bọn họ bày mưu. Nhi thần vô tội, nhi thần bị oan. Sao phụ hoàng người có thể không tin con, đây đều là lỗi sai của bọn họ!”

Hoàng Thượng vô cùng tức giận: “Hai người bọn họ bày mưu? Trẫm nghe rất rõ ràng, tất cả chuyện này đều là trẫm bảo. Trẫm bảo bọn họ gọi ngươi đến, thực ra lúc trước, trong lòng của trẫm đã loáng thoáng có đáp án rồi, chẳng qua ngươi là con trai của trẫm, trẫm vẫn nghĩ cho ngươi thêm một cơ hội nữa, chỉ cần ngươi không nói mấy lời này, trẫm có thể tha thứ cho ngươi. Nhưng ngươi lại làm cái gì? Vì sao ngươi lại muốn lôi kéo thống lĩnh Cấm vệ quân? Hắn không phải là đại thần, là thống lĩnh Cấm vệ quân, đại biểu cho điều gì chẳng lẽ trẫm không biết à? Chẳng lẽ ngươi đang muốn bức vua thoái vị?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nói ra mấy lời này, tất cả mọi người đều kinh hoảng. Thật ra trong lòng mọi người đều suy nghĩ như vậy, nhưng nếu như bảo nói ra thì không thể nào nói được. Hoàng Thượng đã nói ra lời này, có lẽ không còn ý định tiếp tục duy trì trạng thái ôn hòa nữa.

“Phụ hoàng, phụ hoàng, nhi thần không có! Nhi thần không dám. Phụ hoàng…” Tứ Vương gia thấy vẻ đoạn tuyệt trên khuôn mặt của Hoàng Thượng thì hoảng hốt và run sợ, ông ta gào khóc: “Phụ hoàng, nhi thần không dám làm gì cả. Xin phụ hoàng tha thứ cho nhi thần lần này. Rõ ràng, rõ ràng là bọn họ giấu giếm người trước, sao phụ hoàng có thể làm như vậy. Con mới là con trai ruột của người. Phụ hoàng, cho dù nhi thần có làm gì thì cũng là nhất thời hồ đồ, chỉ là nhất thời hồ đồ thôi! Bọn họ mới thực sự là kẻ ác, là bọn họ cố ý tính kế với người, là bọ họ cố ý lừa gạt người đó!”

Lúc này, Tứ Vương gia đã nói năng lộn xộn, ông ta không biết nên làm thế nào mới có thể khiến Hoàng Thượng tha thứ cho ông ta. Ông ta biết rằng có khả năng là chuyện lần này không ổn rồi. Nghĩ đến đây, ông ta càng hận Tề Vương gia hơn, nếu như không phải do kẻ này, sao ông ta có thể đi đến tình trạng ngày hôm nay. Nghĩ đến những điều này, Tứ Vương gia đứng phắt dậy xông về hướng Tề Vương gia: “Ta giết ngươi, tên tiểu nhân này.”

Tứ Vương gia gần như không chút do dự rút chủy thủ trong người mình ra, định đâm về phía Tề Vương gia.

“A!” Tề Vương gia còn chưa kịp tránh né thì Hoàng Thượng đã kéo hắn ra. Trên cánh tay của Hoàng Thượng bị cắt qua một vết.

Phó Tướng quân thấy tình hình như vậy thì vội tiến lên phía trước một bước, đá văng lưỡi kiếm sắc bén trong tay của Tứ Vương gia ra, đè ông ta xuống.

Tứ Vương gia thấy Hoàng Thượng bị thương, đã kinh hoảng đến không thể động đậy, mà vào lúc này ông ta chỉ có một cảm giác, đó là tiêu rồi! Hoàn toàn xong đời rồi!

“Người đâu, mau đến đây.” Triệu Mộc hô to. Nếu như nói vừa rồi chuyện Hoàng Thượng nói lời bảo vệ hắn khiến hắn cảm động, thế thì bây giờ hắn lại càng kinh ngạc đến không thể kinh ngạc hơn, mặt hắn trắng bệch vì nôn nóng.

Tình hình nhanh chóng được khống chế, Hoàng Thượng nhìn Tứ Vương gia rồi nói: “Tạm thời giam nó lại.”

Triệu Mộc nhanh chóng gọi đại phu ở trong phủ đến băng bó cho Hoàng Thượng. Nhìn thấy miệng vết thương đó, hắn quỳ xuống: “Đều do lỗi sai của thần.”

Hoàng Thượng lắc đầu: “Nghiệp chướng đó bị điên rồi, đều là do sai lầm của nó, con thì có gì sai chứ.” Dừng lại một chút, ông nói lời thật lòng: “Đứa nhỏ này, đừng suy nghĩ nhiều. Cho dù ra sao, con đều là cháu trai của ta. Con không phải cháu trai duy nhất của ta, nhưng lại là người ta nhìn từ bé đến lớn, cũng là người khiến trẫm yêu thích nhất. Trẫm đồng ý với cha và mẹ của con, hứa với họ là phải chăm sóc tốt cho con, thế thì trẫm vĩnh viễn sẽ không nuốt lời. Cho dù con có làm cái gì, trẫm đều sẽ tha thứ cho con. Đối với trẫm mà nói, con không khác gì so với lão Tứ cả.”

Tề Vương gia nhìn sang Hoàng Thượng, im lặng một lát, đột nhiên hắn lại không biết nên nói như thế nào.

Hoàng Thượng mỉm cười nói: “Mộc nhi, những năm qua con sống cũng vất vả, trẫm đều biết. Tất cả mọi chuyện, nên quên thì quên đi!”

Nói rồi, Hoàng Thượng đứng dậy, ông nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: “Ngày sau, dù thế nào cũng phải sống cho tốt.”

Triệu Mộc ngẩng đầu không thể tin nổi, sắc mặt hắn trắng bệch nhìn Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vỗ vỗ cánh tay của hắn rồi nói: “Khởi giá hồi cung.”

Trước đó Tứ Vương gia đã bị dẫn đi, không ai ngờ rằng sáng sớm vẫn còn đang tốt đẹp, giữa trưa đã truyền ra tin Tứ Vương gia đâm vua ở Tề Vương phủ.

Lúc tin này đồn ra, A Cẩn còn đang đánh cờ với Lục Vương phi ở trong phủ, trình độ của A Cẩn rất kém, bởi vì như vậy nên nàng rất được chào đón.

Mọi người đều như vậy, thích những người chơi cờ kém bởi vì có thể khiến cho tâm trạng mình tốt hơn!

A Bình là người chuyện gì cũng biết, nghe được tin tức bên ngoài thì vui vẻ chạy về kể lại. A Cẩn nghe thấy Hoàng Thượng bị thương, lập tức choáng váng: “Sao lại như vậy?” Nói rồi nàng nhanh chóng thay quần áo, “Ta phải vào cung thăm Hoàng gia gia!”

Lục Vương phi giữ chặt tay nàng: “Lúc này, một con bé như con đi càng thêm loạn. Đoán chừng sắp xảy ra chuyện lớn.”

Lần này A Cẩn không muốn nghe theo lời Lục Vương phi, nàng nói với vẻ lo lắng: “Không được, con phải vào cung gặp Hoàng gia gia, con không yên tâm.” Nàng còn chưa đợi Lục Vương phi nói ra lời từ chối, đã trực tiếp chạy ra ngoài. Thấy nàng vội vã như vậy, Lục Vương phi lập tức sai Lâm ma ma: “Mau đi tìm Vương gia, ta và Vương gia cùng vào cung.”

Hoàng Thượng bị ám sát, tuy rằng không biết là chuyện gì, nhưng bọn họ nhất định phải lập tức vào cung.

Khi A cẩn vội vã đến được Hoàng cung, Lục Vương phi và Lục Vương gia cũng đến kịp, nhưng bọn họ không phải là người đầu tiên, lúc này, Nhị Vương gia, Nhị Vương phi còn có Tam Vương gia và những người khác cũng đều ở đó rồi.

A Cẩn vội vàng xông lên phía trước Nhị Vương gia: “Nhị bá phụ, Hoàng gia gia sao thế?”

Mọi người đều tập trung ở cửa Ngự Thư Phòng, mà Hoàng Thượng không muốn gặp ai cả, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Nhị Vương gia lắc đầu, lại nhìn sang hướng Triệu Mộc.

Hắn ta vào cung cùng Hoàng Thượng, đang đứng ở bên cạnh cửa, cũng không định nói gì cả.

Thấy tình hình hỗn loạn như vậy, A Cẩn trực tiếp xông lên trước mặt Triệu Mộc: “Hoàng thúc, thúc nói đi, sao Hoàng gia gia của con lại bị thương?” Trong lời nói của nàng kèm theo giọng điệu chất vấn.

Triệu Mộc nhìn A Cẩn, A Cẩn kéo lấy áo của Triệu Mộc: “Hoàng thúc, thúc nói đi, sao Hoàng gia gia của con lại bị thương, thúc nói đi!” Càng thêm lạnh lùng.

Thực ra lời này, mọi người đều muốn hỏi, nhưng hiện tại sự việc như vậy, lại không biết nên hỏi thế nào, cũng không biết có nên hỏi hay không, chỉ có A Cẩn mới xúc động như thế.

Nhưng, xúc động cũng có cái tốt của xúc động, mọi người đều nhìn sang Triệu Mộc, đợi đáp án của hắn.

Triệu Mộc do dự một chút, nhìn sang A Cẩn: “A Cẩn!”

“Con hỏi thúc, sao Hoàng gia gia của con lại bị thương? Thúc nói đi, vì sao Tứ thúc lại đâm Hoàng gia gia.” A Cẩn từng bước từng bước ép sát, nàng biết mấy chuyện đó của Tứ Vương gia và Tề Vương gia, cũng biết tình hình tối qua, chính vì như thế mà ngay giây đầu tiên A Cẩn đã chĩa mũi nhọn về hướng của Triệu Mộc.

Triệu Mộc nhìn A Cẩn một lúc lâu rồi nói: “A Cẩn, xin lỗi.”

A Cẩn nhìn chằm chằm hắn ta: “Thúc nói xin lỗi cũng không có tác dụng, Hoàng gia gia vì thúc mới bị thương có đúng không?”

Triệu Mộc bối rối gật đầu.

“Con ghét thúc, con ghét thúc.” A Cẩn tức giận.

Nghe thấy A Cẩn ở bên ngoài giận dữ hét lên “Con ghét thúc”, tâm trạng của Hoàng Thượng đột nhiên lại tốt lên. Ông vốn đang buồn bã, buồn bã vì mất đi một đứa con trai, nhưng nghĩ đến nếu như có thể kéo lại được Triệu Mộc, có lẽ, cũng đáng giá.

Bây giờ nghe thấy A Cẩn nói như vậy, Hoàng Thượng chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.

Tiểu A Cẩn, tiểu A Cẩn là đứa hiểu chuyện nhất trong lớp trẻ, cũng là người tình cảm nhất.

“Thời Hàn.”

Phó Thời Hàn ở bên cạnh cùng Hoàng Thượng kể từ lúc ông về cung, im lặng, không nói gì. Mà Hoàng Thượng cũng không mở miệng, bây giờ ông đột nhiên mở miệng, Thời Hàn lập tức nói: “Hoàng Thượng có gì phân phó ạ?”

“Ra ngoài nói với bọn họ, trẫm không sao cả, chuyện này cũng không trách Mộc nhi. Trẫm chỉ muốn một mình yên tĩnh, bình tĩnh suy nghĩ một chút.”

Thời Hàn lập tức thưa vâng.

Thấy Thời Hàn ra ngoài, mọi người đều nhìn sang hắn. Thời Hàn thuật lại lời của Hoàng Thượng, A Cẩn cắn môi: “Vết thương của Hoàng gia gia thì sao? Có nghiêm trọng không?”

Thời Hàn lắc đầu: “Không có chuyện gì. Hoàng Thượng chỉ bị cắt nhẹ qua, mọi người không cần quá lo lắng.”

Phó Thời Hàn nói như vậy, cuối cùng A Cẩn cũng yên tâm.

“Thế…” A Cẩn nhanh chóng ra quyết định: “Thế muội không làm phiền Hoàng gia gia nữa, để Hoàng gia gia nghỉ ngơi cho khoẻ.”

Nghĩ đến lúc này chắc chắn tâm trạng của Hoàng Thượng sẽ không tốt, A Cẩn cũng không muốn ở lại làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Hoàng Thượng, xoay người rời đi. Thấy A Cẩn hiên ngang như vậy, Lục Vương gia lo lắng thò đầu vào trong phòng, hỏi Phó Thời Hàn: “Lão gia tử thật sự không sao à?”

Thời Hàn nghiêm túc: “Cánh tay bị chủy thủ quẹt qua, bị thương ngoài da.”

Lục Vương gia hít một hơi, lẩm bẩm: “Đều đã lớn tuổi như vậy rồi, không thể khiến người khác yên tâm một chút à? Ngày ngày phê duyệt tấu chương đến khuya đã không tốt cho cơ thể rồi, bây giờ còn muốn chuyện gì cũng xung phong đi đầu, không nghĩ lại xem mình đã bao nhiêu tuổi rồi, nghĩ mình vẫn còn trẻ à?” Nói đến đây, Lục Vương gia lại đi đến bên cạnh Triệu Mộc, không chút khách sáo đá hắn ta một cái: “Ngươi là heo à? Nếu phụ hoàng đã ở trong phủ của ngươi thì tốt xấu gì cũng nên để ý đến ông ấy, sao lại để lão Tứ ra tay chứ? À đúng rồi, lão Tứ đâu, tên thối tha đó, ta phải lột da hắn, hắn đâu?”

Lục Vương gia giậm chân.

Thời Hàn giữ vững sắc mặt: “Đã bị giam lại rồi. Hoàng Thượng nói, không phiền mấy vị Vương gia bận lòng. Ngay cả Tứ Vương phủ thì đã bị bao vây rồi, mọi người chỉ cần làm tốt việc của bản thân mình là được, không cần phải nhúng tay vào nhiều.”

Nhị Vương gia bình tĩnh lại, nói: “Chăm sóc phụ hoàng cho tốt.”

Thời Hàn gật đầu, sau đó hắn nhìn sang Nhị Vương gia, Nhị Vương gia mỉm cười vỗ vỗ bả vai của Thời Hàn.

Tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng sự bình tĩnh của Thời Hàn cũng khiến Nhị Vương gia hiểu rõ, tất cả sẽ không vượt ngoài tầm kiểm soát.

Lục Vương gia không vui: “Sao phụ hoàng lại không để bọn ta vào thăm ông ấy, lão già này, tâm trạng không tốt cũng không quan tâm đến suy nghĩ của con cái à? Lão Tứ ngu xuẩn thì đánh hắn đi. Ở đây làm mình làm mẩy với bọn ta làm gì, ta không đi, ta cứ không đi, ta đợi ông ấy đi ra. Cánh tay bị thương cũng phải để bọn ta xem thử, bọn ta còn trẻ, bị thương cũng không có việc gì, ông ấy lớn tuổi như thế, nói không chừng bị thương nghiêm trọng hơn thì sao, người này…” Lục Vương gia còn chưa nói xong, đã bị A Cẩn và Cẩn Ngôn kéo đi ra ngoài.

“Này, này này, các con đang làm cái gì thế?” Lục Vương gia còn chưa nói xong, đã nghe thấy A Cẩn nói: “Ca, ca bịt miệng phụ vương lại đi!”

Mọi người: “...”

“Ưm, không, hu hu, các con… ưm, ưm ưm…” Lục Vương gia ra sức phản kháng…

“Cót két” Cửa bị mở ra. Hoàng Thượng lạnh lùng nhìn về phía trước, thấy Lục Vương gia vẫn đang nhảy nhót ở đó, ông cất giọng lạnh như băng: “Có phải ngươi không mong ta được khỏe đúng không?”

Lục Vương gia được thả ra, ông sải bước đi về phía trước, bắt đầu vuốt từ trên xuống dưới, vuốt đủ rồi, mới lớn tiếng gào khóc: “Ôi cha mẹ ơi, cha không sao. Con lo lắng cho cha chết đi được…”

Không khí vốn đang căng thẳng, bởi vì Lục Vương gia phát điên mà trở lên thoải mái hơn, thậm chí có thể nói, ánh mắt còn tràn đầy tình cảm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hoàng Thượng do dự một chút, vỗ lưng Lục Vương gia một cái: “Trẫm chỉ muốn cẩn thận suy nghĩ vài chuyện xem nên làm như thế nào. Vẫn chưa chết. Ngươi không cần khóc thảm thiết như vậy.” Lời nói tuy rằng không dễ nghe, nhưng giọng điệu lại khá vui vẻ.

Lục Vương gia ôm lấy Hoàng Thượng không buông: “Trời ơi, cha không thể chết được, cha nói với con lão Tứ đang ở đâu, con đi đánh chết cái tên ngu ngốc đó. Hắn…”

Hoàng Thượng nói: “Nó không cố ý, là lỡ tay làm ta bị thương.”

Lục Vương gia tiếp tục khóc: “Cha còn nói đỡ cho hắn, chao ôi, thật là đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ. Người cha đáng thương của con, con biết cha không nhẫn tâm, nhưng lão Tứ đúng là đồ không ra gì! Hành động xui xẻo này của hắn, con…”

“Được rồi, được rồi, con đừng kêu gào ở chỗ của ta nữa, trẫm còn có chuyện quan trọng. Con không thể giúp được, ngoan ngoãn quay về phủ đợi đi, lão Nhị, con ở lại, những người khác đều quay về đi. Nếu đã gặp mặt, cũng đã biết trẫm không sao rồi.”

Dừng lại một lát, Hoàng Thượng nghiêng người liếc Lục Vương gia: “Ngưng gào khóc đi! Con bớt rủa ta là ta đã phải thắp hương cảm tạ rồi... Cái gì mà lão già này… ái gì mà lớn tuổi… Cái gì mà…” Hoàng Thượng còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Lục Vương gia chạy trốn thật xa rồi, đến đầu cũng không ngoảnh lại.

A Cẩn cắn môi: “Hoàng gia gia phải chăm sóc bản thân cho tốt, bọn con về trước đây.”

Hiện trường ngoại trừ hoàng thân quốc thích, còn có một vài đại thần. Bọn họ thấy hai cha con Lục Vương phủ ầm ĩ một trận, hình như tâm trạng của Hoàng Thượng không còn tệ như trước nữa. Bọn họ cũng biết vết thương của Hoàng Thượng không nghiêm trọng, trong lòng cũng được an ủi phần nào.

Thực ra, Lục Vương gia tuy rằng đần độn, nhưng vào thời khắc quan trọng vẫn rất có tác dụng. Ví dụ như bây giờ.

“Được rồi, Mộc nhi cũng quay về nghỉ ngơi đi. Không cần phải theo trẫm như vậy, không có việc gì. Con quay về nghỉ ngơi cho tốt.”



Cả nhà A Cẩn ngồi trong xe ngựa, không ai định nói gì.

Lục Vương gia nhìn người này, lại liếc người kia, nói: “Các con làm sao thế?”

Cẩn Ngôn lắc đầu: “Con cũng không biết, sao con lại cảm thấy, mình không hiểu cho lắm. A Cẩn, ta nghĩ, chắc muội có thể nói cho ta nghe tất cả chuyện này là sao nhỉ?”

Cẩn Ngôn nghiêm túc nhìn A Cẩn, đây là muội muội ruột của hắn, giây phút đầu tiên A Cẩn đã tóm lấy Tề Vương gia Triệu Mộc rồi, hơn nữa còn nói một cách hùng hồn tỏ ý thúc ấy có liên quan đến mấy chuyện này, Cẩn Ngôn cảm thấy có gì đó không đúng. Thực ra Thời Hàn cũng tiết lộ cho hắn kha khá chuyện của Tề Vương phủ, tính ra, đối với Lục Vương phủ bọn họ thì Thời Hàn tuyệt đối không hề có bí mật gì.

Nhưng sao sự việc lại phát triển đến bước này?

Vì sao Tứ Vương gia lại lỡ tay làm Hoàng gia gia bị thương, đây là điều mà Cẩn Ngôn không thể hiểu nổi.

A Cẩn ngẩng đầu, cười khổ: “Những điều ca ca biết, muội đều biết, những điều muội biết, ca ca cũng biết. Tất cả điều này đều là ngoài ý muốn. Muội cũng không hiểu nổi, sao sự việc lại như vậy.” Nàng vừa mới đi thăm bé con của Thi Lam ở Nhị Vương phủ về xong, một ván cờ còn chưa kết thúc, đã nghe thấy tin tức khiến người ta kinh ngạc như vậy, quả là kỳ quái.

Lục Vương phi lại bình tĩnh, bà thấy con trai con gái ngây thơ đáng yêu như vậy thì nói: “Các con không cần suy nghĩ quá nhiều.”

Mọi người đều ngẩng đầu: “Hả?”

Lục Vương phi mỉm cười: “Không có chuyện gì, nhổ cỏ tận gốc.”

Lục Vương gia gãi đầu: “Mỹ Phù, ý của nàng là sao?”

Lục Vương phi cúi đầu, không nói gì cả, ngược lại là A Cẩn và Cẩn Ngôn lại im lặng suy nghĩ, sau đó cũng không tiếp tục băn khoăn như thế nữa.

Bên này mọi người đều có suy nghĩ riêng của mình, mà một bên khác, Tứ Vương phủ đã là một mớ hỗn loạn.

Người của Tứ Vương phủ không thể nào ngờ được rằng Tứ Vương gia sẽ làm ra chuyện như vậy, tại sao lại phát triển đến bước đường này thì càng không có ai biết.

Vạn Tam vốn đang mây mưa cùng Minh Y, còn chưa biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, đã nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.

Vạn Tam lập tức mặc quần áo, muốn đi ra ngoài xem: “Ta đi ra ngoài xem xảy ra chuyện gì.”

Minh Y lại không cho, nàng ta kéo Vạn Tam lại: “Huynh mau trốn đi, mọi người đều nghĩ huynh đi rồi. Lúc này huynh ra ngoài, chẳng phải sẽ để lộ ra sơ hở lớn à? Vạn Tam ca, lúc này chúng ta càng phải cẩn thận hơn.”

Vạn Tam im lặng một lát, cảm thấy nàng ta nói cũng có lý.

Khi Minh Y ra ngoài, nàng ta nghe thấy có người đi tìm Vạn Tam. Nàng ta ngẩn ra, ngay sau đó nhanh chóng bình phục lại như thường. Mà điều khiến nàng ta không ngờ được chính là tin tức cha của nàng ta đâm vua.

Minh Y kinh ngạc không thôi.

Đợi nàng ta bình tĩnh lại, đã thấy có người bắt đầu kiểm tra. Nàng ta cố gắng đè nén sóng to gió lớn ở trong lòng, nhưng ngoại trừ chuyện này ra, càng khiến nàng ta lo lắng hơn là Vạn Tam mà bọn họ muốn tìm vẫn còn đang ở trong phòng của nàng ta. Nghĩ như thế, Minh Y càng cực kỳ sợ hãi, nàng ta cắn môi, không ngừng khiến bản thân bình tĩnh lại, nhưng sao nàng ta có thể bình tĩnh lại đây.

“Ta, ta không được khoẻ!” Minh Y vốn đã bị tin tức này kích động đến lung lay sắp đổ, bây giờ giả vờ yếu ớt, mọi người cũng không hề hoài nghi. Nàng ta luôn yếu ớt như vậy, cũng không có gì bất thường.

Minh Y lắc lư vài cái rồi ngất đi…

Hiện trường lập tức càng thêm hỗn loạn, Minh Y được đưa về phòng. Nàng ta nằm trên giường, cảm giác được Vạn Tam đang trốn dưới gầm giường. Đại phu đến rồi đi, qua một lúc lâu, cuối cùng Minh Y cũng dần tỉnh táo lại.

“Ta… Ta làm sao vậy?”

Lúc này Hứa U U cũng ở trong phòng, bà ta lạnh nhạt nói: “Ngươi không sao là tốt rồi.”

Cấm vệ quân kiểm tra xong hết vẫn không tìm thấy bóng dáng của Vạn Tam đâu, họ đoán có lẽ hắn ta đã đi rồi. Tuy nhiên, việc canh gác ngoài cổng lớn vẫn được duy trì.

Nếu đã kiểm tra xong, Hứa U U cũng không có tâm trạng nói gì nhiều với Minh Y, thế là quay về phòng của mình luôn. Minh Y thấy vậy, ra hiệu cho nha hoàn một cái, nàng ta đứng ở cửa canh phòng.

Lúc này rốt cuộc Vạn Tam cũng bò ra khỏi gầm giường, Minh Y tức giận: “Huynh làm cái gì vậy, vì sao Cấm vệ quân lại tìm huynh như thế? Còn có, rốt cuộc huynh và cha của ta làm cái gì thế, sao lại làm Hoàng gia gia bị thương.”

Nàng ta thực sự là vừa gấp vừa bực mình.

Vạn Tam im lặng một lúc, không ai ngờ đến sự việc lại phát triển theo chiều hướng này, Vạn Tam càng không hiểu nổi, nhưng trong lúc hắn giấu mình thì đã nghĩ ra một khả năng.

Hắn im lặng một lúc, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Ta đã có cảm giác Tề Vương gia không đồng ý, xem ra đúng là như vậy, ta e rằng Tứ Vương gia mắc bẫy của Tề Vương gia.”

Minh Y trừng hắn: “Sao lại còn e rằng, ông ấy đã mắc bẫy rồi! Nếu huynh đã cảm giác được điều gì đó không đúng thì nên ngăn cản phụ vương của ta lại chứ. Bây giờ phải làm sao, phải làm sao đây?” Nàng ta nôn nóng đi đi lại lại.

Thấy Minh Y như thế, Vạn Tam kéo nàng ta vào lòng. Minh Y tức giận đấm hắn ta: “Huynh buông ta ra, nếu huynh đã cảm thấy có vấn đề, vì sao không ngăn cản, vì sao? Phụ vương của ta phải làm sao?”

Vạn Tam che miệng nàng ta lại: “Nhỏ giọng một chút, đừng để người khác phát hiện.”

Cuối cùng Minh Y cũng im lặng, Vạn Tam cẩn thận suy nghĩ, rồi nói: “Ta nghĩ, nguyên nhân Hoàng Thượng muốn tìm ta nhất định là muốn giết người diệt khẩu.”

Minh Y: “Giết huynh? Vì sao? Huynh có gì đáng giá mà diệt khẩu. Theo như huynh nói, người phạm sai lầm là đám người Phó Tướng quân và Tề Vương gia bọn họ! Vì sao bây giờ lại như vậy?”

Điều này là điều mà Minh Y không thể nào hiểu nổi.

Vạn Tam: “Ta nghĩ, chắc bọn họ đã thú nhận chuyện này với Hoàng Thượng. Hoàng Thượng đã biết được chuyện này rồi, nhưng rốt cuộc là lúc nào? Ta nghĩ chắc là trong năm ngày này. Nếu như Hoàng Thượng đã biết từ trước thì Tề Vương gia đã không sai người đi ám sát ta rồi. Bọn họ thú nhận với Hoàng Thượng sau đó đặt bẫy phụ vương của muội. Mà bây giờ, bọn họ muốn tìm ta là bởi vì muốn giết ta.” Hai mắt Vạn Tam đỏ bừng: “Tất cả người biết chuyện đều chết, sẽ không có ai biết việc Tề lão Vương phi là con gái của Phó gia. Không có ai biết cả! Hoàng Thượng che giấu cho bọn họ.”

Vạn Tam nói đến đây, trong lòng tức giận không thôi, hắn ta không biết vì sao lại như vậy, nhưng sự việc rõ ràng đã phát triển theo chiều hướng này.

“Thế cha của ta, rốt cuộc cha của ta phải làm sao?” Minh Y bất lực kéo lấy cánh tay của Vạn Tam, có lúc, rất nhiều chuyện chỉ là đường ranh giới mỏng manh. Sáng sớm nàng ta vẫn còn nghĩ, mình có thể trở thành Công chúa, trở thành người mà người khác phải ngước nhìn. Mà bây giờ, bọn họ đã bị trông chừng, đến cả đi ra khỏi phủ cũng không thể.

Vạn Tam lắc đầu: “Không biết, ta không biết, nhưng khoảng thời gian này, chúng ta chỉ có thể thành thật ám binh bất động. Cho dù muội làm cái gì cũng sẽ không có kết quả tốt. May mắn thay, may mắn thay, muội vẫn còn là Quận chúa, cho dù Hoàng Thượng đối xử với phụ vương muội ra sao, muội vẫn là cháu gái của ông ấy. Đến lúc đó nếu thật sự liên lụy đến muội, nếu như thật sự liên lụy đến muội, chỉ cần muội dùng tình cảm để tác động, ta tin, Hoàng Thượng sẽ mềm lòng. Người càng nhiều tuổi thì càng dễ mềm lòng.”

Hiện tại Minh Y thực sự không biết bản thân nên làm gì, nhưng Vạn Tam đã nói như vậy, nàng ta chỉ có thể không ngừng gật đầu: “Thế, thế tiếp theo thì sao?”

Vạn Tam bất lực nói: “Chờ, tạm thời chờ đợi.”

Lúc này, bản thân hắn cũng không biết nên làm thế nào mới tốt! Chỉ có thể im lặng đợi chờ.

“Thế còn huynh thì sao?” Minh Y vội vã hỏi, nàng ta đã từng nghĩ đến việc có giao Vạn Tam ra hay không, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bỏ qua suy nghĩ đó. Nàng ta hiểu rõ, nếu như thật sự giao Vạn Tam ra, Vạn Tam chết luôn thì còn may, nếu như không, hắn ta nói ra mấy chuyện gì đó sẽ khiến cho nàng ta càng rơi vào thế bị động. Nguy hiểm như vậy, Minh Y biết mình không thể mạo hiểm.

“Ta trốn trước đã.” Nghĩ đến đây, Vạn Tam siết nắm đấm.

Minh Y nắm lấy tay của Vạn Tam, nghiêm túc nói: “Vạn Tam ca, huynh nhất định phải cẩn thận, nếu như huynh có gì bất trắc, ta cũng không muốn sống nữa.”

Vạn Tam cảm động: “Ta biết.”

“Vạn Tam ca, hay là tạm thời vẫn ở lại trong phủ đi, bây giờ cửa phủ đều có người canh, nếu như huynh đi ra, sợ sẽ càng thêm nguy hiểm. Hơn nữa ta nghĩ bên ngoài đã có văn thư phát lệnh truy nã huynh ở khắp nơi rồi. Ngược lại không bằng trốn ở trong phủ, ta còn có thể bảo vệ huynh.” Minh Y nói lời chân thành, nhưng điều nàng ta càng lo sợ hơn là khả năng xảy ra nếu như Vạn Tam bị bắt mà không chết, không bằng nắm chắc người trong tay mình.

Vạn Tam ôm Minh Y vào trong lòng: “Minh Y, ta yêu nàng…”

Mà cùng lúc này, trong phòng của Hứa U U, đại phu của Tứ Vương phủ đang quỳ ở đó, giơ tay lên thề: “Ta xin thề, vừa rồi bắt mạch, đích thực phát hiện mạch của Minh Y Quận chúa là hỉ mạch. Nếu như nói sai, ta sẽ bị sấm sét đánh chết…”