Thỉnh Quân Nhập Ung

Chương 19



Trưởng Công chúa phủ.

Đội trưởng đội thị vệ canh giữ ngoài cửa phủ nhìn thấy Ôn Thế Chiêu liền không dám ngăn cản, Ôn Thế Chiêu tiến quân thần tốc, đi ngang qua chính điện, nàng tâm tư bách chuyển, bước chân đình trệ, ánh mắt hướng vào bên trong điện, tại vị trí bên dưới quả nhiên thấy một bóng dáng thanh nhã đang ngồi thẳng lưng.

Thái tử phi thần thái tự nhiên, một mình ngồi ngay ngắn, tay nâng chén trà nhàn nhã tự thưởng thức.

Ôn Thế Chiêu trong lòng nghi hoặc, Thái tử phi này và Trưởng tỷ rốt cuộc có khúc mắc gì?

Nếu như không có ngọn nguồn, sao đêm đó ở hành cung lại truyền đến tiếng đàn giống giai điệu Trưởng tỷ biểu diễn tại Trì Thủy đình như vậy, sao ngày đại hôn của Thái tử phi, Trưởng tỷ lại rơi lệ, bây giờ Thái tử phi tự mình bái phỏng, sao lại tránh mà không gặp, chẳng lẽ tất cả dấu hiệu chỉ là trùng hợp?

Ôn Thế Chiêu xưa nay không tin trên đời có nhiều sự trùng hợp như vậy, bất kỳ trùng hợp đều có nhân quả không ai biết, nếu như Thái tử phi và Trưởng tỷ không phải trùng hợp, vậy nhất định có quan hệ không giống bình thường.

Chí ít, các nàng có quen biết.

Nửa tháng nay Trần Đồng Tường ngày ngày bên tai Ôn Thế Chiêu nhắc tới tin tức mới nhất trong cung.

Đều không ngoại lệ, Thái tử phi đến đây bái phỏng Trưởng Công chúa, cho dù Trưởng Công chúa thân thể mang bệnh, đã nói không gặp bất kể người nào, vậy mà Thái tử phi vẫn còn trong phủ lẳng lặng chờ đợi mấy canh giờ, giống như lúc này, Thái tử phi thản nhiên thưởng thức chén trà, không có ý rời đi.

Bí mật trong cung khó giữ, lời đồn đãi Trưởng Công chúa cố ý cho Thái tử phi hạ mã uy bay đầy trời.

Trưởng tỷ nhà nàng tính tình như nào Ôn Thế Chiêu rõ ràng nhất, nhưng Thái tử phi từ khi gả vào Thái tử phủ, ngày ngày một thân một mình đến thăm Ôn Quốc Trưởng Công chúa, còn bị cự tuyệt ở ngoài cửa, Ôn Thế Chiêu lòng sinh chút không đành lòng, vừa vặn nhấc chân định đi vào chính điện.

Tỳ nữ vội vàng đến bên cạnh, lên tiếng ngăn bước chân của nàng, tỳ nữ nói: "Tứ hoàng tử, Trưởng Công chúa đang ở hậu viện, mời Tứ hoàng tử dời bước."

Ôn Thế Chiêu thoáng do dự, nhìn Thái tử phi bên trong điện một chút, trầm ngâm chốc lát, xoay người bước nhanh tới hậu viện, nếu nàng mang Thái tử phi tới gặp Trưởng tỷ, Trưởng tỷ nhất định sẽ không gặp cả nàng.

Giữa tháng bảy.

Hậu viên cảnh vật tinh xảo, sơn thủy tương liên, muôn hoa đua thắm khoe sắc, cây xanh tỏa bóng.

Trong đình giữa hồ nước mát mẻ, Ôn Ngọc Kỳ cau mày, tay cầm một quân cờ đen, ánh mắt ngưng ở ván cờ trước người, ván cờ rơi vào cục diện bế tắc, nàng vừa vặn suy nghĩ bước kế tiếp quân đen nên đi thế nào.

Có lẽ quá mức chăm chú, Ôn Ngọc Kỳ dư quang liếc thấy một vệt thanh sam, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lại, Ôn Thế Chiêu đã ngồi ở vị trí đối diện nàng, nhìn nàng cười: "Trưởng tỷ một mình chơi cờ thật hăng hái."



Ôn Ngọc Kỳ ánh mắt quét nàng vài lần, nhàn nhạt hỏi: "Thân thể đã tốt hơn chưa?"

"Tốt lắm rồi, Trưởng tỷ yên tâm." Ôn Thế Chiêu từ bên trong hộp nhặt lên quân cờ trắng, quan sát bàn cờ trắng đen lẫn lộn, trầm ngâm nói: "Một mình chơi cờ thật tẻ nhạt, không bằng để đệ bồi Trưởng tỷ một ván."

Ôn Ngọc Kỳ cười cười, hơi cân nhắc một hồi, tiện tay thả quân cờ đen vào hộp, lại nâng tay thu lại cờ đen trên bàn cờ, lắc đầu nói: "Vẫn là bắt đầu lại đi, ván này cờ đen đã không còn đường đi rồi."

"Thế cờ trắng được Trưởng tỷ dùng quá ác, càng đem mình đẩy vào tuyệt cảnh." Ôn Thế Chiêu nhướn mày, đưa tay nhặt lấy cờ trắng trên bàn cờ, "Liền không cân nhắc lưu cho mình một cái đường lui, để quân đen có đường để đi?"

"Lưu cho mình một cái đường lui?"

"Đúng vậy, như vậy trắng đen đánh cờ, ai cũng không thua ai, còn có thể gặp dữ hóa lành."

Ôn Ngọc Kỳ đầu ngón tay cứng đờ một hồi, buông xuống mi mắt, gợn sóng trong con ngươi cực nhanh biến mất, tiếp tục nhặt lại quân đen, âm thanh bình tĩnh trả lời: "Thân ở Tào doanh, tâm không thể ở Hán, bất luận thân ở phương nào, nhất định phải toàn tâm tập trung."

Ôn Thế Chiêu cười cười: "Ở tại vị trí mưu chức, Trưởng tỷ, tỷ nói đệ khái quát có đúng không?"

"Ừm, rất đúng."

"Nếu Trưởng tỷ cũng cảm thấy rất đúng, vì sao Thái tử phi đến thăm Trưởng tỷ, giờ khắc này vẫn còn chờ ở chính điện, Trưởng tỷ lại không chịu gặp nàng?"

Ôn Thế Chiêu nói xong liền nhìn thẳng vào mắt Trưởng tỷ, ý đồ từ trong đó tìm ra sơ hở, nhưng Trưởng tỷ dị thường bình tĩnh, khuôn mặt không chút rung động.

Quân cờ đen đã được nhặt lại hết, Ôn Ngọc Kỳ mới bắt đầu quan sát ánh mắt Tứ hoàng đệ, trong lòng không khỏi than nhẹ một tiếng, ngay cả Tứ hoàng đệ cũng phát giác không đúng sao, nàng nhẹ giọng đáp: "Không phải ta không muốn gặp, mà là có mấy người ta chịu không nổi."

Nghe Trưởng tỷ nói vậy, nàng đoán đã lấy ứng chứng như mong muốn, hai người kia rõ ràng chính là quen biết, Ôn Thế Chiêu càng ngày càng hiếu kỳ, hỏi: "Trưởng tỷ là Ôn Quốc Trưởng Công chúa, có người nào khiến Trưởng tỷ chịu không nổi?"

Ôn Ngọc Kỳ nhạt tiếng nói: "Thái tử phi."

"Nguyên lai Trưởng tỷ có chuyện xưa." Ôn Thế Chiêu trong lòng biết Trưởng tỷ không muốn thổ lộ thật tình, cũng không tiếp tục truy hỏi, quân cờ đen trắng đã được từng người thu về hết, nàng nâng lên quân cờ trắng, trước tiên hạ xuống bàn cờ.

Ôn Ngọc Kỳ hạ xuống cờ đen, cười nhạt đáp: "Chỉ là một đoạn chuyện cũ năm xưa."

Trưởng tỷ và Thái tử phi có chuyện cũ năm xưa, Ôn Thế Chiêu kinh ngạc nhìn nàng, theo bản năng cho rằng hai người này năm đó có quan hệ, trấn an khuyên nhủ: "Nếu là chuyện cũ, Trưởng tỷ cần gì phải canh cánh trong lòng, để Thái tử phi một mình ở chính điện chờ tỷ."

"Nàng nguyện ý chờ thì cứ để nàng làm đi."

Ôn Ngọc Kỳ thở dài, không muốn nhắc lại nữ tử này, thấy Tứ hoàng đệ đặt xuống một quân cờ trắng, nói sang chuyện khác hỏi: "Ngươi mới tĩnh dưỡng được nửa tháng, hôm nay sao lại tới phủ Trưởng tỷ?"

Ôn Thế Chiêu nhíu mày hỏi ngược lại: "Trưởng tỷ gần đây chưa từng nghe lời đồn đại trong cung sao?"

"Đồn đại cái gì?" Ôn Ngọc Kỳ vì tránh Tiêu Vận Thục, đã nửa tháng chưa rời khỏi phủ.

"Trong cung đồn đại, Trưởng tỷ không thích Thái tử phi, không gặp Thái tử phi chính là cố ý nhắm vào nàng."

"Hoang đường."

Ôn Ngọc Kỳ nắm lấy cờ đen, phút chốc rối lên mấy phần: "Bản cung nhắm vào Thái tử phi khi nào?"

"Mắt thấy là thật, nếu không những lời đồn đại này sao không có lửa mà lại có khói được." Ôn Thế Chiêu cười cười, đưa tay nâng lên một quân cờ trắng, Trưởng tỷ thế cờ vững chắc, quân trắng không thể làm gì khác hơn là ngồi yên chờ thời cơ.



Ôn Ngọc Kỳ sắc mặt hơi trầm xuống: "Bản cung không gặp bất luận người nào, cũng không phải chỉ nhắm vào nàng."

"Trưởng tỷ không nên tức giận, đồn đại trong cung chỉ là đồn đại, không thể coi là thật." Ôn Thế Chiêu dư âm thúc chuyển, nghẹ giọng hỏi: "Chỉ là, Thái tử phi dù sao cũng là Thái tử phi, tương lai lại là Ôn Quốc Vương Hậu, Trưởng tỷ cũng không nên không gặp Thái tử phi chứ?"

"Huống hồ Vương huynh trước lúc đi đã đem Thái tử phi giao cho Trưởng tỷ, Trưởng tỷ vậy mà tránh né không gặp, về tình về lý đều không đúng."

Bị Tứ hoàng đệ nói trúng chỗ đau, Ôn Ngọc Kỳ trầm mặc không nói, nhưng Tiêu Vận Thục cũng không phải dạng vừa, đã là Thái tử phi Tiêu Vận Thục, còn không biết nàng là Ôn Quốc Trưởng Công chúa sao, các nàng sao có thể tiếp tục gặp mặt.

Hơn nữa Tiêu Vận Thục là Thái tử phi của Thái tử hoàng đệ, chính là đệ tức* của nàng, tương lai là mẫu nghi thiên hạ, trở thành Ôn Quốc Vương Hậu, tầng tầng quan hệ phức tạp này, nàng nên lấy thân phận như nào mà đối mặt nàng ấy?

*em dâu

Ôn Ngọc Kỳ trong lòng rối ren, nỗi lòng bị quấy rầy liền không còn hứng thú chơi cờ, thế là tiện tay đặt cờ đen trên tay xuống, một bước sai, từng bước sai, quân trắng lập tức ép sát, thắng thua liền hiện ra.

"Trưởng tỷ, tỷ tâm loạn rồi." Ôn Thế Chiêu vừa nói vừa đưa tay đặt một quân cờ cuối cùng.

Cờ đen lần thứ hai không còn đường đi, Ôn Ngọc Kỳ ném quân cờ đen chưa đặt: "Ta thua rồi."

Còn chưa nói xong, cung nữ thiếp thân của Ôn Ngọc Kỳ là A Lam bước vào đình, hạ người thi lễ: "Trưởng Công chúa, Thái tử phi vừa mới rời đi."

Ôn Thế Chiêu nghe vậy, lắc đầu nói: "Thái tử phi đối với Trưởng tỷ cũng thật kiên nhẫn."

"Thái tử phi muốn tới thì tới muốn đi thì đi, bản cung tự nhiên không ngăn được."

Ôn Ngọc Kỳ cau mày, phất tay ra hiệu A Lam: "Nơi này không còn chuyện của ngươi, lui xuống đi."

"Dạ." A Lam liền lui xuống.

Ôn Ngọc Kỳ giương mắt nhìn Ôn Thế Chiêu, hỏi: "Còn ngươi, còn có chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì liền không thể bồi Trưởng tỷ chơi cờ, hoặc là gảy đàn sao?" Ôn Thế Chiêu nâng tay nhặt lại cờ đen trên bàn cờ, bất mãn nói: "Thái tử phi vừa mới rời đi, Trưởng tỷ liền đuổi Thế Chiêu đi."

Ôn Ngọc Kỳ đáp: "Ngươi thân thể còn hư nhược, nên cố gắng tĩnh dưỡng mới phải."

"Thân thể đã không còn đáng lo ngại."

Ôn Thế Chiêu ngâm nói: "Chỉ là gần đây có một việc, phiền đến đệ ăn ngủ không yên."

"Lại có chuyện khiến Tứ hoàng tử phiền lòng sao." Ôn Ngọc Kỳ cười nhạt hỏi: "Chuyện phiền lòng gì, nói cho Trưởng tỷ nghe một chút."

Ôn Thế Chiêu đắng mặt: "Tam cữu hướng phụ vương cầu thân, muốn đệ cưới Vi Vi tiểu nha đầu kia."

"Này không phải chuyện tốt sao?"

Ôn Ngọc Kỳ mặt mày rút đi úc sắc, bên môi nổi lên ý cười nhợt nhạt: "Tứ hoàng đệ đã trưởng thành rồi, cũng nên cưới vợ thôi."

Ôn Thế Chiêu vội vàng lắc đầu: "Quên đi, đệ không muốn cưới cái tiểu tổ tông kia đâu, chờ lát nữa đệ còn muốn xuất cung, đến Tôn phủ tìm Tam cữu giải thích rõ ràng, tránh Tam cữu mỗi ngày đến làm ầm ĩ phụ vương."



"Nữ nhi Tôn gia này." Ôn Ngọc Kỳ vẻ mặt nghiêm túc, "Thế Chiêu, ngươi thật sự không được cưới."

"Đệ hiểu rõ." Ôn Thế Chiêu gật đầu.

"Nữ nhi Tôn gia ngươi không nên cưới, vị Tiêu Quốc Công chúa kia ngươi cũng phải thận trọng cân nhắc."

Trưởng tỷ đột nhiên nhắc tới Tiêu Công chúa, Ôn Thế Chiêu sửng sốt một chút, hai gò má ửng đỏ, lắp bắp nói: "Trưởng tỷ, tỷ sao lại, đệ..."

Ôn Ngọc Kỳ mỉm cười, nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ: "Ngày ngươi bị thương ở lại hành cung, ta tận mắt thấy Tiêu Công chúa cẩn thận chăm sóc ngươi, vị Tiêu Công chúa kia hoa nhường nguyệt thẹn, đối với ngươi cũng vô cùng tốt, ngươi sẽ không động tâm sao?"

"Trưởng tỷ..." Ôn Thế Chiêu chỉ cảm thấy gò má càng ngày càng nóng.

"Trưởng tỷ không nói ngươi cái gì, thích chính là thích, nếu các ngươi là người bình thường thì được, nhưng nàng là Tiêu Quốc Công chúa, mà ngươi lại là Ôn Quốc hoàng tử, các ngươi thân phận khác biệt, nhất định nhấp nhô bất bình."

Ôn Ngọc Kỳ nghiêm túc nói: "Thế Chiêu, ngươi phải suy nghĩ kĩ, con đường này cũng không dễ đi."

"Đệ biết là không dễ." Ôn Thế Chiêu ngưng mày hỏi: "Trưởng tỷ có biện pháp gì không?"

"Biện pháp đều sẽ có." Ôn Ngọc Kỳ nhàn nhạt cười, "Trước tiên không vội, trước mắt khẩn yếu nhất là khiến Tam cữu ngươi đổi ý."

"Trưởng tỷ giúp đệ nghĩ cách đi."

Ôn Thế Chiêu ngẩng đầu nhìn sắc trời, đứng dậy, cười nói: "Đệ thấy cũng không còn sớm, Trưởng tỷ, đệ nên xuất cung đi tìm Tam cữu rồi."

"Ngươi thương thế mới khỏi, đừng cưỡi ngựa, ngồi xe ngựa mà xuất cung." Ôn Ngọc Kỳ dặn dò, "Tam cữu ngươi tính khí tuy nóng nảy, nhưng xử sự cũng không phải ngu dốt, ngươi cẩn thận giải thích rõ ràng với hắn, phân tích lợi và hại, hắn sẽ hiểu cho ngươi."

Ôn Thế Chiêu gật đầu: "Trưởng tỷ yên tâm."

Sau khi Ôn Thế Chiêu rời đi, Ôn Ngọc Kỳ mặt mày rút đi nhu sắc, nổi lên một vệt lành lạnh, ánh mắt kinh ngạc nhìn xuống hồ nước, trầm tư một lúc lâu, thu hồi ánh mắt, mở miệng kêu: "A Lam."

Không biết từ nơi nào, chỉ thấy bóng người thoáng một cái đã tới, A Lam đứng trước Ôn Ngọc Kỳ, cung kính chắp tay: "Điện hạ."

Ôn Ngọc Kỳ nhàn nhạt phân phó: "Lấy tơ lụa mấy ngày trước phụ vương ban cho bản cung, rồi đến tẩm điện của bản cung chọn mấy thứ đồ trang sức, ngươi tự mình đưa tới Thái tử phủ, người khác hỏi thì nói là do bản cung đưa."