Thỉnh Quân Nhập Ung

Chương 14



Triêu Dương điện.

Nghe tin Ôn Thế Chiêu muốn xuất cung, còn một thân một mình không cho bất kì ai theo tuỳ tùng, Trần Đồng Tường sợ đến sắc mặt tái nhợt, cuống quít đi theo Ôn Thế Chiêu, mặt mày ủ rũ khuyên nhủ: "Điện hạ, việc này không thể được, ngài bị thương nghiêm trọng như thế, không thể lại xuất cung a."

"Ngoài cung không an toàn, điện hạ nếu xảy ra chuyện bất trắc, nô tài biết ăn nói với Vương thượng như nào, biết ăn nói với Thái tử điện hạ như nào, biết ăn nói với Trưởng Công chúa như nào, biết ăn nói với Tôn quý phi như nào a."

"Điện hạ —— "

"Được rồi."

Ôn Thế Chiêu phất tay đánh gãy lời Trần Đồng Tường, bị nhắc đến mất kiên nhẫn: "Tiểu Tường Tử, ngươi lại thiếu đòn đúng không, cái miệng này của ngươi nên bớt lải nhải một chút, vết thương của ta không đáng lo ngại, ta đi một lát sẽ trở về."

Trần Đồng Tường chậm chập nửa ngày, không dám nói gì nữa, nhưng Tứ hoàng tử bị thương xuất cung không phải việc nhỏ, hắn lo lắng nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ bị thương chưa lành, sao lại muốn xuất cung đi đâu nữa?"

"Bản hoàng tử có chuyện phải làm."

Ôn Thế Chiêu mặc ngoại sam, buộc đai lưng, xoay người hướng về phía cửa điện.

Mắt thấy Tứ hoàng tử càng ngày càng xa, Trần Đồng Tường thở dài, lúc này đột nhiên nhớ tới một đại sự quan trọng khác, vội vàng chạy tới, vẻ mặt kinh hoảng kêu lên: "Điện hạ, hôm nay là ngày thứ hai Thái tử phi thành hôn, ngài phải tới Thái tử phủ bái kiến a!"

Ôn Thế Chiêu nhíu nhíu mày, dừng bước quay đầu lại hỏi hắn: "Hiện tại là giờ nào?"

"Điện hạ, đã là giờ Thìn."

Ôn Thế Chiêu gật đầu, tiếp tục đi ra ngoài, Trần Đồng Tường thấy nàng không hề bị lay động, mắt nhất bế quyết tâm: "Điện hạ, ngài nếu không ở trong cung, Vương thượng truyền triệu điện hạ thì phải làm sao đây!"

"Tiểu Tường Tử, nếu như phụ vương truyền triệu ta, ngươi biết phải đối phó thế nào chứ?"

"Điện hạ —— "

Ôn Thế Chiêu nheo mắt lại nhìn hắn, Trần Đồng Tường bận bịu cấm khẩu, nhỏ giọng đáp: "Nô tài biết."



"Ừm, đừng có đi theo ta nữa."

Ôn Thế Chiêu cảnh cáo một câu, xoay người xoải bước rời Triêu Dương điện, xuất cung.

Cùng lúc đó.

Hành cung người người vội vàng, đội ngũ đưa thân của Tiêu Quốc tạm cư ở hành cung đã chỉnh đốn xong xuôi, do Tiêu Công chúa dẫn đầu, Tuần Ân suất lĩnh hộ đội đi theo hộ tống.

Đội ngũ đưa thân xếp thành hàng chỉnh tề ra khỏi Ôn thành.

Ở vị trí bên cạnh đội ngũ, nữ tử đang cưỡi tuấn mã màu nâu đỏ, mặc một bộ hồng y, tuy là diễm lệ ngọc dung, nhưng cử chỉ phất tay lại đặc biệt anh khí, chỉ là nàng mặt mày vi ngưng, có vẻ tâm sự nặng nề.

"Tiêu Công chúa."

Tuần Ân giục ngựa tới gần, đi ngang hàng với Tiêu Thiều Quân, cười nói: "Theo tốc độ hiện tại, đại khái sau một tháng chúng ta có thể đến biên cảnh Ôn Quốc và Tiêu Quốc, ra khỏi biên cảnh chính là Tiêu Quốc."

"Làm phiền Tuần thị vệ rồi."

"Tiêu Công chúa đừng khách khí."

Tuần Ân quay đầu nhìn Tiêu Thiều Quân một chút, thấy nàng nhíu lông mày ngưng thần, sắc mặt cũng không tốt, ý nghĩ trong lòng rõ ràng, Ôn Thái tử trong đêm tân hôn xuất chinh Tề Quốc, đi gấp rút để lại Thái tử phi một mình trông phòng, Tiêu Công chúa biết được tin tức này sợ là tối qua không sao ngủ được.

Đội ngũ đưa thân rời khỏi Ôn thành, qua gần nửa canh giờ đã đi được khá xa, Tiêu Thiều Quân giục ngựa quay đầu lại nhìn Ôn thành một chút, ở trong tòa Ôn thành to lớn nguy nga này, mặt ngoài gió êm sóng lặng, nhưng lại ẩn giấu phong lưu phun trào, nguy cơ tứ phía.

Tiêu Thiều Quân quay đầu trở lại, nghe thấy Tuần Ân hỏi: "Tiêu Công chúa, người là đang lo lắng cho Thái tử phi?"

"Ừm." Tiêu Thiều Quân nhíu mày hỏi, "Ôn Thái tử đêm qua có ổn không?"

"Không tốt lắm, Thái tử điện hạ trong hôn yến nổi trận lôi đình." Tuần Ân lắc đầu thở dài.

"Còn Thái tử phi thì sao?"

"Cái này thuộc hạ không biết."

Tuần Ân lắc lắc đầu, ánh mắt hướng về nơi khác tìm kiếm, tại đình xa xa phía trước mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh lục sắc đang đứng lặng trong đình, Tuần Ân thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Tiêu Thiều Quân.

"Thái tử phi tuy gả đến Ôn Quốc xa xôi, ở Ôn Quốc tứ cố vô thân, nhưng Trưởng Công chúa và Tứ hoàng tử tâm địa thiện lương, cho dù Ôn Thái tử không ở trong cung thì Trưởng Công chúa và Tứ hoàng tử cũng sẽ chăm sóc cho Thái tử phi thật tốt."

Tiêu Thiều Quân gật đầu nói: "Phiền phức cho Tuần thị vệ rồi, thay ta đa tạ Trưởng Công chúa và Tứ hoàng tử."

"Tiêu Công chúa, người có thể tự mình đi."

Tuần Ân lời này nói ra, Tiêu Thiều Quân sửng sốt một chút, vừa vặn còn muốn hỏi là ý gì.

Lại thấy Tuần Ân giơ tay lên, chỉ về một vị trí nào đó, Tiêu Thiều Quân theo hướng ngón tay của hắn nhìn tới, tâm không khỏi run lên, chỉ thấy một bóng người quen thuộc đứng lặng trong đình, càng ngày càng gần, khuôn mặt người kia trong con ngươi từ từ rõ lên.

Rõ ràng đến mức có thể thấy được nhu tình trong ánh mắt người kia, có thể thấy được ý cười bên khóe môi.



Tuần Ân hỏi: "Tứ hoàng tử đến tiễn Tiêu Công chúa, Tiêu Công chúa không muốn đi gặp người sao?"

Nghe nói vậy, Tiêu Thiều Quân ngón tay nắm dây cương hơi run rẩy, nàng hạ mắt, không nhìn lại bóng người trong đình, nắng sớm long lanh rơi xuống vừa vặn biến mất trong con ngươi phức tạp của nàng.

Tiêu Công chúa chậm chạp không đi, ý tứ rất rõ ràng, Tuần Ân than thở: "Trước mắt thế cuộc tam quốc căng thẳng, Tiêu Công chúa cùng Tứ hoàng tử hữu duyên quen biết, hôm nay từ biệt lại không biết lúc nào mới có thể tái ngộ."

Câu nói "Hữu duyên sẽ gặp lại" đã đến bên môi, Tiêu Thiều Quân lại mím môi không nói ra, cũng không để ý tới Tuần Ân, nàng nắm chặt dây cương, quát một tiếng thúc ngựa chạy về phía đình.

Mà Ôn Thế Chiêu đang đứng trong đình ý cười bên môi ngày càng đậm.

Nữ tử này phóng ngựa rong ruổi, dáng người vững vàng, khí độ bất phàm, rất có vài phần anh tư hiên ngang, so với những nữ tử mảnh mai ở Ôn thành thì quả là một kỳ nữ văn võ song toàn.

Thúc ngựa lao như gió khiến Tiêu Thiều Quân hồng y bay bay, gió thổi qua khiến mái tóc dài của nàng như đang bay múa, nước da trắng như tuyết dưới ánh mặt trời càng thêm nổi bật, như lóe lên ánh sáng.

Móng ngựa ngừng lại trước đình, Tiêu Thiều Quân nhìn Ôn Thế Chiêu trong đình, cũng không có xuống ngựa mà nhíu mày hỏi: "Tứ hoàng tử, ngươi không chịu khó nằm trên giường tĩnh dưỡng, lại xuất cung chạy tới nơi này làm gì?"

Ôn Thế Chiêu cũng không ra khỏi đình, chỉ đứng yên tại chỗ, nhìn nàng cười: "Tiêu Công chúa, nàng hôm nay trở về Tiêu Quốc, ta tới tiễn nàng."

"Tiễn xong rồi, ngươi mau về đi."

Tiêu Thiều Quân âm thanh thanh đạm, sắc mặt bình tĩnh, nghe không ra, cũng nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì, nàng để ý bên cạnh Ôn Thế Chiêu không có thuộc hạ bảo vệ, không tự chủ nhíu nhíu mày.

Ôn Thế Chiêu không nghe lời quay về, do dự một chút, giương mắt sâu sắc nhìn vào đôi mắt không gợn sóng kia, nhẹ nhàng hỏi: "Tiêu Công chúa, ngày đó chấp nhận hứa hẹn của ta, nàng có còn giữ lời không?"

Tiêu Thiều Quân ngây người một hồi, không ngờ tới Ôn Thế Chiêu sẽ hỏi như vậy, đáy mắt tĩnh lặng như mặt nước chợt hiện lên từng đợt sóng cuộn, thiếu chút nữa tỏ ra tâm trạng dị thường, lại được nàng che giấu cực nhanh.

"Nếu Tiêu Công chúa không đáp lời nữa, ta liền khiến làm nàng đáp lại." Ôn Thế Chiêu đứng chắp tay, vầng trán nổi lên tự thủy nhu tình, nhìn Tiêu Thiều Quân nhẹ nhàng nở nụ cười, đôi mắt trong suốt sáng sủa, ánh mắt lấp lánh có thần.

Tiêu Thiều Quân run lên nửa ngày, vẫn không trả lời câu hỏi của nàng, lành lạnh hỏi: "Thân phận chúng ta khác biệt, làm sao ở chung một chỗ, ngươi cần gì phải chấp nhất như vậy?"

Ôn Thế Chiêu cười cười: "Luận võ bại dưới tay Tiêu Công chúa, nên Thế Chiêu đối với Tiêu Công chúa sinh lòng quý mến."

"Ngươi..."

Tiêu Thiều Quân xấu hổ, âm thầm dùng sức nắm chặt dây cương trong tay, nhưng nhìn thấy nụ cười ôn hoà của Ôn Thế Chiêu lại không nói ra lời.

Đột nhiên lại nhắc tới cái lần luận võ kia, Tiêu Thiều Quân đã nghĩ tới thái độ Ôn Thế Chiêu ngày đó, nói là ghét bỏ cũng không quá đáng, nàng chính là tiêu Công chúa một nước, thân phận địa vị cao quý, khi nào lại phải buồn sầu vì không có phu quân tài tử.

Ôn Thế Chiêu nghiêng đầu, nhìn một chút đội ngũ đưa thân đã đi xa, cho dù biết nữ tử trước mắt này muốn rời đi, nàng vẫn không nhịn được muốn giữ lại, thở dài một hơi, nhìn vào ánh mắt Tiêu Thiều Quân, nghẹ giọng hỏi: "Ở lại Ôn Quốc với ta được không?"

"Tứ hoàng tử, ta nên đi rồi." Tiêu Thiều Quân không trả lời câu hỏi này, lên tiếng nhắc nhở nàng.

"Chúng ta còn có thể gặp lại không?"

Tiêu Thiều Quân lặng im một hồi, lần này không lại trốn tránh câu hỏi của Ôn Thế Chiêu, gật đầu đáp: "Nếu có duyên, chắc chắn sẽ gặp lại."

Này không thể nghi ngờ chính là cho Ôn Thế Chiêu hi vọng, nàng vung lên nụ cười: "Được, thượng lộ bình an."



"Hẹn ngày tái ngộ." Tiêu Thiều Quân âm thanh thanh đạm, ngước nhìn Ôn Thế Chiêu một chút, ánh mắt lóe lên, nắm chặt dây cương trong tay, phi ngựa chạy đi.

Ôn Thế Chiêu lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn móng ngựa nhanh chóng chạy khỏi, nhìn bóng người kia cách mình ngày càng xa, lúc này đột nhiên nhớ tới từ khúc mấy ngày nay nghe mà không biết tên, cũng mặc kệ Tiêu Thiều Quân có nghe thấy hay không, vội vàng lớn tiếng kêu lên: "Tiêu Công chúa, ta còn chưa hỏi nàng, từ khúc kia của nàng tên gì!"

Tuấn mã đã đi xa bỗng hí một tiếng dài, Ôn Thế Chiêu thấy Tiêu Thiều Quân dừng lại, vì khoảng cách khá xa nên không rõ lắm mặt mũi nàng, chỉ thấy nàng từ ống tay áo lấy ra một khối minh hoàng khăn vuông, dương tay sử dụng nội kình khiến minh hoàng khăn vuông cực nhanh bay về phía Ôn Thế Chiêu.

Ôn Thế Chiêu nhướn mày, minh hoàng khăn vuông được nàng nhanh chóng nắm trong lòng bàn tay, nữ tử ở xa xa kia cũng không dừng lại, thúc ngựa chạy đi.

Nhìn theo Tiêu Thiều Quân trở lại đội ngũ hòa thân, lại không thấy bóng người của nàng nữa, Ôn Thế Chiêu lúc này mới mở lòng bàn tay, vật lúc nãy Tiêu Thiều Quân cho nàng chính là một chiếc khăn tay mềm mại, là dùng tơ lụa dệt thành.

"Ta hỏi nàng tên của từ khúc, nàng cho ta khăn tay làm cái gì?"

Ôn Thế Chiêu nhỏ giọng thầm thì, nhìn khăn tay đang cầm trên tay, trong mắt sáng ngời, đột nhiên giơ tay vỗ một cái sau gáy: "Ta sao lại quên mất."

Ôn Thế Chiêu vội vàng từ trong ống tay áo lấy ra một chiếc khăn tay, cũng là kiểu minh hoàng, cùng một loại tơ lụa, hai cái giống nhau như đúc.

Khăn tay trong ống tay áo nàng là chiếc mà Tiêu Công chúa cho nàng mượn lau mồ hôi ở đầu đường mấy ngày trước, nàng đã giặt sạch sẽ nhưng quên trả lại.

Nhìn Tiêu Công chúa lưu lại hai chiếc khăn tay, Ôn Thế Chiêu không khỏi thấy buồn cười, nhấc mày nhìn về phía đội ngũ hòa thân chỉ còn bóng dáng mờ mờ, tự lẩm bẩm: "Quên đi, lần sau gặp được nàng thì trả lại."

Ôn Thế Chiêu xoay người rời đi, khăn tay một lần nữa thả lại trong ống tay áo, khi thả cả chiếc khăn tay Tiêu Thiều Quân đưa cho lần này, ánh mắt lơ đãng liếc về phía dưới khăn tay, là hai con Phượng Hoàng đang quấn lấy nhau.

Ôn Thế Chiêu bước chân phút chốc đình trệ, chỉ thấy bên cạnh hai con duy diệu duy tiếu Phượng Hoàng, dùng kim tuyến cực nhỏ thêu bốn chữ xinh đẹp:

"Giả phượng hư nhược hoàng."

Đây chính là tên từ khúc kia sao?

Chủ nhân từ khúc là một kỳ nữ tử, lấy cái tên cũng thật là thú vị.

Ôn Thế Chiêu ngẩng đầu lên, nhìn một chút bầu trời xanh thẳm, khóe môi nâng lên, cất lại khăn tay vào tay áo.