Thiêu Thân

Chương 38



Đáng lẽ đó là bữa cơm ấm áp sau một thời gian dài xa cách.

Nhưng lúc này bầu không khí có phần trầm lại.

Ôn Nguyệt nhất định có chút khó chịu, nhìn Thẩm An cúi đầu, mũi chầm chậm chua xót, bàn ăn im lặng hồi lâu không có người nói chuyện, Ôn Nguyệt rốt cục chống khuỷu tay lên bàn, một tay đỡ đầu, tóc trước trán xõa xuống, che đi nửa khuôn mặt, bà nói bằng giọng mũi: "Thật ra... trước đây mẹ đã cố gắng thuyết phục bố cậu... nhưng ông ấy..."

Bà nói lời này có chút ấp úng, nhưng Thẩm An không cho bà cơ hội nói hết, cậu ngắt lời: "Chuyện này mẹ đừng nhắc nữa!"

Thẩm An hít sâu một hơi, khống chế biểu tình, bình tĩnh lại cảm xúc, nhìn Ôn Nguyệt với đôi mắt đỏ hoe, gượng cười nói: "Chúng ta ăn đi, lát nữa đồ ăn sẽ nguội."

Sau khi Thẩm An rời đi, Lâm Hạc một mình trở lại cuộc sống của mình.
Ban ngày hắn ra ngoài làm việc, tối về rất muộn, khi trở về phòng nằm trên giường, bắt đầu cảm thấy có chút khó chịu.

Căn phòng này chưa bao giờ yên tĩnh như vậy, hắn xoay người lại đắp chăn, nhưng hình như cũng không lạnh đến thế.

Kỳ thực thân thể hắn vốn đã rất mệt mỏi, nhưng lại không có cảm giác buồn ngủ.

Không biết Thẩm An ở chỗ mẹ cậu sẽ làm gì, giường ở đó có lẽ lớn hơn giường ở đây nhiều, trong nhà hẳn là có sưởi, mẹ cậu đã muốn đón cậu ăn Năm mới chắc chắn cũng có ý nghĩ giữ cậu ở lại sau này.

Hoặc là, Thẩm An sau này có lẽ sẽ muốn tìm mẹ, cậu không cần phải dựa vào mình nữa.

Thẩm An sẽ chọn cái gì, cậu sợ gian khổ như vậy, nếu theo mẹ điều kiện sống sẽ tốt hơn, cậu sẽ chọn gì? Liệu cậu ấy sẽ nhớ ân tình của hắn không? Tốt nghiệp xong vẫn nhớ tới Lâm Hạc hắn chứ?
Lâm Hạc nhanh chóng trong lòng cho mình đáp án.

Thẩm An sẽ không, cậu sẽ quên đi Lâm Hạc, cậu vốn là một người sợ khổ, tính tình lại hay quên.

Lâm Hạc lúc này thậm chí trong lòng còn âm thầm nghĩ, nếu lúc đó sớm biết, lẽ ra không nên để cậu vào nhà mình nhanh như vậy.

Đáng lẽ phải để cậu nếm thêm đau khổ một chút, ngã đau hơn một chút, cô đơn bất lực hơn một chút, Lâm Hạc mới xuất hiện cứu cậu.

Bởi vì những người như Thẩm An căn bản chưa bao giờ phải chịu khổ, cậu ấy giống như một người chưa bao giờ ướt mưa, những khúc mắc trong cuộc đời cậu ấy chẳng qua là đổi từ núp dưới một cái ô lớn chuyển sang núp dưới một tán ô nhỏ mà thôi.

Lâm Hạc giúp cậu quá nhanh.

Cậu không bị ướt.

Cũng không ấn tượng sâu sắc.

Trong một đêm kiệt sức như vậy, Lâm Hạc lại mất ngủ, hắn căn bản không thể hình dung được cảm giác mâu thuẫn như vậy.
Hắn rốt cục cử động thân thể, ngủ ở chỗ Thẩm An vẫn hay ngủ, ngửi được một chút hương của Thẩm An rồi mới chậm rãi nhắm mắt lại.

Thẩm An bốc đồng rời đi không lời từ biệt.

Rời đi lúc thằng nhóc được mẹ cậu nhận nuôi làm ầm ĩ vào buổi sáng, cầm đồ chơi đập lên cửa phòng cậu.

Lúc đó đã là đêm giao thừa.

Cậu gửi một tin nhắn cho mẹ rồi đút vào túi, một mình đi ra nhà ga.

May mà hai thành phố gần nhau, có đủ xe buýt, Thẩm An may mắn mua được vé chuyến xe buýt cuối cùng.

Khi cậu trở lại trên đường đã không có người, màn đêm buông xuống, gió lạnh thổi qua khiến Thẩm An không khỏi rụt cổ lại.

Quán bar của Hồ Khả Nhậm tạm thời đóng cửa.

Lâm Hạc một mình quét tuyết ngoài nhà, quét được nửa sân liền nghe thấy tiếng bước chân.

Hắn sửng sốt một chút, chổi cầm trong tay cũng dừng lại, ngơ ngác nhìn Thẩm An tay đút trong túi đột nhiên xuất hiện.

Một lúc sau, hắn cuối cùng cũng hậu tri hậu giác xác nhận, nói: "Tại sao... tại sao cậu lại đột ngột quay lại..."

Trời đã tối, sân nhà họ không nhận được ánh sáng từ ngọn đèn đường vốn đã yếu ớt trong ngõ, Thẩm An cúi đầu, khiến vẻ mặt không chân thật.

Thẩm An trông như phải đi bộ trở về, lê bước chân có phần chậm chạp nặng nề đến bên cạnh Lâm Hạc.

Đợi đến khi khoảng cách giữa hai người đã cực kỳ gần gũi, Thẩm An cúi đầu tựa đầu vào vai Lâm Hạc.

Cậu nói với Lâm Hạc bằng giọng nghèn nghẹn: "Lớp trưởng, tôi cũng muốn ăn gà nướng, tôi còn muốn ăn đùi gà thật to..."

Lông mi Lâm Hạc run run, vẻ mặt có chút ngơ ngác, nói: "Đã là đêm giao thừa rồi tôi lấy đâu ra gà nướng cho cậu? Trên đường các cửa hàng đều đóng cửa rồi."

Hắn vừa dứt lời, Thẩm An đang vùi mặt vào vai hắn đột nhiên run rẩy, trong cổ họng phát ra một tiếng kêu khe khẽ, Lâm Hạc cảm nhận được hơi ấm trên vai mình.

"Sao vậy? Thẩm An." Cây chổi trong tay Lâm Hạc rơi xuống đất, phát ra một tiếng "cạch" nhẹ nhàng.

Thẩm An tự mình khóc một hồi, sau đó giọng điệu run rẩy nói: "Bà ấy thực ra còn có một đứa con nữa..." Cậu khóc buồn rười rượi: "Thật ra tôi biết... bà ấy chắc chắn đã phát hiện ra tiền của bố tôi từ lâu đã không sạch sẽ nên lúc ly hôn không đòi ông ấy một xu nào".

"Tôi biết... lúc đó tôi không chọn đi cùng bà ấy đi cùng, là tôi và bố tôi có lỗi với mẹ..."

"Nhưng bà ấy nói cô bà luôn nhớ tôi, không yên tâm tôi... nói rằng bà ấy cảm thấy rất có lỗi..."

"Tôi miệng nói xin lỗi, nhưng tôi cũng muốn hỏi bà ấy, hỏi... hỏi bà ấy tại sao đến tận một tháng sau khi bố tôi xảy ra chuyện mới liên lạc..."

"Hỏi cô ấy tại sao bà ấy kể từ khi rời đi không quay lại gặp tôi lấy một lần..."

"Hỏi bà ấy tại sao..." Thẩm An cảm thấy khó chịu đến thở không nổi, lời nói điên đảo, thậm chí cậu cũng không biết mình đang nói gì nữa.

Lâm Hạc đột nhiên nói: "Thẩm An, đừng hỏi... đừng hỏi nữa." Hắn đột nhiên ôm lấy cậu, ôm thật chặt, chốc chốc lại vỗ về trên lưng.

Thời gian tựa hồ đã trôi qua rất lâu, Lâm Hạc chỉ ôm cậu như vậy, nhẹ nhàng gọi tên cậu.

Gần hai mươi phút trôi qua, Thẩm An mới bình tĩnh lại được.

Bên ngoài có chút lạnh, Thẩm An khóc đến mặt đỏ bừng, Lâm Hạc sợ cậu lại bị cảm lạnh, liền kéo cậu vào trong nhà, đóng cửa lại.

Khóc xong, Thẩm An ngồi ở mép giường, mí mắt rủ xuống, tâm trạng ảo não.

Lâm Hạc nhìn cậu nói: "Mẹ cậu, bà ấy đã liên lạc với cậu từ lâu rồi sao?"

Thẩm An: "Ừ." Cậu nói.

"Vậy tại sao cậu không nói ra?"

"Bà ấy đã có gia đình mới với cả tôi cũng đã không liên lạc với bà ấy nhiều năm rồi, lúc đó bà ấy thậm chí còn chuyển tiền cho tôi, nhưng tôi không muốn tiêu tiền của bà ấy."

"Tại sao cậu không muốn tiêu tiền của bà ấy?" Lâm Hạc tiếp tục hỏi.

Giọng điệu Thẩm An hơi thay đổi: "Bà ấy sức khỏe kém nên không thể làm việc, tiền ở đâu ra? Nếu là của chồng mới, tôi không muốn tiêu tiền của người đàn ông đó."

Ánh mắt Lâm Hạc chậm rãi thay đổi, dường như Thẩm An đã đưa ra một câu trả lời nằm ngoài dự đoán của hắn.

Thẩm An nhìn vẻ mặt Lâm Hạc như đang trầm ngâm, một lúc sau mới nói: "Thật ra lúc đầu bà ấy liên lạc với tôi rất vui vẻ, tôi nói với bà ấy rằng tôi sống rất tốt, tôi không muốn xin tiền, nhưng bây giờ tôi thấy bà đang chăm sóc một đứa trẻ khác, đứa trẻ đó cũng gọi mẹ tôi là mẹ, tôi cảm thấy rất khó chịu, bà ấy không liên lạc ngay với tôi, có lẽ vì đang bận chăm sóc gia đình mới của mình."

Thẩm An nói xong, nhìn vẻ mặt thờ ơ của Lâm Hạc, thở dài: "Dù sao cậu cũng sẽ không hiểu được tâm tình của tôi, tôi cũng không thể giải thích rõ ràng cho cậu được, rất mâu thuẫn."

Thẩm An dang tay ra: "Cậu xem, tôi đi lâu như vậy, có để lại cho bà một tin nhắn, nhưng mẹ vẫn chưa gọi điện thoại cho tôi."

Thẩm An nói nhiều, cũng khóc rất lâu, lúc này cậu có chút khát nước, liền đi tới rót cho mình một ít nước.

Sau khi nhấp một ngụm, nhìn Lâm Hạc đang trầm mặc, cậu đột nhiên cảm thấy mình chỉ đang một mình bày tỏ tâm tình, nói mấy vấn đề như vậy, trong thời điểm năm mới như vậy, bên ngoài đã có tiếng pháo hoa pháo trúc nổ râm ran, càng khiến căn phòng đổ nát này thêm thê lương.

Cậu tưởng Lâm Hạc đang âm thầm buồn bã, hiếm có đột nhiên muốn giải tỏa tâm trạng, dù sao lâu như vậy đều là cậu tự ngôn tự ngữ.

"Lớp trưởng, thỉnh thoảng bạn có nhớ bố mẹ mình không?"

Lâm Hạc nghe được câu hỏi như vậy, chậm rãi ngước mắt lên, sau đó khẽ cau mày: "Đã lâu như vậy tôi cũng không có ấn tượng gì nữa, nhớ kiểu gì?"

Hắn thực sự như cảm thấy kỳ quặc mà hỏi lại.

Sự bối rối quá chân thực đến mức khiến sắc mặt Thẩm An tối sầm.

Cậu vì mẹ yêu thương đứa trẻ khác mà khóc nhưng Lâm Hạc đã mất cha mẹ rồi.

Khi Lâm Hạc, người thậm chí còn đau khổ hơn, không có biểu hiện đau buồn mấy, Thẩm An cũng bắt đầu cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút.

Bụng Thẩm An reo đã phá vỡ tình thế có phần buồn tẻ này.

Lâm Hạc đứng dậy thay quần áo, giống như chuẩn bị đi ra ngoài.

Thẩm An cũng đứng dậy: "Lớp trưởng, cậu đi đâu vậy? Đêm giao thừa cũng đi làm à?"

"Cậu không phải muốn ăn gà nướng à? Tôi đi ra phố nhìn xem..."

"Đừng đi! Hiện tại tôi không muốn ăn nữa, ở nhà làm chút gì đi." Thẩm An vội vàng nói.

Lúc này mọi người đều đã về nhà ăn Tết, không thể nào để Lâm Hạc ra ngoài muộn như vậy tìm gà nướng trên đường cho mình được, Thẩm An cảm thấy yêu cầu của mình có chút quá đáng, nhưng cậu không biết tại sao Lâm Hạc lại nghiêm túc như vậy, thật sự đi ra ngoài tìm.

Trong lúc nhất thời cậu cảm thấy Lâm Hạc thật sự rất tốt.

Lúc Lâm Hạc luộc há cảo, hai người ngồi trên ghế ăn, Thẩm An cắn một miếng há cảo, hơi bị bỏng một tí, miệng ngậm đồ ăn nói không rõ: "Lớp trưởng, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp thật tốt cho cậu. "

Ăn tối xong, Lâm Hạc rửa bát.

Thẩm An nhịn không được, lấy điện thoại ra nhìn xem, ấn hai lần, màn hình vẫn tối đen, điện thoại không biết từ lúc nào đã tắt nguồn!

Cậu vội tìm cục sạc rồi cắm vào sạc.

Khi bật điện thoại lên, một loạt tin nhắn đổ tới, cùng với rất nhiều cuộc gọi từ Ôn Nguyệt.

Chờ Lâm Hạc rửa bát xong, điện thoại Thẩm An lại vang lên, trên mặt cậu hiện lên một tia bối rối, nhưng cuối cùng cũng nhấc máy.

"Vâng, con về rồi."

"Đừng lo lắng."

"Con không có việc gì làm, chỉ là... muốn về sớm, còn một số bài thi chưa làm..."

"Vâng, mẹ cũng vậy, năm mới vui vẻ."

Nhìn vẻ mặt của cậu như vậy, Lâm Hạc luôn cảm thấy không quá phù hợp, mặt Thẩm An trông quá non nớt, vẻ trẻ con vẫn chưa phai nhạt, cậu ở đây thở dài như thể đã trải qua nhiều thăng trầm trong đời rồi.

Nó mang lại cho người ta một cảm giác buồn bã vô cùng.

Cậu đã quay về dưới mắt Lâm Lâm Hạc, sau bữa tối, bắt đầu tự giác lấy bài thi ra viết một cách nghiêm túc. Lại không phải cậu thật sự muốn khắc khổ thế, chủ yếu là bởi vì cậu đi nhà mẹ mấy ngày, một chữ cũng chưa động vào, lúc mới trở về cũng không nghĩ nhiều, hiện tại nhìn thấy sắc mặt Lâm Hạc, có chút sợ Lâm Hạc nếu phát hiện sẽ lại phát tác.

Thế nên cậu đảnh lủi thủi lấy bài thi ra làm.

Lâm Hạc nhìn thấy cậu như vậy, trong lòng cũng hiểu được điều gì đó, nhưng Thẩm An lại quay lại vào đêm giao thừa, cùng hắn đón năm mới hiển nhiên là vượt quá mong đợi của hắn.

Đêm đó hắn lộ ra vẻ cao thượng hiếm có, duyệt một tờ đề rồi để Thẩm An nghỉ ngơi.

Thẩm An thực sự rất mệt mỏi, vừa xuống xe trở về lại khóc nức nở.

Hai người tắm rửa xong leo lên giường, bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng pháo hoa.

Tiếng nổ ồn ã.

Thẩm An không nhịn được nữa, đầu chui vào trong chăn.

Lâm Hạc nằm ngửa, mi mắt khép hờ, giống như đang ngủ mà không phải ngủ.

Hắn và Thẩm An cùng nhau đón năm mới.

Họ buổi tối cùng nhau ăn há cảo.

Năm tới là một năm mới của hắn và Thẩm An.

Lâm Hạc cảm thấy trong lòng rung động khó tả, hôm nay lúc Thẩm An khóc, hắn ôm Thẩm An, thân hình nhỏ hơn hắn, thân thể lại ấm áp.

Có chút giống một động vật nhỏ có bộ lông ấm áp, chọc vào nó một cái nó sẽ ngã ra, nếu sờ đầu nó, nó sẽ bò vào lòng bàn tay bạn.

Không hề phòng bị, không có ác ý.

Còn biết nói với mình rất nhiều lời thân mật, nhớ mẹ, cảm thấy bản thân có chút tủi thân lại chạy về, tù ý lại bốc đồng, nhưng năm mới vẫn biết viết bài tập.

Lâm Hạc không thể kiểm soát được nhếch lên khóe miệng.

Hắn vô cùng kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi hơi thở của Thẩm An dần dần ổn định, sau đó mới từ từ nghiêng người, vươn tay ôm lấy cậu.

Lén lút ôm trộm một cái.

Nghĩ đến đây, nhịp tim của hắn càng lúc càng nhanh, tiếng pháo hoa ầm ĩ bay lên trời nổ ngoài cửa sổ dường như hòa thành một nhịp với nhịp tim của hắn.

Lúc Lâm Hạc đang định ôm cậu, Thẩm An cũng xoay người lại, mặt áp vào ngực Lâm Hạc.

Cậu nép mình trong vòng tay của Lâm Hạc.

Mũi Lâm Hạc tràn ngập hơi thở của Thẩm An, hắn có thể ngửi thấy mùi thơm trên mái tóc mềm mại của cậu, hơi ấm trên mặt cậu khiến tim Lâm Hạc đập loạn.

Chính tại thời điểm này, Thẩm An đột nhiên cau mày, giơ tay đặt lên trái tim Lâm Hạc, lẩm bẩm: "Đừng nhảy nữa, ồn ào quá."