Thiếu Niên Tự Kỷ Lao Vào Mạt Thế

Chương 16



Vào lúc buổi tối, Dương Hạo bốn người bọn họ mặt khác vào nhà người trong thôn trộm một ít vật tư, lúc sau mang lên xe, lại trở về nhà Tề Cảnh Ngôn nghỉ ngơi. Thẳng đến ngày hôm sau, người trong thôn đều không có phát hiện đồ trong nhà bị mất. Dù sao một xe của Dương Hạo bọn họ chỉ có thể chứa một ít vật tư mà thôi.

Ngày hôm sau.

Tề Cảnh Ngôn sớm đã rời giường, sắp xếp xong hành lý, bởi vì không có ai chuẩn bị bữa sáng cho cậu nên cậu tự vào trong không gian kho hàng lấy bữa sáng ra. Một bữa sáng cho hai người, trong đó của mình một phần, một phần cho Vương thúc, nhưng hiện tại Vương thúc đã không cần dùng đến bữa sáng nữa.

Thời điểm Tề Cảnh Ngôn vừa mới chuẩn bị ăn thì có người từ trên lầu đi xuống, cậu quay lại nhìn thoáng qua, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của đối phương.

Kỳ Xuyên dậy có chút sớm, ở chỗ xa lạ hắn luôn luôn ngủ không ngon lắm.

Từ khi chỗ sơn trang bùng nổ tang thi, lại một đường bọn họ đều đánh đến, sau đó đến đây trong khoảng thời gian đó hắn cũng chưa hề ăn gì. Nhưng mà hôm qua trong này bởi không có đồ ăn nên bọn họ chỉ ăn cơm trắng. Bất quá lúc này, hắn ngửi được mùi cháo rất thơm.

Kỳ Xuyên đến sô pha ngồi xuống, tầm mắt nhìn đến trên người chàng trai nhỏ. Nhìn thấy cậu lấy ra một cái túi to, từ trong túi lấy ra chén cháo, một quả trứng luộc, một hộp sữa. Trong túi to còn sót lại một phần ăn, nhưng cậu không có ý lấy ra.

Sau đó chàng trai nhỏ này lấy thìa ra, bắt đầu ăn cháo.

Kỳ Xuyên hơi cau mày, có chút ngoài ý muốn với đồ ăn đóng hộp này, đều là đồ dùng một lần. Sớm như vậy, trong thôn có chỗ bán đồ ăn sáng sao?

Ùng ục….

Hắn vừa định hỏi có thể mua đồ ăn sáng ở đâu, sau đó lại đi mua, kết quả là bụng kêu lên.

Khuôn mặt tuấn tú này, quả thực chính là dừng lại có vài phần xấu hổ. “Cái kia……” Kỳ Xuyên mở miệng, giọng nói phi thường từ tính, “Chỗ nào trong thôn này bán đồ ăn sáng vậy?”

Giọng hắn có chút lạnh lùng, y như khuôn mặt nghiêm nghị của hắn, cả người nhìn qua rất mạnh mẽ.

Tề Cảnh Ngôn lắc đầu. Hắn nhìn phần ăn còn lại trong túi to, nhướng mày một chút sau đó đem đồ ăn của Vương thúc dịch sang trước mặt Kỳ Xuyên.

Kỳ Xuyên khựng một chút, sau đó không khách khí mà ăn cùng với cháo chàng trai nhỏ kia ăn có chút khác, chỗ này có hai phần, đều là trứng bắc thảo và thịt nạt. Kỳ Xuyên ăn rất nhanh, một chén hắn đã ăn xong, trong khi đó chàng trai nhỏ kia đang múc từng miếng nhỏ bỏ vào miệng chầm chậm. Chén cháo còn lại Kỳ Xuyên không có động đến, hắn đem trứng luộc lột ra, cắn hai ba lần xong nói. “Cảm ơn cậu.” Khuôn mặt có chút ửng đỏ.

Tề Cảnh Ngôn không có đáp lại, tiếp tục im lặng mà ăn.

“Thơm quá, đói bụng muốn gần chết.” Lê Mộ trên lầu chạy xuống, “Ăn cái gì vậy?”

Kỳ Xuyên đem trứng bắc thảo cùng cháo thịt nạc đưa cho hắn.

Lê Mộ không lập tức nhận.

“Nơi này có một túi đồ ăn sáng, trong nhà bếp có một ít gạo trắng.” Kỳ Xuyên nói.

Lê Mộ vốn lo lắng khi ăn, mặt khác cả nhóm không có ăn, nghe được Kỳ Xuyên nói vậy, hắn an tâm hơn. Lúc này, những người khác cũng lục đục rời giường.

“Thơm quá.” Phương Linh Linh cùng Dương Hạo ngủ ở dưới lầu, vừa mở cửa đã nghe thấy mùi thơm, cô vội vàng qua nhìn nhìn, chỉ thấy Kỳ Xuyên ngồi một bên, Lê Mộ cùng Tề Cảnh Ngôn ăn cháo, trên bàn còn có một túi đồ ăn sáng, hai chén sữa, một quả trứng gà. Những đồ ăn này trước kia đều là bữa sáng bình thường, nhưng bây giờ mạt thế liền thấy vô cùng thịnh soạn.

Ánh mắt Phương Linh Linh nhìn chằm chằm trứng gà cùng sữa, cô cười nói: “Sáng sớm như này, trong thôn có bán đồ ăn sáng sao?”

Lê Mộ và Dương Hạo đã xé rách mặt nhau tất nhiên sẽ không trả lời Phương Linh Linh, hơn nữa Lê Mộ cũng không biết bữa sáng này là ở chỗ nào. Kỳ Xuyên thì không nói nhiều lắm, cho nên Phương Linh Linh chờ Tề Cảnh Ngôn trả lời. Nhưng mà cô lại suy nghĩ nhiều, Tề Cảnh Ngôn so với bất cứ ai là người ghét nói chuyện nhất.

Chỉ thấy cậu từ từ ăn cháo xong, rồi bắt đầu lột vỏ trứng gà, lại lấy ống hút cắm vào hộp sữa bò, sau đó miệng nhỏ vừa cắn một miếng trứng rồi vừa uống một ngụm sữa.

Khiến cho Phương Linh Linh mất mặt, tự mình vào phòng bếp nấu đồ ăn.

Khoé miệng Kỳ Xuyên gợi lên, lại cảm thấy chàng trai nhỏ này có chút đáng yêu.

Ăn bữa sáng xong, mọi người chuẩn bị xuất phát đến thành phố N.