Thiều Hoa Túc Duyên

Chương 18: Tâm thay đổi



Yến Tinh lắc đầu phản bác lại ngay ánh mắt to tròn như đang khẳng định quan điểm của mình là đúng

“Không đâu ngài ấy cũng thích tỷ mà ánh mắt ngài ấy nhìn tỷ tuy có phần nghiêm nghị giữ lễ nhưng hiện rõ là ánh mắt của tương tư muội dám khẳng định rằng ngài ấy có tình cảm với tỷ đó”

Nghe thấy câu nói này mà lòng Yến Nguyệt thổn thức như hoa nở rộ vui sướng biết bao nhưng nàng cố kiềm chế để không biểu hiện ra ngoài mặt dù sao cũng là nữ nhi lại lộ liễu quá thì không hay

“Muội ấy đừng hóng hớt nữa còn nhỏ thì biết gì chứ”

Yến Tinh chu môi phồng má tỏ vẻ lém lỉnh nhìn trông mặt rất đáng yêu cố đổi giọng ồm ồm cho trưởng thành

“Muội cũng lớn rồi đó nha đừng nói muội trẻ con”

Nhìn cái má bánh bao phúng phính làm Yến Nguyệt giơ tay lên nhẹ véo má không nhịn được mà cười hỏi trêu lại muội ấy

“Vậy không biết cô nương đây có tương tư ai chưa ta?”

Yến Tinh đột nhiên bị hỏi mà ngại ngùng vội nằm xuống quay lưng lại cho tỷ tỷ chùm chăn lên giả bộ mệt mỏi buồn ngủ

“Ayzo! Muội mệt rồi muội ngủ trước đây”

Nàng tính hỏi bâng quơ trêu vậy thôi mà không ngờ hình như là Yến Tinh có người thầm thương thật mặt nàng hiện lên rõ vẻ hứng thú tò mò không biết là vị công tử may mắn nhà ai mà lại khiến cho khuê tú tư chất công-dung-ngôn-hạnh như Yến Tinh để mắt vậy

Nàng sát lại gần lay người Yến Tinh hỏi han cười tươi

“Ai vậy nói cho tỷ nghe với rốt cuộc là vị công tử gia nào?”

Yến ngại đỏ mặt nhưng miệng lại vương nụ cười hẵng còn tươi thẹn thùng tránh mặt đi từ chối trả lời

nàng bị biểu cảm này của Yến Tinh làm tò mò muốn chết nghĩ ra kế cù lét người muội muội Yến Tinh bị nhột lăn lộn cười lớn quay người lại ngăn tay của Yến Nguyệt

“Tỷ làm gì vậy… nhột chết đi được”

“Ta làm cho muội khai ra đừng hòng trốn”

Cả hai trêu nhau rất vui vẻ cười đùa lấy gối ném nhau rồi lại cù léc đến khi đêm đã quá hai người mệt rồi thiếp lịm đi khoé môi vẫn còm hơi cười ngủ sâu giấc tới sáng



Nha hoàn tay cầm lược chải mái tóc dài mượt đen óng của Nhược Uyên vấn tóc khéo léo còn nàng ngồi thẫn thờ nhìn khuôn mặt mình trong gương vẫn là khuôn mặt còn vương chút buồn đôi mắt vì khóc nhiều đêm mà hơi đỏ làn da trắng môi hồng chỉ tiếc nhìn tổng thể lại mang nét thê lương

“Tiền thư hôm nay người muốn cài trâm nào ạ”

Nhược Uyên nhìn những cây trâm trên bàn chúng cái nào cũng đẹp mĩ miều tinh xảo nhưng tâm trí nàng chẳng mảy may quan tâm

“Sao cũng được”

Ngày nào cũng vậy thấy chủ tử ít nói không muốn để tâm vào việc gì, ngại giao tiếp với mọi người kể cả lão gia cũng hỏi thăm đôi ba câu rồi thôi cả ngày chỉ ở trong phòng khóc rồi lại thôi rồi lại khóc, Vân lãng Minh thấy con gái của mình như vậy cũng rất lo lắng mời đại phu tới khám đều có chung một câu trả lời là tâm bệnh khó giúp được. Từ sau khi bị bệnh nặng tưởng chừng vô phương cứu chữa tắt thở chuẩn bị lâm tang đột nhiên lại sống lại tính tình thay đổi như thành người khác nhiều khi Vân lãng minh cũng tự hỏi liệu đây có phải là Nhược Uyên không

Nhưng tới tối hôm qua lại cởi mở hơn đã chủ động bắt chuyện với phụ thân còn muốn tham gia hội ngắm hoa của Doanh phủ ông nghĩ con gái mình sắp quay lại như xưa rồi

Nha hoàn cài lên chiếc trâm hoa mai bạc trắng khi ra nắng lại chút lấp lánh khi cài lên Nhược Uyên vốn tuyệt thế lại càng thắm sắc hôm nay là ngày Nhược Uyên dự định tới Thanh vương phủ bởi nàng nhận ra bản thân không thể cứ ngồi im chờ chết được đã đến lúc phải thay đổi tương lai nha hoàn nghe chủ tử muốn tới Thanh vương phủ cũng thấy làm lạ vì mọi lần người hay tới Yên vương phủ

“Ngươi kêu người đi chuẩn bị xe ngựa đi giờ ta đi luôn”

Nha hoàn cài chiếc trâm cuối xong thấy làm lạ không thể không hỏi



“Mọi lần người hay tới Yên vương phủ sao nay lại muốn tới Thanh vương nô tỳ thấy người dạo này cũng hay tránh gặp Yên vương gia”

Nhược Uyên nhìn nha hoàn thông qua gương giọng hơi tức giận nhưng vẫn giữ được nét thuỳ mị

“Chuyện của ta không cần ngươi đến lượt quan tâm, lo làm tốt việc của mình đi”

Nha hoàn giữ kẽ mặt hơi hoảng tạ lỗi

“Vâng, nô tỳ nhiều lời lần sau không dám nữa”

Nhược Uyên mặt vẫn lạnh nhạt đứng dậy chỉnh xiêm y bước ra ngoài dáng đi của nàng nho nhã tâm thế vững Chiêu Sở là mục tiêu đầu tiên trong kế hoạch của nàng

Xe ngựa đã chuẩn bị xoang nha hoàn dìu tay nàng vào trong còn bản thân ngồi ngoài cửa, tên đánh xe ngựa bắt đầu cho xe lăn bánh



“Vương gia người của ta trong cung báo lại là…”

Mục Tạ tiến sát lại gần Chiêu Sở thì thầm nói nhỏ vào tai Chiêu Sở nghe xong có hơi ngạc nhiên

“Còn có chuyện này nữa sao thật khiến con người ta không khỏi bất ngờ”

Mục Tạ đứng thẳng người lại nói tiếp mặt hắn nghiêm túc

“Bên phía Dư thị lo sợ bị bại lộ nên đã mua chuộc quản ngục tiến hành bịt miệng chuyện này chỉ người của ta biết bên phía hoàng thượng không hề hay biết”

“Dư gia này cũng là gan to thật «Tá dao sát nhân»* nếu khiến họ quy phục ta ắt sẽ được việc”

Mọi lần chỉ nghe nửa vời là Mục Tạ hiểu ngay nhưng lần này lại chưa hiểu ý vương gia muốn nói là gì thắc mắc

“Ý của người là?”

Chiêu Sở nhìn hắn hai khuỷu tay đặt đùi đan vào nhau nở nụ cười nhạt hiện rõ sự mưu mô xảo quyệt

“Chắc chắn việc họ làm là có bằng chứng cử người tìm kiếm đi lấy đó để khiến họ quy phục ta”

“Đã rõ!”

“Nhưng ta không biết kẻ nào lại đào góc tường của Dư phụng lên chứ đúng là khẩu khí lớn”

Mục Tạ cố gắng nhớ lại lời mà mật báo nói hình như có ghi tên người tố cáo việc hạ độc thái hậu suy nghĩ một lát Mục Tạ cũng nhớ ra nhanh nói

“A thần nhớ ra rồi, là vị tiểu thư tên Chu Yến Nguyệt”

Chiêu Sở bị để tâm bởi cái tên đó một phần cảm thấy quen một phần cảm thấy lạ ngẫm nghĩ

“Thì ra là Chu gia thật không ngờ tiểu thư Chu gia giờ lại gan dạ như vậy không kiêng dè ai”

Chiêu Sở bị cái tên này làm cho có chút kích thích đột nhiên thấy khá thú vị muốn tìm hiểu thêm về lá gan nhỏ này của Chu Gia ra lệnh cho Mục Tạ

“Ngươi đi điều tra xem Chu Yến Nguyệt này là người như nào nhanh chóng báo lại cho ta”

Mục Tạ có đang điếc không Thanh vương mà lại sai ta đi điều tra một nữ nhân á tâm ý có chút không bình thường hay thấy ta dạo này rảnh quá nên kiếm việc cho ta làm

“Vương gia có phải người…”

Chưa kịp nói dứt câu bên ngoài có một thị vệ vào cung kính nói



“Thưa vương gia bên ngoài có Vân tiểu thư muốn gặp”

Chiêu Sở nhìn hắn vội cho Mục Tạ lui xuống không tiện ở lại hắn tuân lệnh đi điều tra ngay vừa bước ra thấy Vân Nhược Uyên hắn lại cúi đầu chào vội đi Vân Nhược Uyên thấy dáng vẻ vội vàng của hắn cũng tò mò không biết tên Chiêu Sở này đang mưu tính gì nữa đây

Chiêu Sở vui lắm lần đầu tiên nàng lại chủ động đến tìm hắn mà không đi cùng Chiêu Viễn hắn thay đổi thái đọ nhanh không còn là bộ mặt lạnh như băng nữa mà là khuôn mặt ôn nhu thân thiện

Nhược Uyên hành lễ

“Thanh vương gia”

Chiêu Sở vội cho nàng thôi hành lễ gọi tới gần ngồi với hắn cùng thưởng trà Nhược Uyên bước chậm chậm lại gần ngồi xuống nhẹ nhàng toát lên vẻ nhã nhặn thận trọng Chiêu Sở liếc nhìn thấy có điểm hơi khác nhưng buông lỏng cảnh giác nghĩ chắc do mình quá đa nghĩ

Nhược Uyên cười mở lời đưa chuyện trước đánh lạc hướng ánh mắt nghi ngờ của Chiêu Sở

“Mặt ta có gì sao?”

Chiêu Sở khẽ mỉm cười nhẹ nhàng nhìn xuống tay cầm lấy chén trà

“Không, chỉ là thấy tỷ hơi khác không giống trước”

Nàng bị bất ngờ bởi khả năng nhạy bén của Chiêu Sở chưa nói chuyện mà đã nhận ra được ngay quả nhìn thấu tâm can người khác như thần nàng cười nhạt nâng chén trà lên nhấp nhẹ trả lời qua loa

“Ai rồi cũng phải thay đổi thôi”

Sắc mặt Chiêu Sở hơi thất vọng di chuyển ánh nhìn im lặng không đáp nữa

Bầu không khí gượng gạo khiến cả hai thấy khó chịu Nhược Uyên muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi ngột ngạt này vào thẳng vấn đề hôm nay lại đến đây

“Thật ra hôm nay ta đến đây không phải vô cớ”

Chiêu Sở mỉm cười nhẹ hắn biết ngay đời nào nàng lại đến thăm hắn cơ chứ không vì việc liên quan tới Chiêu Viễn cũng là việc liên quan đến người khác vốn tưởng nàng đã chịu đứng về phía hắn nhưng dường như đã nhầm lẫn hắn chọn im lặng lắng nghe xem nàng định nói gì

“Ta có thể giúp ngài lấy bằng chứng việc nhị hoàng tử cấu kết với quân tạo phản”

Hắn là bị câu nói này làm giật mình đặt chén trà đang nắm trong lòng bàn tay xuống chất vấn

“Tỷ biết bản thân đang nói gì không”

Nhược Uyên vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt và gượng ép lấy từ trong tay áo một tờ giấy đã gấp đôi đưa từ bên nàng sang cho Chiêu sở hắn nhìn tờ giấy hoài nghi cầm lên xem bên trong là gì Nhược Uyên đắc ý biết một khi đọc sẽ khiến hắn bất ngờ lắm vì hắn rất cần để bảo toàn vị thế của bản thân sau này

Nàng cầm chén trà giả vờ dùng đưa mắt liếc nhìn hắn nhưng thứ khiến nàng không lường trước được là hắn không những không bất ngờ mà còn thản nhiên đến lạ

Chiêu Sở gấp lại tờ giấy đẩy lại cho Nhược Uyên cười nhếch mép ánh mắt hắn nhìn nàng không còn trìu mến nữa mà là đôi mắt nửa vời hạ giọng

“Thay vì đưa cho ta hãy mang đến chỗ Yên vương gia thì hợp hơn”

Nàng nhận ra hình như kế hoạch của mình bị nhầm lẫn hay sai sót chỗ nào rồi vì sao trong mắt hắn lại hiện lên vẻ chán ghét chẳng lẽ hắn hết thích nàng rồi sao

“Ta có thể hỏi vì sao không?”

Không nghĩ ngợi gì nhiều Chiêu Sở trả lời ngay luôn cho nàng biết vị trí của nàng giờ nằm ở đâu người như hắn dễ thích cũng dễ buông nếu đã muốn tính kế với hắn thì hắn cũng không ngại cắt đứt đoạn tình cảm này huống hồ nàng còn từng thuê người ám sát hắn mới đầu biết không dám tin tự nhủ chắc nàng có việc khó nói nhưng giờ hắn tin rồi

“Vì tỷ không xứng để ta tin tưởng”

(*) «tá dao sát nhân»: mượn dao giết người