Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 197



Hơn tám giờ tối, ở tiểu khu Lục Đảo trong thành phố.

Tần Minh ăn cơm ở nhà Liêu Thanh Tuyền xong, đang định qua nhà của mình bên cạnh để nói chuyện với anh trai về tiến độ của siêu thị, Tống Dĩnh lại gọi điện tới.

Tống Dĩnh nói: "Cậu chủ, có một người tự xưng là Trương Quân Đống cầm ba trăm là triệu, một chiếc du thuyền, còn có một đồ cổ bằng đá Dzi tới xin lỗi cậu. Cậu có nhận không?"

Ba trăm triệu? Du thuyền? Đồ cổ?

Tần Minh cười. Anh không quan tâm tới mấy thứ này. Ba trăm triệu với anh có khác nào ba mươi tệ chứ?

Tần Minh hỏi: "Sao anh ta tìm tới được vậy?"

Tống Dĩnh trả lời: "Anh ta sai người bám theo chiếc Mercedes-Benz mà A Long thường lái tới đây. Tôi đoán anh ta tưởng A Long là cậu."

Tần Minh hơi bất ngờ, suy nghĩ một lát mới nói: "Cô cứ nhận lấy du thuyền, bảo A Long mang đồ cổ đá Dzi tới cho tôi xem thử. Còn về ba trăm triệu, cô bảo anh ta cầm mười triệu qua cho Liêu Thanh Tuyền làm quà xin lỗi đã quấy rầy chị ấy trước đó. Nhớ cảnh cáo anh ta sau này không được quay lại quấy rầy chị ấy nữa, bằng không sẽ không cho anh ta cơ hội nào nữa. Đúng rồi, tát tên Trương Thiết Cường một trận, ai bảo anh ta miệng thổi."

Tống Dĩnh đáp: "Tôi đã biết, cậu chủ."

Tần Minh cúp máy, Liêu Thanh Tuyền đúng lúc đi tới hỏi: "Cậu đang nói gì thế? Sao tôi nghe có tên tôi vậy? Cậu chỉ là một đứa con nít ranh, lại muốn làm chuyện gì xấu hả?"

Tần Minh dở khóc dở cười: "Cô giáo Liêu à, em thật sự không là trẻ con."

Liêu Thanh Tuyền oán trách: "Nhìn dáng vẻ cậu vừa rồi bị Trương Thiết Cường uy hiếp phải giải quyết riêng, cậu còn giả đàn ông gì chứ? Cậu bị dọa sợ rồi sao? Cậu không phát hiện ra anh chàng đẹp trai lái Mercedes cứu chúng ta chính là người đã đánh bọn giặc cướp ở toà nhà Thế Kỷ tối qua à?"

Tần Minh giả ngu: "Thật sao? Anh ta ở đây sao?"

Liêu Thanh Tuyền nói: "Có lẽ anh ta ở đây. Không chừng sau này chúng ta còn có thể gặp lại đấy. Anh ta đẹp trai, đánh giỏi, còn lái xe Mercedes, a... anh ta đã lấp đầy trái tim của cô giáo rồi. Như vậy mới là đàn ông chứ! Còn cậu à, vẫn chỉ là một thằng nhóc thôi."

Tần Minh đen mặt. Trông A Long già dặn cũng đâu thể trách anh trẻ tuổi? Tần Minh nói: "Cô giáo Liêu, em biết xem bói đấy, chị có tin không?"

Liêu Thanh Tuyền cười trông rất kỳ lạ, chỉ vào Tần Minh: "Ha ha, nhóc lừa đảo này. Cậu tưởng cô giáo là nữ sinh ngây thơ à? Nhân tiện xem bói để lợi dụng sở tay cô giáo à? Cậu nói xem, cậu đã lợi dụng sở tay bao nhiều cô gái rồi?"

Tần Minh nói rất thành thật: "Cô giáo, chị hiểu nhầm em rồi. Em chỉ xem mặt mũi không biết sờ xương, không tính lợi dụng sở chị đâu."

"Thật à?" Liêu Thanh Tuyền ngồi xuống bên cạnh Tần Minh nói: "Được rồi, cậu xem thử sự nghiệp của tôi thế nào? Cả đời tôi sẽ làm một giáo viên bình thường không ai biết tới, hay có thể trở thành nghệ sĩ múa dân gian nổi tiếng như cô Dương Lệ Bình - thần tượng của tôi?"

Tần Minh lần đầu tiên nghiêm túc nhìn gương mặt Liêu Thanh Tuyền.

Cô ta rất xinh, đoan trang với gương mặt trái xoan điển hình, đôi mắt phượng kèm theo hàng lông mi cong vút, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, mũi dọc dừa và các đường nét tuyệt đẹp, vì cô ta nhảy giỏi nên có dáng người thon thả kèm theo khí chất nghệ sĩ.

Ngoài ra còn có cảm giác của hồng nhan họa thủy, quá đẹp, có đôi khi trái lại sẽ gây ra nguy hiểm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện App

Tần Minh đã có bạn gái nên không quá xúc động, trái lại còn trêu: "Cô giáo Liêu phẫu thuật mũi à? Phẫu thuật thẩm mỹ ảnh hưởng tới xem bói đấy."

Liêu Thanh Tuyền bực bội nói: "Không, mũi tôi đã thế sao phải làm phẫu thuật? Họ nhà chúng tôi đều mũi cao. Sao rồi? Cậu có nhìn ra được gì không? Có cần coi tay không?"

Tần Minh đâu biết xem bói, chỉ đơn thuần là dọa người: "Ừ, em xem xong rồi. Đường sự nghiệp của cô giáo Liêu không tệ. Em tính tối nay chị sẽ gặp may mắn, sự nghiệp của chị sẽ có thay đổi."

"Phì, ha ha." Liêu Thanh Tuyền buồn cười nói: "Bây giờ đã sắp chín giờ, tôi có cơ hội gì chứ? Hôm qua tôi tìm rất nhiều nhân vật giàu có nổi tiếng, bọn họ đều không có hứng thú đầu tư vào công do tôi mở."

Nhưng Liêu Thanh Tuyền không giận, trái lại còn vui vẻ vỗ vào tay Tần Minh: "Nhưng cậu thấy tâm trạng của giáo viên không tốt, dỗ cho tôi vui vẻ, giáo viên biết cậu thật sự là một đứa bé ngoan"

Phụt, Tần Minh thầm phun ra máu. Anh thật sự không phải là đứa bé, nhìn anh non cũng là lỗi của anh sao?

Tần Minh cũng tức giận: "Nếu em nói trúng thì sao? Cô giáo Liêu, chị tính thế nào?"

Liêu Thanh Tuyền nói: "A, cậu còn hăng hái như vậy sao? Nếu cậu nói trúng, cho cậu tới ngày tôi ăn cơm miễn phí mỗi ngày."

Tần Minh mỉm cười. Phúc lợi này không tệ. Nói thật ra, Liêu Thanh Tuyền nấu ăn không tệ, còn nhiều. ngon hơn ở căng tin của trường

Liêu Thanh Tuyền nói thêm: "Được rồi, tôi không nói vớ vẩn với cậu nữa. Tôi phải đi tắm đây. Cậu xem tivi xong thì về đi."

Thật ra Tần Minh đã muốn đi từ lâu, nhưng Trương Quân Đổng chưa cầm tiền tới nên anh không đi được.

Trong phòng tắm vọng ra tiếng cởi quần áo "sột soạt", trong đầu Tần Minh lập tức lại hiện ra dáng người thon thả lại quyến rũ của Liêu Thanh Tuyền mà anh bất ngờ nhìn thấy lần trước, phải nói là quá đẹp.

Anh vội lắc đầu, dùng nước lạnh trong phòng bếp rửa mặt cho đầu óc tỉnh táo lại.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

"Ai vậy?" Liêu Thanh Tuyền thò đầu cửa phòng tắm. qua khe

Cô ta nhanh chóng quấn khăn tắm và đi chân trần bước ra, tóc vẫn ướt sũng, nước nhỏ xuống đất.

Sau khi mở cửa, Liêu Thanh Tuyền thấy Trương Quân Đống chống gậy bước tới. Dù cậu ta bị gãy chân nhưng chỉ đi cầu thang bộ nên đầu nhễ nhại mồ hôi. Mà anh Cường ở bên cạnh đỡ cậu ta bị tát cho sưng mặt, miệng chẳng khác nào treo hai cái xúc xích lớn.

Liêu Thanh Tuyền tức giận quát: "Anh tới làm gì nữa?"

Mặc dù người phụ nữ gợi cảm mà mình vẫn ngày nhớ đêm mong đang quấn khăn tắm đứng ở trước mắt, nhưng Trương Quân Đống đã sợ vỡ mật. Cậu ta sống ở thành phố Quảng, cũng biết có những người mình không thể đắc tội được, một khi đắc tội sẽ chết không có chỗ chôn.

Bây giờ Liêu Thanh Tuyền được ông chủ trang viên của biệt thự Đỉnh Vân Sơn bảo vệ, vậy cậu ta không dám có suy nghĩ không an phận nữa.

Cậu ta đưa một tờ chi phiếu qua, nói: "Liêu Thanh Tuyền, đây là tiền tôi nhận lỗi với cô. Nếu đã có người bảo bọc cô, tôi sẽ không tới quấy rầy cô nữa."

Liêu Thanh Tuyền buồn bực nhận lấy chi phiếu, muốn hỏi thêm vài câu nhưng Trương Quân Đống đã dứt khoát rời đi. Đi luôn à?

Cô ta rất nghi ngờ. Bởi vì Trương Quân Đống bình thường đều vô cùng kiêu căng hồng hách, cho dù chưa từng bạo lực với cô ta, nhưng không ít lần quấn quýt không ngừng, sao hôm nay lại sảng khoái như vậy?

Liêu Thanh Tuyền nghi ngờ nhìn chi phiếu, những mười triệu. Mắt cô ta lập tức sáng ngời. Tiền đấy!

Mười triệu đấy.

Số tiền này không chỉ đủ cho cô ta trả hết món nợ mua hàng cao cấp mỗi tháng, còn có thể khiến cuộc sống của cô ta được nâng cao và thay đổi cực lớn.

Nhưng vì sao Trương Quân Đống đột nhiên không đến quấy rầy cô ta, còn bồi thường mười triệu? Bạn đang đọc truyện tại Truyện App

Tần Minh đi tới: "Sao vậy? Cô giáo Liêu, em tỉnh không sai chứ? Có phải cô gặp may mắn không? Mười triệu, chà chà, may mắn trời cho, có thể còn hơn cả trúng vé số đấy."

Liêu Thanh Tuyền vẫn hơi đờ đẫn: "Tần Minh, cậu nhéo tôi cái "



Phụt! Anh cảm giác mũi nóng lên, vội che mũi nhưng đã muộn, máu mũi đã chảy ra.

"A..." Liêu Thanh Tuyền vội vàng cầm khăn tắm chạy vào trong phòng, còn không quên nói: "Tần Minh, cậu... cậu ở lại, tạm thời không được đi. Tôi còn có việc muốn hỏi cậu!"

Tần Minh vừa ngẩng đầu lên vừa xoắn xuýt: "Mẹ ơi, khó khăn lắm mới quên được, giờ lại có ấn tượng sâu hơn rồi. Dáng người này quá tuyệt, đơn giản là tội lỗi."