Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 478: Biết lợi dụng sự nhu nhược sẽ tất thắng



Ed: Lê Ngọc Châu
Beta: Sammie0496

Hai nam sinh bàn tán về các đề tài trọng tâm, hai nữ sinh nghe đến nhàm chán, từ khi mọi người bắt dầu ngồi vào chỗ của mình, Manh Tiểu Nam không ngừng gửi tin nhắn cho An Sơ Hạ, nói cho cô biết Hàn Thất  Lục dẫn theo Hướng Mạn Quỳ đến nhà ăn để ăn cơm. Một hồi lâu sau cũng không thấy An Sơ Hạ trả lời tin nhắn, lúc đó An Sơ Hạ chính là đang ăn cơm ở dưới  lầu, không đem di động ở trên người, tất nhiên không đọc được tin nhắn.

"Tớ đi vệ sinh một lát." Hướng Mạn Quỳ  nói một tiếng với Hàn Thất Lục sau đó đứng dậy, đã ăn qua nên cô không có còn dám ăn cái gì, mập lên đối với cô là điểm  trí mạng, cho nên chỉ uống đồ uống, loại này hẳn sẽ không dẫn đến béo phì.

Cho nên lúc này cô có phần quá mót rồi.

Manh Tiểu Nam thấy Hướng Mạn Quỳ muốn đi vào nhà vệ sinh, cô cũng nói với Tiêu Minh Lạc rằng mình cũng muốn đi vệ sinh, bước nhanh đi ra ngoài theo sau Hướng Mạn Quỳ. Lại vẫn buồn vì không có thời gian cùng Mạn Quỳ "tâm sự" a, hiện tại là có một cơ hội tốt.

Cô cũng không nóng nảy đuổi theo, chậm rì rì theo sát cô ta ở sau.

Đi đến phòng vệ sinh, cô một mực đứng trước bồn rửa tay chờ, nghe được phòng kế bên trong có thanh âm tự hoại của bồn cầu, cô lập tức nằm úp sấp ở trước gương, như đang sửa sang lại tóc của mình.

Hướng Mạn Quỳ ra ngoài, nhìn Manh Tiểu Nam, thân thiện nở nụ cười nói: "Tóc của cô rất đẹp."

"Dĩ nhiên là đẹp, cô như vậy cơ hồ mỗi ngày phải dùng máy làm tóc nhỉ?" Manh Tiểu Nam đứng thẳng người, đánh giá Hướng Mạn Quỳ nói: "Vẫn là trên tạp chí cô nhìn đỡ hơn, bản thân tôi còn thực không nhận ra cô,  lỗ chân lông trên mũi của cô so với tôi sao lại to như vậy?"

Hướng Mạn Quỳ bị Manh Tiểu Nam nói như vậy, sắc mặt trở nên có chút khó coi. Nhưng cô không hề nghĩ muốn gây chuyện, cười gượng một tiếng, rồi xoay người rời đi.

"Ôi chao, ai, ôi, từ từ..." Manh Tiểu Nam nhanh chóng cản Hướng Mạn Quỳ: "Chúng ta từ từ tâm sự, thế nào?"

"Ở trong này?" Hướng Mạn Quỳ nhìn quanh, mặt lộ vẻ vẻ kinh thường: "Đây không phải là nơi tốt để nói chuyện?"

Không phải là một nơi tốt để nói chuyện sao? Ở trường học đại đa số nữ sinh đúng là cũng không có việc gì ở trong WC chen lách mà, như thế nào liền không phải một nơi tốt rồi hả?

"Nơi này khả năng không phải là một nơi tốt nói chuyện phiếm, nhưng nhất định là một nơi tốt để đánh nhau." Manh Tiểu Nam sắc mặt căng thẳng, thân thủ nhanh chóng túm Hướng Mạn Quỳ, Hướng Mạn Quỳ theo bản năng muốn chống đỡ cơ thể, chống đỡ lung tung trong lúc đó dựa vào bồn rửa tay, lúc này mới cũng không bị Manh Tiểu Nam vật ngã trên mặt đất.

"Cô làm cái gì vậy?! Cô có bị bệnh không!" Hướng Mạn Quỳ đứng không vững, lui về phía sau vài bước sắc mặt hoảng sợ nhìn Manh Tiểu Nam mắng.

Hai tay Manh Tiểu Nam khoanh trước ngực, cô không cao như Hướng Mạn, nhưng là về mặt khí thế cũng không thua Hướng Mạn Quỳ. Chỉ thấy vẻ mặt cô hung tợn cười, hất cằm lên nói: "Xem ra cô không biết..."

"Không biết cái gì! Cô rốt cuộc là ai!" Hướng Mạn Quỳ gắt gao cầm lấy đài gội đầu, sợ bà điên này lại kéo cô ngã sấp xuống. Trên đất này đều là nước đọng, nếu ngã sấp xuống, bộ quần áo này của cô sẽ bị phá hủy!

"Tôi là người như thế nào?" Manh Tiểu Nam hung hăng liếc mắt Hướng Mạn Quỳ  một cái nói: "Tôi là chị em tốt của Sơ Hạ! Cô nói xem, thân là chị em tốt, tôi có phải hay không nên là giúp cô ấy diệt trừ Tiểu Tam?"

Khó trách từ khi tiến vào ghế lô đến bây giờ, cô gái này vẫn âm dương quái khí, hoá ra là bạn của An Sơ Hạ.

An Sơ Hạ xem ra rất có thể nhẫn nhịn, nhưng tính tình của người này với An Sơ Hạ hoàn toàn khác nhau. Xem ra cái danh bộ dạng thục nữ, trên thực tế cũng như cùng người đàn bà chanh chua!

Nơi này là phòng WC, ghế lô ngoài hành lang cách đó không xa, nếu hô một tiếng, Hàn Thất Lục khẳng định là có thể nghe được. Nghĩ như vậy, cảm xúc cô hơi có chút ổn định, hung hăng nuốt nước miếng nhìn về phía Manh Tiểu Nam hỏi: "Cô muốn làm gì?"

"Tôi muốn làm gì? Trước không phải nói sao? Tôi với cô là muốn nói chuyện phiếm, tâm sự." Manh Tiểu Nam từng bước một tới gần, Hướng Mạn Quỳ theo bản năng từng bước một lui về sau.

"Tôi với cô không có gì để nói chuyện." Hướng Mạn Quỳ ngoài miệng không buông tha, tuy nhiên trong lòng có chút sợ hãi. Không biết loại nữ nhân điên này muốn lôi cô làm ra chuyện gì. Sớm biết người Hàn Thất Lục muốn gặp là Tiêu Minh Lạc, cô không nên đến!

"Đối với cô có rất nhiều lời muốn nói!" Manh Tiểu Nam bước nhanh lên phía trước, Hướng Mạn Quỳ đã bước lui đến góc tường, không thể lui thêm được nữa.

Chỉ thấy Manh Tiểu Nam khẽ vươn tay, liền trực nắm tóc Hướng Mạn Quỳ,  Hướng Mạn Quỳ không chưa kịp hô lên  liền bị Manh Tiểu Nam bịt kín miệng: "Tiện nhân cô nghe đây! Cô tốt nhất là ngoan ngoãn rời khỏi Thất Lục thiếu gia, nếu không, với tính cách của tôi thì giết người cũng dám làm! Nếu cô nghĩ muốn khiêu chiến giới hạn của tôi, cô cứ thử rồi sẽ biết!"

"Giết tôi sao? Vậy cô liền thử rồi sẽ biết!" Hướng Mạn Quỳ hạ quyết tâm, mở mồm kêu lên: "Cứu mạng! Thất Lục! Thất Lục!"

Chương Trình Quảng Cáo:

Sữa chua nhà làm ngon như nhà làm.

Mời các bạn xem tiếp chương trình!

Manh Tiểu Nam thật là không nghĩ tới cô gái thực chất lại yếu đuối như vậy, ngay cả sức phản kháng cũng không có, chỉ cần bị uy hiếp liền mở miệng kêu cứu mạng. Nhưng là kẻ yếu cũng là kẻ cường hạo, có thể là tùy thời cơ gọi anh hùng tới cứu cô ta.

Lâu như vậy Hướng Mạn Quỳ còn không có từ phòng vệ sinh trở về, nguyên bản trong lòng Hàn Thất Lục cũng có chút lo lắng, này không, Hàn Thất Lục nghe được âm thanh, lập tức liền từ trong phòng được bao chạy ra.

Hướng Mạn Quỳ hét to như vậy, Manh Tiểu Nam cũng là có chút luống cuống, Hàn Thất Lục đáng sợ như thế, chính mình thiếu chút nữa đem bạn gái Hàn Thất Lục đánh mà vẫn không nổi trận lôi đình! Nhưng là cô lại nghĩ An Sơ Hạ đối chính mình tốt như vậy, trong lòng cũng hạ quyết tâm, hôm nay cần nói chuyện rõ ràng!

Thanh âm rõ ràng cho thấy ở trong phòng vệ sinh nữ truyền ra, Hàn Thất Lục không có tí ti chần chờ, bước nhanh chân liền tiến vào. Cùng lúc nghe được âm thanh Tiêu Minh Lạc nghĩ đến Manh Tiểu Nam cũng trong phòng vệ sinh, trong lòng liền phát lên một loại dự cảm xấu, cũng liền vội vàng đi vào theo.

Hai người nhìn đến cảnh tượng không phải có kẻ bắt cóc đối Hướng Mạn Quỳ hoặc là Manh Tiểu Nam động thủ động cước, mà là Manh Tiểu Nam một bàn tay túm tóc Hướng Mạn Quỳ, một cánh tay kia giữ khửu tay để ở trên tường, Hướng Mạn Quỳ căn bản không thể động đậy.

Nhìn đến Manh Tiểu Nam, tâm Hàn Thất Lục hơi có chút ổn định, nhưng sắc mặt anh vẫn lạnh lùng như cũ, đứng cách Manh Tiểu Nam ba thước, giương giọng nói: "Cô đang làm cái gì?!"

"Anh không phải đến xem tôi đang làm cái gì sao?" Manh Tiểu Nam cố gắng vượt qua sợ hãi trong lòng, chống lại ánh mắt Hàn Thất Lục đánh bạo nói: "Hàn Thất Lục, anh mau nhớ chuyện trước kia! Bạn gái anh là An Sơ Hạ, không phải là Hướng Mạn Quỳ! Anh thật sự quên toàn bộ chuyện về An Sơ Hạ sao?!"

Nghe nói vậy, sắc mặt Hàn Thất Lục cũng không có cái gì khác thường, chỉ là không tự giác tay nắm thành quyền, âm thanh lạnh lùng nói: "Cô tốt nhất nhanh bỏ cô ấy ra!"

Manh Tiểu Nam mắt điếc tai ngơ, tiếp tục nói: "Anh cùng Mạn Quỳ thường xuyên qua lại như vậy, trong nhà anh mọi người có biết không? Tôi đoán mẹ anh nếu là biết anh đưa Mạn Quỳ đến gặp bạn, mẹ anh phỏng chừng tức chết! Anh cũng không cần đối với tôi tức giận, chờ anh khôi phục trí nhớ, anh sẽ cảm tạ tôi! Anh nên nhanh nhớ lại!"

Nguyên bản Hàn Thất Lục vẫn ẩn nhẫn, chính vì Manh Tiểu Nam nói như thế nào vẫn lại là bạn gái Tiêu Minh Lạc, chủ yếu là giữ mặt mũi cho Tiêu Minh Lạc.  Chỉ là Manh Tiểu Nam nói chuyện càng ngày càng quá phận, lại vẫn nhắc tới Liễu gia nhân, Thất Lục Âu ba nộ khí lập tức liền lên đây, căn bản bất chấp mặt mũi bạn bè, tiến lên vài bước xách Manh Tiểu Nam lên.

Tuy Manh Tiểu Nam luôn tự nhận là mình béo, nhưng là Hàn Thất Lục dễ dàng coi cô như con gà xách lên, hơn nữa ném sang một bên. Trên người cô mặc bộ váy nhỏ lập tức có một mảnh ẩm ướt. Cô còn tưởng rằng kích thích Hàn Thất Lục, anh sẽ đem trí nhớ trước kia nghĩ tới.

Hiện tại xem ra, Hướng Mạn Quỳ căn bản không thể kích thích đến anh, cô phải tìm điểm kích thích lớn hơn mới được. Bất quá...

Cô đột nhiên nhìn về phía Tiêu Minh Lạc, Tiêu Minh Lạc chỉ là đứng một bên, ánh mắt bình thản, tựa hồ như không thấy gì. Vì cái gì bạn gái của mình bị người ta coi như khăn lau ném ra bên ngoài, anh một điểm phản ứng cũng không có?!

"Chỗ nào bị thương sao?" Hàn Thất Lục cẩn thận trấn an Hướng Mạn Quỳ, Hướng Mạn Quỳ lập tức khóc nhào vào lòng Hàn Thất Lục, Hàn Thất Lục nghiêng đầu nhìn Tiêu Minh Lạc nói: "Tớ sẽ đi về trước."

"Ừm." Tiêu Minh Lạc gật đầu, vẫn nhìn theo Hàn Thất Lục đỡ Hướng Mạn Quỳ rời khỏi.

Tiêu Minh Lạc coi như không có mình, liền cảm thấy ủy khuất, Manh Tiểu Nam lập tức muốn khóc. Nhưng cô vẫn tự  chống tay trên mặt đất rồi đứng lên, vừa rồi Hàn Thất Lục đem cô trực tiếp ném lên trên đất, thật sự là không nhẹ, đầu gối của cô đều đã trở nên bầm tím rồi.

Bất quá không hề trở ngại cô đứng lên.

Nghe được âm thanh, Tiêu Minh Lạc từ từ xoay người nhìn về phía Manh Tiểu Nam, Manh Tiểu Nam cũng ngẩng đầu nhìn hướng Tiêu Minh Lạc. Giờ phút này người Manh Tiểu Nam đều đã dính đầy nước đục, trên tóc nhỏ xuống từng giọt nước, xem ra cực kỳ chật vật.

"Anh..."

Manh Tiểu Nam mới vừa nói ra một chữ, Tiêu Minh Lạc liền trực tiếp ngắt lời cô hỏi: "Cô muốn hỏi lúc ấy tôi vì cái gì không giúp cô đúng không?"

Xem biểu cảm Tiêu Minh Lạc, cũng không giống như là sợ Hàn Thất Lục, mà càng như là cố ý không nghĩ muốn giúp cô. Cô giật giật môi, có nước từ trên lọn tóc nhỏ đến trên bờ môi của cô, cô không chút để ý dùng cánh tay xóa đi, nhìn Tiêu Minh Lạc hỏi: "Vì cái gì?"

"Tôi muốn cô nhớ kỹ chuyện lần này. Nữ sinh thông minh chân chính, muốn học giống Hướng Mạn Quỳ như vậy, biết lợi dụng sự nhu nhược của bản thân thì sẽ tất thắng. Nếu lúc ấy cô cũng một bộ dạng đáng thương tội nghiệp, Thất Lục hắn là hẳn không đánh cô, ít nhất không đem cô làm ngã trên mặt đất." Tiêu Minh Lạc thở dài một tiếng nói: "Đối phó với loại người như Hướng Mạn Quỳ, dùng nắm đấm là không được."

Cô cũng biết chính mình quá lỗ mãng, nhưng là nhìn đến gương mặt hồ ly của cô ta, cô đã nghĩ xông lên xé rách gương mặt tròn kia. Lại thêm nữa Hướng Mạn Quỳ cố ý ngụy trang bộ dáng yếu kém như thế, đáng thương tội nghiệp bổ nhào vào lòng Hàn Thất Lục khóc, trong lòng cô liền có một trận phát điên, đã nghĩ lấy cây roi đem cho quất chết! Lấy ra sau khi chết tái tiên thi, tiếp tục lấy ra!

"Vậy nên làm như thế nào?" Manh Tiểu Nam hỏi: "Chúng ta không thể liền như vậy nhìn cô ta đắc thắng chứ? Cho dù là người Nhà họ Hàn không thích cô ta, chỉ cần Hàn Thất Lục thích cô ta, cô ta liền có tư cách kiêu ngạo rồi."

Thính này là thính của Gấu:

"Làm sao bây giờ?" Hàn Thất Lục đột nhiên nhẹ cười ra tiếng: "Hoàn toàn diễn không nổi nữa..."