Thiên Vu

Chương 122: Đại ca, xin hãy nhận một quỳ của ta



Đồ lão đầu nhi không nói tiếp, lão bất nhẫn.

- Nói tiếp đi, mởthất bại thì sao?

- Mộ khi mở thất bại, nếu may mắn sẽ ra linh hải bình thường, còn xui thì... Mở ra linh hải không phải linh hải mà là tử hải.

- Tử hải? Là sao?

- Tử hải tức là linh hải đã chết, không có ý nghĩa gì, sẽ dần héo rút rồi biến mất, tựa như xác người mục rữa. Linh hải là căn nguyên của vu sư, nếu linh hải biến mất tuy có thể tiếp tục tu luyện nhưng mất đi linh hải bảo vệ thì sẽ không tiến được xa.

Thấy Trần Lạc im lặng, Đồ lão đầu nhi an ủi hắn:

- Tiểu Lạc, ngươi đừng buồn, dù sao ngươi có thiên phú lĩnh vực trận pháp rất cao, chỉ cần ngươi dốc sức vào trận pháp thì tương lai tuyệt đối thành công trong đại nghiệp trận sư.

Nghe Đồ lão đầu nhi nói một hồi Trần Lạc thấy mờ mịt, hắn không biết mình mở ra là tử hải hay Giới chi linh hải.

Trần Lạc trầm ngâm nói:

- Nếu mở ra tử hải thì lực lượng biến dị có còn không?

- Tử hải chính là linh hải chết, linh hải đã chết thì làm sao có lực lượng biến dị?

- Lão có chắc không?

Đồ lão đầu nhi gật đầu, nói:

- Gia gia chắc chắn trăm phần trăm.

Trần Lạc bật cười. Bây giờ Trần Lạc có thể sử dụng lực lượng biến dị tức là hắn không mở ra tử hải, còn về có phải Giới chi linh hải hay không thì hắn không chắc. Tuy nhiên miễn không phải tử hải là tốt rồi.

Trần Lạc tiếp tục bảo:

- Nếu ta mở tử hải thì có thể tham gia thi Trung Ương học phủ không?

- Cũng được nhưng mà...

- Được là tốt rồi. Ngủ đây, hai ngày nữa ta sẽ chuẩn bị đồ đạc tham gia thi.

Đồ lão đầu nhi biết Trần Lạc có thiên phú kinh người về lĩnh vực trận pháp, luôn muốn dụ hắn vào phe chính tông. Tuy nhiên Đồ Khai Nguyên thấy Trần Lạc có thiên phú tu hành cũng không tệ, lão tạm gác ý định đi. Bây giờ Đồ lão đầu nhi thấy Trần Lạc mở tử hải thì lại nhiệt tình khuyên hắn.

Trần Lạc biết Đồ lão đầu nhi có ý tốt nhưng hắn biết làm sao đây? Hắn không thể nói mình mở Giới chi linh hải, dù hắn nói vậy thì Đồ Khai Nguyên cũng không tin. Cuối cùng Trần Lạc bất đắc dĩ bảo đi tham gia thi Trung Ương học phủ trước, nếu không đậu sẽ tính tiếp. Nghe Trần Lạc nói vậy Đồ lão đầu nhi đành thở dài đồng ý, lão nghĩ nên cho hắn đụng vách tường cũng tốt, cắt đứt ý nghĩ thành tựu đại nghiệp vu sư của hắn. Khi đó Trần Lạc sẽ hết hy vọng đầu vào đại nghiệp trận sư.

Ngày hôm sau, Úy Thiên Long đưa tiễn Trần Lạc, hai người uống rượu say sưa. Úy Thiên Long nói cho Trần Lạc biết Thiên Khải các đã đứng vững gót chân trong Kim Thủy Vực, mục tiêu kết tiếp là mảnh đất có Trung Ương học phủ, Trung Ương vực. Úy Thiên Long tuyên bố một năm trước đã trải đường tại Trung Ương vực, chờ khi thời cơ chín muồi là Thiên Khải các sẽ tiến quân vào.

Trần Lạc không biết Úy Thiên Long có bản lĩnh lớn cỡ nào, hắn chỉ biết gã nói là sẽ làm được. Lúc gần đi Trần Lạc tặng một món quà cho Úy Thiên Long, là lúc ở Tùng Lâm Tiểu linh Giới hắn tìm một chỗ luyện chế bí mật tạo ra Hỏa Vân tinh hoa. Thấy món quà này Úy Thiên Long vừa kích động vừa hưng phấn, hận không thể ngưỡng đầu hét to ba tiếng. Úy Thiên Long chỉ nói một câu với Trần Lạc: Có Hỏa Vân tinh hoa thì Thiên Khải các có thể xâm nhập vào Trung Ương vực sớm hơn một năm. Úy Thiên Long còn vỗ ngực bảo chờ khi Trần Lạc bước vào cánh cổng Trung Ương học phủ là lúc Thiên Khải các đến Trung Ương vực.

Ngày thứ tư Trần Lạc lên đường đi Trung Ương vực tham gia cuộc thi vào Trung Ương học phủ.

Trung Ương học phủ là học phủ cường đại nhất thế giới, là số một. Trong Trung Ương học phủ tụ tập thiên tài đến từ mỗi vực trên thế giới, vu sư ra từ Trung Ương học phủ cơ bản là người lãnh đạo cao tầng của các Vinh Diệu đoàn, Quang Minh Thủ Vệ đoàn, thương các. Bởi vậy Trung Ương học phủ trở thành thánh địa trong lòng các học đồ vu sư, mỗi năm có vô số học đồ tham gia thi thử vào Trung Ương học phủ. Chỉ cần tròn mười tám tuổi, bước vào cảnh giới thứ hai là được thi.

Còn khoảng nửa tháng là đến lúc báo danh thi thử Trung Ương học phủ, các học đồ từ khắp nơi khăn gói lên đường. Có người từ một tháng trước đã đến Trung Ương vực.

Một mình Trần Lạc lên đường, vì nguyên Tiểu Kim Câu học viện chỉ có hắn đủ điều kiện tham gia thi. Ngưu Manh kẹt ở bảy linh mạch ba năm vẫn không thể mở linh hải, Đồ lão đầu nhi nói chờ xử lý xong chuyện trận tháp sẽ mang gã đi tìm bằng hữu hỏi thăm xem có chuyện gì.

Sáng sớm, mặt trời mới mọc.

Trần Lạc chỉ đóng gói một bao đồ đơn giản, cất bước lên đường. Trong bao đồ có vài bộ áo, một ít linh đan cần dùng hàng ngày, ngoài ra Trần Lạc không mang theo gì khác. À không, Trần Lạc có mang một khối lệnh bài, là lệnh bài Úy Thiên Long đưa cho hắn. Úy Thiên Long nói bên Trung Ương học phủ có chi nhánh Thiên Khải các, Trần Lạc đưa lệnh bài ra là tùy tiện lấy linh thạch trong chỗ đó, không hạn chế.

- Chít chít!

Bảo Lam Thử ma thú giá trên trời ló đầu khỏi ngực Trần Lạc, hắn tùy tay lấy một viên linh đan ra đút cho nó ăn.

Trần Lạc nói:

- Chờ chút nữa sẽ đi truyền tống trận, vì an toàn của ngươi, đây là một viên hôn mê đan, ăn vào ngủ một giấc đi.

Bảo Lam Thử nuốt linh đan, kêu cthí chít rồi nghẹo đầu xỉu.

Trần Lạc đi tới quảng trường truyền tống, hắn thấy nhức đầu. Từ Trường Tín thành truyền tống đi Vực Đô cần chuyển mười truyền tống trận, không thể tưởng tượng truyền tống đi Trung Ương vực cách Kim Thủy Vực mười vạn tám ngàn dặm sẽ phải qua bao nhiêu truyền tống trận. Di chuyển bằng truyền tống trận rất cực thân, tuy trận pháp công hội nhiều lần tuyên bố truyền tống trận đã hoàn thiện đến mức tận cùng, sẽ không xảy ra sự cố nhưng đó là đánh lừa người khác. Đối với chuen gia trận pháp như Trần Lạc, hắn biết rõ thế giới này không có trận pháp hoàn mỹ. Đặc biệt là loại truyền tống trận này, không có sự cố thì tốt, nếu xảy trục trặc thì không biết chạy đến đâu.

Nhưng nếu không dùng truyền tống trận thì làm sao bây giờ? Dù có một con linh hạc biết bay, nếu cưỡi nó đi Trung Ương vực không biết tới ngày tháng năm nào. Đặc biểt Trần Lạc mù đường, con đường dưới đất còn không rõ ràng càng đừng nói là bay trên trời.

- Trần Lạc!

Nghe có người kêu tên mình, Trần Lạc giương mắt nhìn, thấy một thiếu niên ngồi xếp bằng gần đó. Một chiếc xe ngựa xa hoa đầu bên cạnh thiếu niên ngồi xếp bằng. Thiếu niên mặc áo trắng, tay cầm thanh trường kiếm, khuôn mặt đẹp trai hờ hững.

Trần Lạc nhớ tên này, hình như tên là Bạch Kiếm.

- Ta chờ ngươi mời sáu ngày, rốt cuộc đợi được ngươi đến đây.

Bạch Kiếm đứng dậy bước tới gần Trần Lạc, nói:

- Nếu ngươi xuất hiện ở đây chắc là đã mở ra mệnh chi linh hải.

- Ngươi chờ ta làm cái gì.

Trần Lạc và Bạch Kiếm không quen thân, chỉ gặp mặt hai, ba lần.