Thiên Thần Lạc Lối

Chương 9: Gặp gỡ



Wales là một thị trấn nhỏ cách thành phố trung tâm khá xa. Người dân khi muốn vào thành phố, một là có xe hơi riêng tự lái hai là đi taxi, nhưng phương tiện mà mọi người thường hay lựa chọn nhất đó là xe bus. Trên đường lúc này xe cộ qua lại rất ít, vì không phải trục đường giao thông chính để đi vào thành phố cho nên các loại xe lưu thông ở đây khá thưa thớt, ngoại trừ lúc sáng ai nấy điều đổ xô đi làm thì hiện tại trên con đường này khá vắng vẻ, thường thường chỉ thấy vài ba chiếc ô tô hay taxi chạy qua.

Đi bộ khoảng mười lăm phút Zoe nhìn thấy một trạm chờ xe bus, dường như đây là tuyến xe bus chạy thẳng vào thành phố lớn. Có khá đông người đứng có ngồi có để chờ xe đến. Zoe cũng muốn vào thành phố để tìm việc làm, vì chưa tốt nghiệp cấp ba, lý lịch bản thân lại không sạch sẽ, nên cậu chỉ có thể hy vọng tìm được một công việc tay chân ví như làm bồi bàn cho một quán ăn chẳng hạn, ở một thành phố lớn không ai quen biết thì càng tốt, cậu không muốn bất cứ người nào biết về quá khứ và những chuyện mình đã trải qua. Vứt bỏ quá khứ để sống là cách tốt nhất mà Zoe lựa chọn, từ cái ngày bị bắt vào trại giáo dưỡng thì Zoe đã không còn mơ mộng về một tương lai tươi sáng nữa rồi. Tương lai ư? Hình như lâu rồi cậu chưa nghĩ đến vấn đề này và suy nghĩ về tương lai cũng chưa từng lướt qua não cậu, mặc dù trước kia khi còn ở trong cô nhi viện cậu đã thường xuyên nghĩ về nó.

Hiện tại cậu chỉ cần vào thành phố thuê một căn phòng nhỏ để ở, tìm được việc làm và lấy đó là niềm vui để sống hết cuộc đời còn lại. Đang nghĩ ngợi về cuộc sống sau này phải như thế nào thì chiếc xe bus đã dừng trước trạm chờ từ lúc nào, mọi người rất nhanh bước lên xe, cánh cửa đập mạnh một cái đóng sập lại rồi chiếc xe chầm chậm lăn bánh. Zoe hốt hoảng chạy theo phía sau vừa quơ hai tay vừa gọi lớn, nhưng dường như người tài xế đã không nhìn thấy cậu, ông ấy càng tăng tốc, chiếc xe giờ phút này đã bỏ xa Zoe. Cậu chạy một lúc thì dừng lại chống hai tay lên đầu gối thở hổn hển ngẩng đầu nhìn theo bóng chiếc xe khuất dần trong ánh nắng phía cuối con đường. Lấy lại bình tĩnh, cậu quay đầu nhìn tới nhìn lui cũng không thấy chiếc xe bus nào chạy đến, Zoe ảo não ngồi vào ghế tại trạm chờ để nghỉ chân và đợi chuyến xe bus kế tiếp.

Bên kia đường, một chiếc ô tô màu đỏ, sàn xe thấp, loại xe thể thao không mui đang chầm chậm chạy về phía bên này rồi dừng lại trước trạm chờ nơi Zoe đang ngồi. Cửa kính được hạ xuống, một người thanh niên ngồi trong ô tô nghiêng đầu nhìn ra mỉm cười.

“Chào em, em định vào thành phố sao?”

Zoe nhìn người thanh niên lạ có đôi mắt sáng lấp lánh như ánh nắng mùa hè. Trong bộ quần áo thể thao tối màu, trên đầu còn đội một chiếc mũ lưỡi trai thể thao đen dài cùng kiểu dáng nhìn rất năng động và thời trang. Nhưng khiến người ta không khỏi kinh ngạc hơn là khi nhìn thấy khuôn mặt của người thanh niên này. Đôi con ngươi tinh tú ẩn dưới hàng lông mày đen rậm và dày đầy khí chất nam tính, phía dưới sống mũi cao là đôi môi mỏng với nụ cười hòa nhã dễ gần cong cong tựa như vầng trăng non đầu tháng, cực kỳ xinh đẹp. Đôi mắt đen láy ẩn bên trong là ý cười ấm áp dịu dàng, làm cho bất cứ người nào một khi bắt gặp ánh nhìn đó liền đắm chìm không cách nào dứt bỏ hay làm ngơ được. Ngay cả Zoe cũng vậy, cậu thích đôi mắt đó của người thanh niên đang ngồi trong xe. Chớp mắt đứng hình một lúc, Zoe chưa vội trả lời mà vẫn chăm chú nhìn người thanh niên nọ. Đang có chút do dự xem mình có nên nói chuyện với người lạ mặt này hay không thì linh hồn trắng xóa với đôi mắt đen ngòm sâu hút đang ngồi bên cạnh Zoe, Jill toả ra khí lạnh khác thường ngay cả Zoe cũng cảm nhận được rất chân thật là dường như nó đang chột dạ hay đang lo lắng cái gì đó, sự lạnh lùng và hung dữ của nó đang hướng về người ngồi trong xe. Từ trước đến nay nó chưa từng cảnh giác hay do dự với những kẻ muốn tiếp cận Zoe, vì dù có mục đích gì thì cuối cùng cũng bị nó cắn nuốt linh hồn làm thức ăn mà thôi. Nhưng đối với người này thì ngược lại, tuy nó chưa biết người này có thể gây bất lợi gì, nhưng cảm giác không mấy tốt đẹp đã cho nó biết không nên tiếp cận người thanh niên lạ mặt này, mà tất nhiên là nó không phải lo cho Zoe mà là đang lo cho chính linh hồn của nó.

Jill vội vàng kề tai Zoe nói nhỏ, “Đừng nói chuyện với hắn.”

Zoe quay đầu nhìn về phía Jill giống như đang liếc vào khoảng không một cái như muốn nói với nó. Từ lúc nào cậu lại muốn ra lệnh cho tôi, tôi không phải trẻ con.

Zoe không thèm để ý tới nó nữa, cậu đứng dậy bước đến gần hơn nơi chiếc xe đang đậu, Jill vội vàng nói với theo trong lo ngại như sợ có người khác nghe được lời nói của nó vậy.

“Đừng đến đó mà Zoe, nếu hắn là người xấu thì sao?... Zoe…”

Zoe đã đứng trước cửa sổ chiếc ô tô màu đỏ nhìn người thanh niên đang cười với mình, không tự nhiên mà gật đầu, “Tôi đang đợi xe bus để vào thành phố.”

“Em không biết chuyến xe cuối cùng vừa mới chạy qua rồi sao?”

Zoe ngạc nhiên, “Chuyến cuối cùng!?”

Người thanh niên gật đầu giọng dịu dàng, “Phải, đó là chuyến cuối cùng… Tuyến đường này mỗi ngày chỉ có một chuyến xe bus chạy vào thành phố mà thôi, cũng vì là tuyến đường dài cho nên thay vì đi xe bus thì mọi người thường chọn lái xe hơi riêng để tiện việc nghỉ chân dọc đường, cho nên xe bus không chạy nhiều trên tuyến đường này.”

Zoe cúi đầu như có điều suy nghĩ có nên đi tìm một chiếc taxi để vào thành phố hay không, thì người thanh niên ngồi trong chiếc ô tô lại nói với cậu, “Anh cũng vào thành phố, em có muốn quá gian không?”

Zoe ngẩng đầu nhìn lên chưa kịp nói gì thì đã nghe được, “Đừng đi cùng hắn, hắn có ý đồ với cậu đó Zoe.” Jill ở bên cạnh đang luôn miệng nói vào tai Zoe như sợ cậu không nghe thấy, “Từ lúc cậu bước chân ra khỏi trại giam, tôi đã nhìn thấy chiếc ô tô này dừng phía bên kia đường, nhưng lại không hề có người mở cửa xe bước ra ngoài, là chính hắn, người đang ngồi trong xe kia, tôi thấy hắn luôn hướng mắt nhìn về phía cậu, tuy tôi không biết hắn có ý đồ xấu xa gì nhưng tôi chắc chắn một điều, mục tiêu của hắn là cậu, mau từ chối đừng lên xe.”

Nhận ra trong lời nói của Jill có chút lo lắng bất an mà từ trước đến nay Zoe chưa từng nghe thấy hay cảm nhận được, cậu lại càng nhìn chằm chằm người thanh niên hơn. Người trên xe này có gì mà lại làm cho một hồn ma sợ hãi và lo lắng đến vậy? Tất nhiên Zoe hiểu được trong lời nói của Jill dường như không phải là đang lo lắng cho cậu mà là lo cho hồn phách của nó. Có thể khi ở gần anh ta thì Jill sẽ tự động rời khỏi cậu hay không? Nếu là vậy thì rất tốt, dù sao anh ta cũng là một con người vẫn tốt hơn một con ma. Bất quá trên người cậu lúc này không có bất cứ thứ gì có giá trị để người khác dụng tâm chiếm đoạt hay tìm cách lợi dụng, nếu như anh ta đã nhìn thấy cậu từ trại giam bước ra thì tất nhiên biết cậu không phải là một đứa trẻ có nhân phẩm trong sạch, mà vẫn để ý đến cậu và cho đi nhờ xe thì chỉ có hai khả năng, thứ nhất anh ta là một người tốt bụng thật sự, thứ hai anh ta đang có vấn đề, nhưng vấn đề ở đây là gì? Riêng chỉ nhìn chiếc ô tô và cách ăn mặc của anh ta cũng đủ biết là một người có tiền, vẻ bề ngoài lại rất đáng tin cậy không hề có nữa phần dối trá trong cử chỉ và lời nói, với lại chỉ là đi nhờ xe vào thành phố thôi, mà bên cạnh cậu lúc này lại có một con ma còn đáng sợ hơn thì anh ta có thể làm gì được đây.

“Vậy làm phiền anh rồi.” Zoe gật đầu nhìn người thanh niên nhẹ mỉm cười.

“Zoe, cậu sao vậy? Sao không nghe lời cảnh báo của tôi hả?... Zoe…” Jill cuống cuồng gào thét bên tai Zoe.

Người thanh niên vừa nghe được lời nhờ vả hai mắt sáng lấp lánh lộ ra phần vui mừng rồi vội vàng mở cửa xe bước xuống, “Có gì mà phiền chứ.” Anh ta đi nhanh qua mở cửa xe bên còn lại, để Zoe ngồi vào ghế phụ cạnh người lái rồi quay trở lại vị trí ôm vô lăng nhìn cậu mỉm cười, “Có người đi cùng thì càng vui chứ sao.”

Xe bắt đầu lăn bánh, Zoe nâng mắt nhìn qua gương chiếu hậu trong xe liền thấy Jill đang ngồi hàng ghế phía sau, cậu nhếch miệng cười, chỉ là cái nhếch miệng này khi người thanh niên đang lái xe quay đầu sang đã vô tình nhìn thấy, anh ta cũng mỉm cười rồi chìa một tay qua phía Zoe.

“Chúng ta làm quen nhé, anh là Neil, Neil Mark.”

Bàn tay người thanh niên có làn da màu lúa mạch, các ngón tay thon dài rõ ràng. Zoe cũng duỗi thẳng tay ra nhẹ nhàng bắt lấy tay anh hơi cúi đầu rụt rè.

“Em tên Zoe, Zoe James.”