Thiên Sủng

Chương 3: Nhìn cô mặc váy cưới thật xấu



Mặt trời chói chang như hòn lửa, thời tiết bây giờ cực kì khó chịu, đây là một ngày hè oi bức khiến người ta cảm thấy khó thở.

Giang Yêu Yêu vừa mở cửa xe thì đã bị khí nóng bên ngoài phả vào mặt, đôi chân dài trắng nõn bước xuống đường, cái váy dài đỏ tươi cũng theo đó mà xòe ra, mái tóc dài bồng bềnh được cô buộc cao lên, theo động tác của cô mà tạo thành một đường cong xinh đẹp.

Gương mặt và vóc dáng này khiến người qua đường không khỏi ngoái đầu nhìn lại.

Giang Yêu Yêu lấy tay tháo cặp kính to xuống, nửa gương mặt bị che khuất dần dần lộ ra, cặp mắt hồ li càng làm cho nhan sắc cô thêm phần sinh động.

Cô rất sợ nóng, vừa xuống xe cơ thể đã ướt đẫm mồ hôi, Giang Yêu Yêu khẽ nhăn mày, dùng khăn giấy lau đi lớp mồ hôi ở trên mặt, lấy điện thoại ra gọi cho người được lưu chú là 'bạn trai', rất nhanh bên kia đã bắt máy.

Giang Yêu Yêu ngẩng đầu, nhìn thấy biển hiệu của tiệm váy cưới, mày lại giãn ra: "Cố Phóng, em đã đến rồi, anh ở đâu vậy?"

Ở bên này Cố Phóng cầm điện thoại đứng ở trước gương, ngón tay kéo thẳng cà vạt, sắc mặt anh ta lãnh đạm nhưng giọng nói lại cực kỳ ôn hòa: "Xin lỗi em, anh có chút việc gấp nên sẽ đến muộn, giờ anh sẽ đi ngay."

Thanh âm trầm thấp ôn nhu khiến tâm trạng bực bội vì thời tiết của Giang Yêu Yêu nháy mắt liền được giải toả, nghe được anh ta nói đến "rất nhanh sẽ đến" khiến trong lòng nháy mắt trở lên ngọt ngào, cười nói: "Nhìn dáng vẻ bình tĩnh thường ngày của anh, hoá ra anh cũng sẽ khẩn trương a."

Giọng nói dịu dàng của Giang Yêu Yêu làm Cố Phóng khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Đương nhiên, cô gái anh tâm tâm niệm niệm ở trước mặt anh mặc váy cưới mà không vội, còn tính là đàn ông sao?"

Rất nhanh đã nghe được tiếng cười từ bên kia truyền đến, ngữ khí của anh ta càng thêm ôn nhu: "Em thử và mặc váy cưới ổn thỏa là anh đến nơi."

"Vậy thì anh nhanh lên đó, em muốn anh là người đầu tiên nhìn thấy."

"Ừ, anh sẽ đến nhanh thôi."

Cúp điện thoại, Giang Yêu Yêu đeo kính râm lên nhẹ nhàng bước lên bậc thang của cửa hàng.

- ---------------

Ánh đèn trong tủ chiếu vào chiếc váy cưới trắng như tuyết, làn váy lay động trải thẳng xuống, trước ngực được thêu những cánh hoa, mỗi cánh hoa cánh đều điểm xuyết những hạt kim cương vụn, ở dưới ánh đèn loá mắt như những ngôi sao nhỏ lấp lánh, càng đem lại cảm giác như ở trong truyện cổ tích.

Giang Yêu Yêu vuốt ve làn váy, đáy mắt đều là vui mừng.

"Những viên kim cương này mới được thêm vào à?"

Quản lý cửa hàng cười gật đầu: "Đúng vậy, Giang tiểu thư, đây là ý tưởng tạm thời, mới được người thiết kế thêm vào đó."

Giang Yêu Yêu nghiêng đầu nhìn, cô kinh ngạc nói: "Tạm thời?"

"Đúng vậy, Giang tiểu thư, cô không thích sao?" Biểu tình của cửa hàng trưởng có chút thấp thỏm.

Ánh mắt của Giang Yêu Yêu lại chuyển lên chiếc váy, đáy mắt tràn ý cười nói: "Không có, tôi rất thích, thiết kế mới này đẹp hơn lần trước rất nhiều."

"Anh ấy nói rằng sửa như này sẽ hợp với cô hơn."

Tầm mắt của Giang Yêu Yêu chuyển xuống dưới, phát hiện vòng eo của váy cưới cũng đã được sửa lại, khiến cho chiếc váy càng ôm sát vào đường cong trên cơ thể cô hơn, khác với lần trước cô đi xem, mặc dù đã thêm khá nhiều chi tiết nhỏ nhưng những sửa đổi ấy lại khiến cô rất vừa lòng.

Đặc biệt...... ngón tay cô vuốt ve làn váy chợt dừng lại, lòng bàn tay truyền đến cảm giác không bằng phẳng. Cô nâng ngón tay lên, ánh mắt rơi xuống, mới phát hiện mặt trên có hai hoa văn. Cô đến gần hơn, các hoa văn kia đến gần mới có thể thấy rõ, là từ được thêu bằng chỉ gần với màu của vải -- Yêu Yêu.

Cô dùng ngón tay mơn trớn hoạ tiết, cảm thán nói: " Nhà thiết kế có tâm." Rồi sau đó cô quay đầu nhìn về phía quản lý mi mắt cong cong, " Tôi muốn đích thân cảm ơn người đó."

Quản lý cười nói: " Anh ấy nói cô không cần khách khí, đây là nhiệm vụ của anh ta."

Giang Yêu Yêu trên mặt lộ ra vẻ bối rối: " Nhiệm vụ gì?"

Ánh mắt của cửa hàng trưởng hơi lóe lên, sau đó cười cười mở miệng: "Ngài là khách hàng của chúng tôi mà, làm khách hàng hài lòng tất nhiên là nhiệm vụ của chúng tôi rồi."

Giang Yêu Yêu nghe vậy, đuôi mắt cong lên tươi cười, sau đó lại nhìn về chiếc váy cưới.

Nhanh thôi, cô sẽ mặc chiếc váy cưới này đứng trước mặt Cố Phóng, sau đó sẽ trở thành vợ anh, cùng anh sống trong quãng đời còn lại.

Cùng nhau sống trong quãng đời còn lại ư? Nghĩ đến đó trong lòng cô lại có chút thấp thỏm, cũng không biết sự thấp thỏm này là vì sao, vừa vuốt ve vạt váy, vừa nghĩ lại những lời mà cô bạn thân Hứa Kim Kim nói tối hôm qua.

" Trước khi kết hôn hãy thả lỏng đi, nếu không ngày kết hôn càng đến gần thì sẽ thành bệnh âu lo mất."

Chẳng lẽ đây là sự lo âu tiền hôn nhân của cô? Trong đầu cô đột nhiên lại hiện lên hình ảnh Cố Phóng vươn tay về phía cô trong rừng cây u ám kia, khẽ thở dài rồi cố gắng áp xuống sự bất an trong lòng.

Buổi tôi hôm ấy anh đã tìm cô rất lâu, tay còn bị thương nữa, nếu như anh ấy tìm thấy cô muộn thêm chút nữa, nỗi sợ bóng tối của cô bắt đầu phát tác thì thật không tưởng tượng nổi sẽ xảy ra chuyện gì, nhớ khi còn bé, cô bị ám ảnh tâm lí đến nỗi không mở miệng nói chuyện một năm trời.

Bác sĩ tâm lý nói rằng càng tránh xa môi trường mà cô sợ hãi càng tốt.

Anh là mang cô đi ra khỏi bóng tối, vậy thì cô phải lo lắng điều gì nữa chứ?

Giang Yêu Yêu nghiêng người, ánh mắt trong trẻo sâu thẳm mà nhìn về phía người cửa hàng trưởng: " Tôi muốn thử váy cưới."

Cô dừng một chút lại nói: "Bạn trai của tôi sẽ đến ngay, tôi muốn mặc thử cho anh ấy xem."

Cửa hàng trưởng lập tức đáp: "Được, tôi lập tức giúp cô lấy xuống"

Nửa giờ sau.

Bên trong phòng thay đồ VIP của tiệm đồ cưới, Giang Yêu Yêu mặc váy cưới đứng bên trong tấm màn đỏ rực, váy cưới màu trắng rũ xuống, mái tóc xoăn nhẹ được búi gọn ra sau đầu, khăn voan mỏng nhẹ được cố định ở trên làm cho khuôn mặt kiều diễm của cô càng trở lên giống một cô công chúa bước ra từ cổ tích, đẹp đẽ như một bức tranh sơn dầu.

Người nhân viên đang giúp Giang Yêu Yêu thử váy cưới, nhìn cô một lúc lâu rồi không tự chủ mà nói ra sự tán thưởng từ trong đáy lòng: " Tiểu thư là cô dâu xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy kể từ khi làm việc ở đây. Chú rể của cô có ở đây không? Anh ấy nhất định sẽ bị mê hoặc khi nhìn thấy cô." Nhân viên cửa hàng tuổi không lớn, rất hoạt bát.

Giang Yêu Yêu lắc điện thoại, cười cười nói: " Anh ấy nói đã đến bãi đỗ xe, vài phút sau liền đến."

Ở bên này, Cố Phóng đang bị kẹt xe, phải mất gần 40 phút để đi đến chỗ cô.

Anh ta đỗ xe vừa mới chuẩn bị xuống, tiếng điện thoại rung lên đột ngột, cố gắng xoa nhẹ sự không kiên nhẫn giữa mày, chưa đến một tiếng mà đã gọi ba cuộc điện thoại.

Anh ta nhìn chằm chằm chiếc điện thoại đang rung lên nhưng vẫn chưa có ý muốn đi lấy. Vào lúc chuẩn bị thu hồi tầm mắt thì lại nhìn thấy tên gọi đang hiển thị trên màn hình, ngay lập tức thay đổi sắc mặt, ngồi thẳng duỗi tay cầm lấy di động, nhanh chóng bắt máy.

"Cố Phóng..."

Thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở vọng vào tai, trong lòng anh ta lập tức nhảy dựng, vội hỏi: "Tô Lôi, em sao thế?"

" Lúc em đang dọn dẹp không may đụng phải tủ đồ nên bị ngã, anh có thể đến giúp em..."

"Đừng sợ, anh qua đấy ngay đây." Cố Phóng nhíu chặt mày, ngay lập tức khởi động lại xe.

"Có phải anh đang vội không? Nếu không thì anh giúp em gọi xe cứu thương, đừng để anh lỡ việc." Âm thanh đằng sau ống nghe truyền đến có chút buồn kèm theo tiếng sụt sịt nho nhỏ.

Cố Phóng đạp chân ga xuống, ánh mắt lơ đãng nhìn đến logo của cửa hàng váy cưới nhưng rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, anh ta nói có chút nghiêm nghị: "Em đau đến thế rồi còn cạy mạnh? Nghe lời, anh đến ngay bây giờ đây."

"Vâng." Ở bên kia ngoan ngoãn đáp lại.

Thanh âm nhẹ nhàng lại nhu hòa, giống như có một cọng lông vũ khẽ quét ở trong lòng Cố Phóng, tê tê dại dại.

Tô Lôi sống ở phía đông thành phố, phải mất một giờ lái xe mới đến được nơi đó. Cố Phóng lái xe vượt quá tốc độ cho phép. Ở chỗ dừng đèn đỏ, anh ta nhìn chằm chằm đèn tín hiệu đang đếm ngược, lần đầu tiên cảm giác thời gian trôi qua quá chậm.

Khẽ cau mày gõ ngón tay vào vô lăng, bỗng nhiên điện thoại trên bảng điều khiển trung tâm rung lên, anh ta lập tức cầm điện thoại lên, không nhìn mà bấm kết nối, "Rất đau sao? Chịu đựng một chút anh đến ngay."

"Cố Phóng, anh đang nói chuyện với ai vậy?"

Giọng nói trong máy làm sắc mặt Cổ Phóng cứng đờ, lúc này mới nhớ tới việc hôm nay anh ta cần đưa Giang Yêu Yêu đi thử váy cưới, anh ta nhấp môi dưới nhẹ giọng nói: "Yêu Yêu, em chờ anh một chút, có một người bạn của anh bị thương, anh cần đưa cô ấy đến bệnh viện sau đó sẽ đến tìm em ngay."

"Người đó không có người nhà ư? Nhất thiết phải là anh đưa đi hả? Anh đã nói sẽ đi cùng em mà." Giọng nói ở đầu bên kia rõ ràng là đang không vui.

Lúc này, đèn tín hiệu đã chuyển xanh, giọng nói của Cố Phóng có chút vội vã: "Bây giờ không phải lúc nói chuyện, anh đưa cô ấy đi viện đã rồi sẽ tìm em sau."

Nói xong thì nhanh chóng dập điện thoại.

Đứng trước bức màn, Giang Yêu Yêu nhìn chằm chằm vào màn hình.

Mí mắt vào lúc này lại liên tục mà nhảy lên vài cái, ý cười trong nháy mắt không còn, sự thất vọng giống như một cái cây to ngày một lớn hơn khi cuộc gọi bị cắt.

Từ sau khi cùng anh đính hôn, hôn lễ của họ hết thảy đều là cô chuẩn bị, cô cũng không ngại mệt, thậm chí thực hưởng thụ quá trình này, nhưng kết hôn là chuyện của hai người.

Cô nói với Cố Phóng không chỉ một lần rằng váy cưới rất quan trọng với cô, rõ ràng một ngày trước lúc anh dỗ cô đã hứa sẽ đưa cô đi, nhưng cuối cùng vẫn là bỏ mặc cô.

Cô rũ mắt nhìn chằm chằm vào làn váy cưới. Từ nhỏ cô đã rất nóng tính và thẳng thắn, cũng không bao giờ chịu ủy khuất, đến tận khi gặp Cố Phóng, người đưa cô ra khỏi bóng tối.

Cô kiềm chế tính tình, học cách chịu đựng.

"Giang tiểu thư, bạn trai của cô đến chưa?" Nhân viên cửa hàng ở một bên hỏi.

Giang Yêu Yêu giương mắt, sắc mặt như thường, "Anh ấy bận một chút việc, bảo tôi chờ một chút."

Nhân viên cửa hàng nhìn về phía vòng eo mảnh khảnh của cô, do dự một chút hỏi: " Vậy cô có muốn thay váy ra trước không?" Váy cưới ôm sát theo số đo, thiết kế lại tương đối tinh tế, nhưng mặc vào cần rất nhiều thời gian, hơn nữa mặc ở trên người lâu rồi cũng sẽ không thoải mái.

Giang Yêu Yêu lắc đầu: "Không cần, anh ấy sẽ đến nhanh thôi."

"Vậy để tôi dẫn cô xuống phòng nghỉ ở dưới lầu để chờ anh ấy."

"Được, cám ơn."

Giang Yêu Yêu đi đến cạnh cửa sổ ở trong phòng nghỉ, phóng tầm mắt ra ngoài, ánh mặt trời chói chang đang bị tầng tầng mây đen che khuất, gió to nổi lên, nhánh cây ở bên đường cũng bị thổi đong đưa lay động.

Lòng cô cũng như mấy nhánh cây ấy, xao động bất an.

- -------------------

11 giờ sáng, trong khoa cấp cứu của bệnh viện số 1 khắp nơi đều có bệnh nhân. Sau ca trực đêm, Phó Hàn đến khám cho một bệnh nhân bị chấn thương đầu vừa được đưa đến khoa cấp cứu, cùng bác sĩ ở đó trao đổi chút, liền chuẩn bị quay trở lại phòng phẫu thuật thần kinh để thay quần áo tan tầm.

Anh mặc áo blouse trắng, dáng người dong dỏng cao, ngón tay thon dài ấn khẩu trang hơi rũ xuống, chỉ lộ ra đôi lông mày dài và hẹp.

Đôi mắt dưới gọng kính kim loại thờ ơ và xa cách, anh nâng cổ tay nhìn vào đồng hồ, đang chuẩn bị rời đi từ lối dành riêng cho bác sĩ.

Phía trước có một người đàn ông đang dìu một người phụ nữ đi ngang qua, Phó Hàn đang suy nghĩ về hướng điều trị cho bệnh nhân vừa rồi nên không chú ý đến hai người vừa đi qua.

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai khi anh lướt qua hai người họ.

"Tô Lôi, còn đau không?" thanh âm quen thuộc mà ôn nhu.

Bước chân anh dừng chút, quay đầu lại. Người đàn ông cũng dừng bước, ngồi xuống hàng ghế chờ cách đó mấy mét, sườn mặt đối diện với Phó Hàn.

Tầm mắt của Cố Phóng nhìn về phía cửa của phòng cấp cứu, bên ngoài mưa to tầm tã, rất nhiều người khám xong nhưng đang đợi mưa ngớt hơn rồi mới về, anh ta thu lại tầm mắt cúi đầu nhìn Tô Lôi ở trong lòng.

Sắc mặt cô ta tái nhợt, so với bình thường càng mỏng manh hơn, trong lòng anh ta đột nhiên nhảy lên một chút.

Nhiều năm trước, Cố Phóng nhiều lần muốn ôm cô như thế, lại không nghĩ rằng là lúc này đây thực sự có thể ôm cô trong tình cảnh này.

Cô bỏ đi quá đột ngột, anh ta càng tiếc nuối bao nhiêu càng để ý bấy nhiêu, mấy năm nay suy nghĩ về cô không hề giảm đi, chỉ là anh ta đã đem điều ấy chôn ở đáy lòng.

"Nếu không anh giúp em bắt xe taxi đi, em tự đi được, anh mau đi tìm bạn gái của anh đi." Tô Lôi vừa nói vừa giãy giụa muốn xuống đất.

Cô vẫn giống như trước đây, luôn nghĩ cho người khác.

Cổ Phóng đè lại cảm xúc, ôm chân Tô Lôi nói: "Đừng làm loạn, bác sĩ nói may mắn không tổn thương đến xương cốt, yêu cầu tĩnh dưỡng cho thật tốt." Nghĩ đến những cuộc gọi của Giang Yêu Yêu vừa rồi, đáy mắt anh ta hiện lên một tia không kiên nhẫn.

"Cô ấy không có việc gì, thương thế của em mới quan trọng." Anh ta nhẹ nhàng bâng quơ nói.

"Có cần em giải thích với cô ấy một chút không? Nhưng em lại sợ như vậy càng làm cô ấy hiểu lầm." Tô Lôi nhẹ nhàng nói, có chút bất lực.

Cổ Phóng lại ôm người đứng lên, "Chúng ta trong sạch, cô ấy hiểu lầm gì chứ?"

Tô Lôi muốn nói lại thôi, vừa định nói gì đó thì đã lập tức bị bế lên, cô ta sợ hãi ôm chặt cổ Cố Phóng, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh ta, khẽ đỏ mặt nhỏ giọng nói: " Có phải em nặng quá không?"

Cổ Phóng cúi đầu cười khẽ, "Có chút."

Vừa dứt lời, ngực đã bị đấm vài cái, nụ cười bên môi Cố Phóng càng rõ rệt: " Hình như mưa tạnh rồi, anh đưa em về nhà."

Phó Hàn ôm cánh tay nhìn bóng dáng hai người đi xa, đôi mắt khẽ nheo xoay người đi hướng ngược lại.

Nửa tiếng sau, anh cầm ô đứng ở một bên góc đường, ánh mắt dừng ở một cửa sổ sát đất cách đó không xa, giọt mưa từ trong kính chậm rãi rơi xuống, đúng lúc kia xẹt qua bóng hình xinh đẹp trong cửa sổ.

Anh lấy điện thoại, ấn một chuỗi dãy số, phải một lúc lâu sau cuộc gọi mới được kết nối.

"Tôi nói rồi, không được gọi điện thoại cho tôi, anh mất trí nhớ à?"

Giọng nói khàn khàn lộ ra không kiên nhẫn, Phó Hàn nhìn chằm chằm cửa kính thong thả ung dung hỏi: "Váy cưới thế nào?"

"Rất tốt, bạn trai nói tôi là thiên nữ hạ phàm." Giang Yêu Yêu tức giận nói.

"Bạn trai cô cũng ở đó?"

Giang Yêu Yêu không biết tên quỷ đen đủi này hôm nay phát điên cái gì, tâm trạng cô không tốt, không kiên nhẫn mà kéo mạng che mặt xuống, "Đúng vậy, anh ấy đang ngồi cạnh tôi, cúp máy nhanh đi, đừng quấy rầy thế giới hai người chúng tôi."

"Bên cạnh cô nào có người, chẳng lẽ bạn trai cô là không khí? Quỷ nói dối."

Giang Yêu Yêu nắm di động tay cứng đờ, mặt đỏ bừng, " Anh mới là không khí! Quỷ xui xẻo!" Cô đột nhiên ý thức được gì đó, nhanh chóng nhìn xung quanh.

Đến khi tầm mắt cô nhìn về phía ngoài cửa sổ. Có một thân ảnh cao lớn đang tiến về phía cô, cô ngơ ngẩn mà nhìn người ấy càng ngày càng đến gần. Tầm mắt của hai người nhanh chóng chạm nhau.

Tâm tình Giang Yêu Yêu có chút phức tạp, người đầu tiên nhìn thấy cô mặc váy cưới thế mà lại là đối thủ một mất một còn.

Thật là đen đủi!

Vào lúc cô chuẩn bị ngắt cuộc gọi, đầu dây bên kia truyền đến thanh âm từ tính: "Nhìn cô mặc váy cưới thật xấu."

Giang Yêu Yêu: "....."