Thiên Sủng

Chương 1: Niềm vui bất ngờ



Tiếng ve kêu râm ran, mới tám giờ hơn của buổi sáng mà ánh mặt trời đã trói lọi, treo ở trên không trung.

Giang Yêu Yêu vừa rời giường, cô mặc váy ngủ chầm rãi xuống lầu, trên mặt cô còn mang theo chút ủ rũ, mãi cho đến khi ngồi trước bàn ăn mà miệng vẫn còn ngáp không ngừng.

Giang Bùi giơ tay dùng khăn lau khóe môi, anh dương mắt nhìn về phía Giang Yêu Yêu, hơi nhíu mày: "Làm sao vậy, ngủ không ngon à? Sao sắc mặt em lại kém thế?"

Giang Yêu Yêu duỗi tay lấy bánh bao từ trên bàn ăn, còn chưa kịp ăn lại ngáp một cái: "Vâng, còn nửa tháng nữa sẽ tổ chức hôn lễ, còn rất nhiều việc cần làm."

Cô cầm bánh bao nhét vào miệng, dưới cặp mi dài là một quầng thâm mắt hơi đậm, cái cằm mượt mà cũng trở nên nhòn nhọn.

Tay đang cầm khăn của Giang Bùi dừng một chút, mày lại nhăn thêm, anh đem khăn để trên mặt bàn, mặt mày trở lên lạnh lùng: "Kết hôn đâu có phải chuyện của mình em? Cố Phóng đâu? Hắn lại để em tự mình làm nhiều như vậy?"

Ngữ điệu rất lạnh lùng, mang theo sự bất mãn rõ ràng.

Giang Yêu Yêu nghe vậy, nháy mắt tỉnh cả ngủ, cô lập tức sán lại cạnh Giang Bùi, cong đôi mắt mà làm nũng: "Anh, nào nào, sao đột nhiên lại tức giận chứ, anh dọa em rồi đấy, là em bảo Cố Phóng đi bận chuyện làm ăn khác".

Giang Bùi liếc nhìn cô một cái, sắc mặt chưa đổi nhưng âm thanh đã hòa hoãn lại: "Đây là còn chưa kết hôn, khủy tay em đã hướng ra ngoài rồi? "

Hắn dừng một chút, đứng lên:"Hắn vội đến nỗi mà hôn lễ cũng không có thời gian chuẩn bị?"

"Anh ấy sao lại không có thời gian để cùng em chuẩn bị chứ, mới sáng sớm anh ấy còn gọi cho em nói sẽ cùng em đi xem nơi tổ chức hôn lễ đó, anh, anh banh mặt thật dọa người, anh còn như vậy em sẽ khóc đấy."

Giang Yêu Yêu bỏ bánh bao xuống, đứng ở trước mặt Giang Bùi cụp lông mi xuống, đôi môi no đủ cũng rũ xuống, tựa hồ như sắp khóc đến nơi.

Giang Bùi sắc mặt lãnh đạm mà liếc cô một cái, ngón tay hơi gấp lại, chuẩn bị hướng tới trán của cô.

Từ nhỏ, chỉ cần cô không ngoan, đều sẽ bị anh cô gõ đầu.

Giang Yêu Yêu lập tức rũ lông mi xuống, giống như ngoan ngoãn mà chờ bị gõ.

"Được rồi, đừng giả vờ nữa, biết em che chở hắn rồi."

Ngón tay của Giang Bùi lúc gần chạm tới cô thì thay đổi hướng, thành xoa lên cái đầu nhỏ, hừ nhẹ rồi nói: "Che chở đến nỗi mà người làm anh như anh còn nghe không được, trên lĩnh vực làm ăn, thế nhưng anh nhìn không ra hắn có bản lĩnh lớn như thế."

Giang Yêu Yêu lập tức ngẩng đầu, tay túm lấy vạt áo của Giang Bùi, quơ quơ tay: "Anh, là em muốn một hôn lễ hoàn mĩ, cho nên mới muốn tự tay làm, Cố Phóng anh ấy đối với em rất tốt, rất quan tâm em, anh đừng giận anh ấy."

Bởi vì nói chuyện, tóc của Giang Yêu Yêu ở trong lòng bàn tay Giang Bùi đong đưa, ngũ quan kiềm diễm sinh động trước mắt cùng khuôn mặt nhỏ tươi tắn, bàn tay hắn ở trên đienh đầu của cô xoa một chút, sắc mặt vững vàng như cũ: "Giận hắn? Anh rất bận, không thừa thời gian."

Giang Yêu Yêu chớp chớp mắt:"Thế là anh đang giận em sao?"

Giang Bùi buông tay, sửa nút áo của tây trang một chút rồi nói: "Anh đâu có dám? Từ nhỏ, một khi không vừa lòng là em lại khóc lại nháo."

"Em khóc nháo còn không phải là muốn anh chú ý đến em sao, người ta đều có ba mẹ thương, nhưng em lại chỉ có anh trai." Giang Yêu Yêu tay nắm chặt lấy tây trang, giọng điệu lấy lòng mà nói.

Giang Bùi nghe vậy, biểu tình trên mặt dừng một chút, không tiếng động thở dài: "Được rồi, ăn sáng xong thì quay về phòng nghỉ ngơi đi, giờ anh đi công ty." Hắn nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Thời gian không còn sớm."

"Được, vậy anh đi đường cẩn thận."

Giang Yêu Yêu thả tay khỏi tây trang của Giang Bùi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra nhìn hắn đi ra cửa lớn.

Ngay lúc cô chuẩn bị trở lại bàn ăn, nghĩ sẽ gọi điện thoại cho Cố Phóng thì bị Giang Bùi gọi lại: "Yêu Yêu".

Giang Yêu Yêu thu hồi bước chân lại, xoay người hỏi:" Sao vậy anh."

Giang Bùi hơi nâng mi:" Nói với Cố Phóng đêm nay đến đây, bác trai và bác gái Phó cũng sang đây, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm."

Giang Yêu Yêu gật gật đầu:" Vâng, được ạ."

Đợi Giang Bùi đi hẳn, Giang Yêu Yêu mới đột nhiên nghĩ tới gì đó, trừng mắt lên:" Không phải cái tên quỷ đen đủi Phó Hàn kia cũng sẽ cùng tới chứ?"

Ngàn vạn lần đừng nha, nếu mà hắn tới cô sợ mình sẽ không nhịn được mà mà hư hình tượng của mình trước mặt Cố Phóng mất.

Cô và Phó Hàn là đối thủ một mất một còn gần hai mươi năm nay, hai người không thể chạm mặt, nếu không thì sẽ ầm ĩ không thôi.

Giang Yêu Yêu nghĩ đến khuôn mặt như người chết kia trong lòng liền giận dữ, cô vỗ vỗ ngực, lập tức chạy đến trước bàn ăn, sau đó gửi WeChat cho Giang Bùi: "Anh, tối hôm nay có phải là có 5 người dùng bữa hay không? "

Giang Bùi:[Phó Hàn hiện giờ là chủ nhiệm của khoa giải phẫu thần kinh, công việc rất bận, em nghĩ mời hắn ăn cơm thì hắn cũng chưa chắc có thời gian.]

Giang Yêu Yêu: "......"

Ông trời sao lại đui mù thế chứ, cái tên quỷ đen đủi này cư nhiên lại có thể thăng tiến như thế, mấy tháng trước mới chỉ là phó chủ nhiệm thôi mà.

Cô bĩu môi: [Ai muốn mời hắn? Em vừa nhìn thấy hắn đã muốn nôn, đen đủi.]

Giang Bùi: [Này, Giang Yêu Yêu, chú ý cách dùng từ của em, nói như thế nào hai đứa cũng lớn lên với nhau.]

Giang Yêu Yêu mắt trợn trắng lên, trong lòng chửi thầm, là cùng cãi nhau đến lớn. Cô tắt màn hình di động, cầm lấy bánh bao vừa đặt xuống chuẩn bị ăn thì có tiếng âm báo rơi vào tai.

Tay cầm bánh bao hơi dừng một chút, tầm mắt Giang Yêu Yêu dừng trên bàn ăn, dãy số trên di động nhấp nháy làm đôi mắt cô sáng ngời, cô lập tức đặt bánh bao xuống, nghe điện thoại.

"Xin chào Giang tiểu thư, váy cưới của cô đã được chế tác hoàn thiện, nếu hôm nay cô có rảnh, có thể đến thử một chút, xem còn chỗ nào chưa thích hợp không."

"Đương nhiên là tôi rảnh, bây giờ tôi đến ngay đây."

Ngắt kết nối cuộc gọi, Giang Yêu Yêu nhanh chóng ăn nốt cái bánh bao, ánh mặt trời lóa mắt xuyên thấu qua lớp pha lê, chiếu vào trong nhà, làm khuôn mặt tinh xảo của cô thêm một vầng sáng, linh động lại kiều diễm. Dì Trương từ trong phòng bếp, mang sữa bò vẫn còn ấm ra, nhìn về phía cô mỉm cười: "Mới sáng sớm mà Yêu Yêu đã cười ngọt như thế, có chuyện vui gì à?"

Giang Yêu Yêu nhận lấy sữa bò uống mấy hớp để giảm cảm giác khô do bánh bao đem lại, cười trả lời: "Dì Trương đoán đúng rồi, hôm nay con sẽ đi thử váy cưới."

Vừa nói vừa di chuyển về phía cầu thang.

Dì Trương ở đằng sau cô kêu lên: "Yêu Yêu, còn trứng chiên con chưa ăn kìa."

Giang Yêu Yêu đã chạy lên cầu thang, cũng không quay đầu lại mà xua xua tay: "Không ăn, con muốn giảm béo, bằng không lúc mặc váy cưới sẽ không đẹp."

Dì Trương nhìn chiếc váy ngủ rộng thùng thình, cái váy ngủ đó là tự tay bà làm, lúc ấy mặc vào rất vừa vặn, nhưng hiện giờ lại thành rộng, bà lắc đầu khẽ lẩm bẩm: "Lại gầy đi một vòng rồi, nếu mà giảm xuống nữa chắc sẽ bị gió thổi đi mất."

Nửa tiếng sau, Giang Yêu Yêu một thân váy hồng đi đến cửa hàng váy cưới, đôi mắt lóe sáng.

Cô vẫn luôn hi vọng làm cô dâu của hắn.

Bọn họ gặp nhau lần đầu ở một bữa tiệc của buổi từ thiện. Mới đầu, Giang Yêu Yêu cũng không có ấn tượng gì đặc biệt với Cố Phóng, chỉ cảm giác người này lớn lên không tệ lắm.

Có không ít người vây quanh cô trong buổi tiệc, cô ngại phiền nên đi dạo trong hoa viên cho thoải mái, bữa tiệc tổ chức ở một trang viên rất lớn, cô cứ đi sau đó bị lạc đường.

Vào nhầm một rừng cây, ngay lúc cô định gọi cho anh mình tới đón thì mới phát hiện điện thoại không có tín hiệu.

Khi còn nhỏ sau khi cha mẹ qua đời, cô đi lạc một lần, cô lạc ở trong rừng cây đó ba ngày mới có người tìm thấy, cho nên cô có bóng ma tâm lí với rừng cây tối đen như vậy.

Có ánh trăng làm bạn, cô đi trong rừng cây thật lâu nhưng vẫn không ra được, cảm giác sợ hãi bị cả thế giới vứt bỏ khi còn nhỏ giờ lại quay lại, bóng tối xung quanh giống như một con thú dữ giương miệng tựa như giây tiếp theo sẽ nuốt cô vào miệng, cô ôm váy dài ngồi xổm trên mặt đất, mồ hôi lạnh túa ra khiến toàn thân ướt đẫm.

Cô đem khuôn mặt vùi vào chân, miệng lẩm bẩm: "Cứu tôi, cứu tôi với..."

Đột nhiên, một chùm ánh sáng mạnh rọi lên người cô lắc lư vài cái, dường như cô nghe thấy âm thanh quen thuộc đang gọi mình.

"Yêu Yêu...."

Cô ngẩn ra, chầm chậm ngẩng đầu lên.

Sau khi ánh đèn vụt tắt, lại dần dần sáng lại, có một thân ảnh cao lớn ánh vào đáy mắt cô.

Một thân tây trang, áo sơ mi màu đen, theo ánh đèn chiếu rọi càng ngày càng gần.

Khi người nọ đứng ngay trước mặt cô, cô càng thấy rõ khuôn mặt của hắn, đó là khuôn mặt cực kì anh tuấn, hắn đứng ở trên cao mà nhìn xuống chỗ cô.

"Cô là Giang Yêu Yêu à? "

Cô ngơ ngẩn gật đầu.

Hắn hướng về phía cô mà vươn tay ra, lãnh đạm nói: "Đi theo tôi, tôi mang cô ra ngoài."

Vừa nãy hắn gọi cô sao? Giang Yêu Yêu sửng sốt vươn tay, lòng bàn tay kia có chút lạnh, thật nhanh nắm lấy tay cô, sợ hãi vừa nãy tiêu tán phân nửa.

Cô đi theo bước chân của hắn, đi ra khỏi rừng cây rậm rạp.

Cùng ngày đó, cô gặp lại Cố Phóng rất nhiều lần, cũng từ ngày đó, cô nảy sinh cảm giác đặc biệt với anh ấy, là ánh đèn lúc ấy, là thanh âm đó, là anh ấy mang cô ra khỏi bóng tối.

Sau đó cô bắt đầu tìm cách xuất hiện trước mặt anh, rồi tất cả mọi người đều biết Giang Yêu Yêu cô theo đuổi người bị Cố gia vứt bỏ - đứa út Cố Phóng.

"Giang tiểu thư, bây giờ cô muốn mặc thử không? Tôi sẽ giúp cô lấy ra?" Cửa hàng trưởng đứng ở bên cạnh Giang Yêu Yêu khách khí hỏi.

Giang Yêu Yêu hoàn hồn, thu hồi tầm mắt dừng ở trên váy cưới, cô nghiêng đầu về phía cửa hàng trưởng lắc đầu: "Trước tiên chờ một chút, tôi phải chờ bạn trai của tôi đến đây thử lại."

Cửa hàng trưởng nghe vậy cười phụ họa nói: "Đúng vậy, cô gái lần đầu mặc váy cưới cần phải cho chú rể xem trước."

Nghe được hai tiếng "Chú rể", đuôi mắt Giang Yêu Yêu giương lên, đôi mắt trở lên lấp lánh rực rỡ, cô cười cười lấy điện thoại ra gọi video Wechat cho Cố Phóng.

Sau khi điện thoại kết nối được hai mươi giây thì đầu bên kia bắt máy, chỉ là giọng điệu của đối phương mang theo chút máy móc.

Giang Yêu Yêu vẫn chưa để ý, cười nói với đầu bên kia: "Cố Phóng, anh đoán xem em đang làm gì?"

"Anh đoán không ra, em đang làm gì vậy?"

Nghe được tiếng nói trầm thấp từ bên kia, độ cong bên môi Giang Yêu Yêu càng sâu, cô nũng nịu nói: "Anh ngốc thế, em đang thử váy cưới, anh mau đến đây đi, em ở cưới hàng váy cưới đợi anh."

Cố Phóng nắm di động ở ngoài cửa khách sạn, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc cửa đang xoay tròn, xuyên thấu qua cửa kính là một thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại đang tiến lại về phía hắn.

Hắn nắm chặt tay nói: "Yêu Yêu, hôm nay công ty có một khách hàng quan trọng muốn đến, ngày mai anh sẽ đi tìm em."

Giang Yêu Yêu mím môi dưới lại, ánh mắt nhìn về phía váy cưới: "Thời gian ăn trưa cũng vội ư?"

Cố Phóng nhìn người đang đứng ở trước mặt mình, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày có chút thay đổi, giọng nói mang theo chút mất tự nhiên: "Ừ, anh chuẩn bị mở họp ngay bây giờ, anh cúp máy trước."

Giang Yêu Yêu "ai" một tiếng, nhìn wechat bị ngắt kết nối, mí mắt đột nhiên nhảy lên vài cái.

"Giang tiểu thư, vẫn phải đợi bạn trai của cô đến thử lại sao?" Cửa hàng trưởng ở một bên hỏi.

Giang Yêu Yêu nắm điện thoại trong tay, nhìn về phía cửa hàng trưởng lắc đầu: "Không cần chờ anh ấy."

__________

Khi Giang Yêu Yêu từ cửa hàng ra đã là gần trưa, mặt trời giữa trưa của mùa hè quá nóng nực và chói mắt, mới từ cửa hàng lên xe mà cả người cô đã đầy mồ hôi.

Cô mua đồ ăn mà Cố Phóng yêu thích rồi đi đến Vân Thượng Đại Hạ - công ty mà Cố Phóng làm. Cô đi lên tầng 16, chuẩn bị gõ cửa phòng làm việc của hắn thì bị trợ lí của hắn - Lâm Lan chặn lại.

"Giang tiểu thư."

Giang Yêu Yêu khẽ nâng cằm nhìn về phía Lâm Lan, đôi mắt tươi đẹp mang theo một chút khó hiểu.

Lâm Lan nhìn Giang Yêu Yêu đôi mắt hơi lóe lên, khách khí nói: "Giang tiểu thư hiện giờ Cố tổng không ở đây."

Giang Yêu Yêu hơi nghịch lọn tóc xoăn xõa trên vai, mi mắt hơi cụp cười hỏi: "Không ở đây? Anh ấy đi đâu rồi?"

Ánh mắt của Lâm Lan nhìn chỗ khác, một lúc sau nói: "Cố tổng đã đi ăn cơm với khách hàng ạ."

"Mấy giờ anh ấy trở về?"

"Vấn đề này không xác định được, phải xem tình huống của khách hàng."

Giang Yêu Yêu cong cong môi gật đầu: "Ừ, tôi đã biết, vậy tạm biệt."

Lâm Lan nhìn bóng dáng yểu điệu của cô nhẹ nhàng thở ra, vội trở lại bàn làm việc gọi điện thoại cho Cố Phóng.

Điện thoại rất nhanh được bắt máy.

"Cố tổng, có chuyện này định...."

Lâm Lan vừa định nói gì đó đã bị Cố Phóng ngắt lời.

"Cô chờ chút đã."

"Cố Phóng, anh vẫn đang ở công ty à?" Giọng nói êm ái của Giang Yêu Yêu rơi vào trong tai Lâm Lan, cô ta nắm điện thoại ngẩng đầu, môi khẽ nhếch.

Giang Yêu Yêu không biết quay lại từ lúc nào, cô đứng cách bàn làm việc của Lâm Lan mấy mét, bên môi mang ý cười nhưng ý cười đó lại không chạm đến đáy mắt.

Lâm Lan thầm kêu một tiếng "không xong" thì nghe được tiếng Cố Phóng ở trong điện thoại: "Ừ, anh đang ở công ty, hôm nay rất bận."

Lâm Lan khẽ nuốt nước miếng, nhất thời không biết nên phản ứng như nào.

Giang Yêu Yêu nắm chặt di động, đốt ngón tay dần dần trở lên trắng bệch, cô cong môi cười một tiếng mang theo chút nghịch ngợm: "Cố Phóng, anh mở cửa văn phòng ra có niềm vui bất ngờ."