Thiên Long Bát Bộ (Bản Mới)

Chương 56: Thảo Mộc Tàn Sinh Lô Chú Thiết (2)



Chết đi sống lại mấy lần,Một thân gánh chịu muôn phần khổ đau.Kim chi ngọc diệp còn đâu,Đầu đeo lồng sắt xiết bao thảm hình.** *A Tử nói:- Nếu quả là ngươi thích thú, sao không cười lên? Sao không nói làđược đánh thật sướng quá?Du Thản Chi bị nàng hành hạ đến hết hồn hết vía, quên cả phẫn nộ,chỉ đành xuôi theo:- Cô nương đối với tiểu nhân thật là tử tế, lại sai người đánh thật làsướng đời.A Tử nói:- Nói thế nghe được đấy, để thử xem sao.Chát một tiếng, y lại bị thêm một roi, Du Thản Chi vội kêu:- Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương, roi này đánh sướng lắm.Chẳng bao lâu đã bị đánh hơn hai chục roi, tính cả trận đòn trước thìđã quá ba chục. A Tử xua tay nói:- Thôi hôm nay thế đủ rồi. Ngươi mau đút đầu vào chuồng ta coi.Du Thản Chi toàn thân đau như dần, khập khiễng bước tới bênchuồng sư tử, nghiến răng đút đầu qua song sắt. Con sư tử thấy y dám tiếnlên khiêu khích như thế, sợ quá giật mình lùi lại hai bước, lom lom nhìnchiếc đầu sắt một hồi, lại lùi thêm hai bước nữa, miệng gừ gừ ra oai. ATử quát:- Bảo sư tử cắn đi, sao nó chưa cắn?Gã dạy thú quát lên mấy tiếng, sư tử nhận được hiệu lệnh, liền chồmtới, há mồm ra, ngoạm vào đầu Du Thản Chi, tiếp theo là tiếng kèn kẹtrăng sư tử cạ vào lồng sắt. Du Thản Chi nhắm chặt hai mắt, cảm thấy mộtluồng hơi nóng theo lỗ mắt, lỗ mũi, lỗ mồm phà vào, biết rằng đầu mìnhđã lọt thỏm trong mồm con mãnh thú, rồi sau ót và trán đau nhói lên.Khi y bị chụp cái lồng sắt vào đầu, mặt mũi đầu tóc y đã bị chiếclồng nóng đỏ đốt cháy, sau mấy ngày bắt đầu liền da, bây giờ lại bị sư tửcắn, bao nhiêu vết thương lại vỡ tung ra.Con sư tử cố sức cắn mấy cái nhưng không được, ngược lại răng cònbị ê ẩm, bèn ra oai giơ chân phải lên chộp lên vai Du Thản Chi. Du ThảnChi đầu vai đau điếng, kêu A lên một tiếng. Con sư tử đột nhiên thấyvật trong mồm mình bỗng rống lên, kinh hoảng nhả đầu y ra, lùi về néptại một góc lồng.Gã dạy sư tử lớn tiếng quát tháo, giục sư tử xông đến cắn Du ThảnChi lần nữa. Du Thản Chi giận quá, đột nhiên vươn tay ra, chộp luôn ótgã huấn sư, đẩy mạnh một cái, dúi luôn đầu y vào trong chuồng sư tử,khiến gã kêu lên inh ỏi. A Tử vỗ tay reo hò nói:- Hay quá! Hay quá! Không ai được can thiệp, để hai đứa vật nhauxem ai sống ai chết.Bọn lính Khất Đan đang định tiến lên nắm tay Du Thản Chi lôi ra,nghe A Tử nói thế đều đứng tại chỗ không động tĩnh gì. Gã dạy sư tử hếtsức dãy dụa, nhưng dã tính của Du Thản Chi nổi lên, nói gì thì nói nhấtđịnh không buông. Gã huấn sư chỉ còn nước nhờ sư tử giúp mình, kêu lên:- Cắn! Cắn y ngay!Con sư tử thấy y thúc giục, gầm lên một tiếng chồm tới. Con vật chỉnghe chủ nhân bảo nó cắn đi, nhưng nào có biết cắn cái gì, hai hàm răngnhọn hoắt há ra ngoạm luôn một nửa đầu gã dạy thú, khiến cho máu lẫnóc tung tóe đầy mặt đất.A Tử cười nói:- Hề Sắt thắng rồi!Nàng bèn bảo sĩ binh đem cái xác gã dạy thú và lồng sư tử ra ngoài,nói với Du Thản Chi:- Thế là phải! Ngươi làm cho ta hoan hỉ, phải thưởng gì mới được!Thưởng cái gì đây nhỉ?Nàng chống tay vào cằm nghiêng đầu suy nghĩ. Du Thản Chi nói:- Cô nương, tiểu nhân không mong cô thưởng tiền, chỉ cầu xin mộtviệc.A Tử hỏi:- Ngươi cầu xin gì?Du Thản Chi đáp:- Xin cô cho tiểu nhân được ở bên cạnh hầu hạ, làm đầy tớ cho cônương.A Tử ngạc nhiên:- Làm đầy tớ cho ta ư? Sao lại thế? Có gì thích thú đâu? Ồ, ta biếtrồi, ngươi định đợi Tiêu đại vương đến thăm ta, thừa cơ hạ thủ, báo thùcho cha mẹ chứ gì?Du Thản Chi vội đáp:- Không! Không! Không phải thế đâu.A Tử nói:- Không lẽ ngươi không định báo thù hay sao?Du Thản Chi đáp:- Không phải không nghĩ đến, có điều một là báo thù không được,hai là không muốn để cô nương bị dính líu vào.A Tử hỏi:- Thế sao ngươi lại thích làm đầy tớ cho ta?Du Thản Chi đáp:- Cô nương là tiên trên trời hạ phàm, là người đẹp nhất trong thiênhạ. Tiểu nhân ... tiểu nhân ... mong được ngày ngày trông thấy cô nương.Câu đó cực kỳ vô lễ, ở vào tình trạng y lúc này, thì lại cũng thật làlớn mật. Thế nhưng A Tử nghe vào tai thì lại rất vừa ý. Nàng tuổi cònnhỏ, dung mạo tuy đẹp đẽ thật nhưng thân thể chưa trưởng thành, lạithêm trọng thương mới khỏi, tiều tụy xanh xao mà bảo là người đẹp nhấttrong thiên hạ thì thật quá đáng, nhưng nghe một người vì nhan sắc mìnhmà đắm đuối như thế cũng không khỏi mở cờ trong bụng.Nàng đang toan bằng lòng lời thỉnh cầu của Du Thản Chi thì bỗngnghe một tên cung vệ lên tiếng báo:- Đại vương đến thăm.A Tử đưa mắt cho Du Thản Chi, hạ giọng hỏi:- Tiêu đại vương đến rồi kìa, ngươi có sợ không?Du Thản Chi sợ đến mất vía nhưng vẫn run run nói cứng:- Không sợ!Điện môn mở toang ra, Tiêu Phong mặc khinh cừu đai lỏng5, chậmrãi đi vào. Ông vừa vào cửa điện đã thấy trên sàn đầy những máu tươi,lại thêm Du Thản Chi đầu đeo lồng sắt đứng đó, hình dáng hết sức lạlùng bèn vừa cười vừa hỏi A Tử:- Hôm nay khí sắc cô trông tươi tỉnh lắm, lại có trò chơi gì mớichăng? Người này trên đầu đeo cái gì lạ thế?A Tử cười đáp:Bối cảnh xã hội đời Tống- Đây là người đầu sắt do nước Cao Xương bên Tây Vực tiếncống, tên là Hề Sắt. Đầu y cứng lắm, đến sư tử cắn còn không vỡ, anh coinè, đây là vết răng sư tử đó.Tiêu Phong coi kỹ chiếc lồng sắt, quả nhiên còn dấu răng mãnh thúthật. A Tử lại tiếp:- Tỉ phu, anh có cách gì gỡ cái lồng sắt này ra được không?Du Thản Chi nghe nói thế, sợ đến hồn phi phách tán. Y đã từngchính mắt trông thấy thần dũng của Tiêu Phong một mình đấu với quầnhùng Trung Nguyên, song chưởng đánh ra khiến cương thuẫn của cả báphụ và phụ thân đều văng đi, nếu như muốn gỡ cái lồng trên đầu mình thìthật dễ như trở bàn tay. Khi bị người ta gắn chiếc lồng sắt vào đầu, y đaukhổ thất vọng, đến bây giờ thì lại mong rằng cái lồng sắt đó sẽ mãi mãi ởtrên đầu mình để Tiêu Phong không nhìn thấy bộ mặt thật.Tiêu Phong giơ ngón tay búng nhẹ vào cái lồng sắt mấy cái, pháttiếng leng keng cười nói:- Cái lồng sắt này thật chắc chắn, thật tinh vi, làm hỏng thì uổnglắm.A Tử nói:- Sứ giả nước Cao Xương nói rằng, gã đầu sắt này sinh ra mặt xanhnanh vàng, ba phần người, bảy phần quỉ, ai trông thấy cũng phải hoảnghồn tránh xa thành thử cha mẹ y mới đúc cái lồng này cho y đội để khỏilàm cho người khác tởn thần. Tỉ phu ơi, em muốn xem bộ mặt thực của ythế nào, có thực là kinh khủng dễ sợ hay không?Du Thản Chi sợ quá run lẩy bẩy, răng đánh bò cạp kêu lách cách.Tiêu Phong thấy y kinh hoảng dị thường bèn nói:- Gã này sợ đến mất vía, thôi đừng bửa đầu y ra làm chi. Người nàytừ nhỏ đội đã quen, nếu cố gắng lấy ra e rằng y không sống được.A Tử vỗ tay reo lên:- Thế thì thật thú vị. Mỗi khi em thấy con rùa em đều bắt nó đemlột mai ra để xem rùa không mai có sống được không?Tiêu Phong chau mày, nghĩ đến con rùa bị lột vỏ, quả là tàn nhẫnnói:- A Tử, sao ngươi lại cứ thích những trò tàn ác khiến cho người tasống dở chết dở như thế?A Tử hứ một tiếng nói:- Anh không thích em chứ gì? Em làm sao tốt được như chị A Châu?Em mà được như chị A Châu thì đâu có đến nỗi mấy ngày anh khôngthèm đến thăm.Tiêu Phong nói:- Làm cái chức khốn khổ Nam Viện Đại Vương này, suốt ngày bậntối tăm mặt mũi. Thế nhưng chẳng phải ngày nào ta cũng đến chơi với cômột lúc hay sao?A Tử phụng phịu:- Chơi với cô một lúc? Hứ, chơi với cô một lúc? Em chẳng thích cáilối vờ vĩnh đến chơi với cô một lúc cho có chuyện của tỉ phu đâu? Giánhư em là chị A Châu thì ắt hẳn anh luôn luôn ở bên cạnh em không rờimột bước chứ đâu phải chỉ một lúc, nửa lúc mà thôi.Tiêu Phong nghe nàng nói quả không sai nên không sao trả lời được,chỉ đành cười trừ nói:- Tỉ phu là người lớn, đâu có thích chơi đùa với trẻ con, sao emkhông kiếm một cô gái nhỏ tuổi nào để trò truyện giải sầu?A Tử hậm hực đáp:- Trẻ con, trẻ con ... em nào có còn là trẻ con nữa? Anh không thíchchơi với em, sao còn đến đây làm gì?Tiêu Phong đáp:- Ta đến xem cô đã khỏe chưa? Hôm nay uống mật gấu rồi chứ?A Tử cầm chiếc nệm trên ghế quăng mạnh xuống đất, giơ chân đámột cái nói:- Trong lòng em không được vui, dù mỗi ngày uống hàng trăm cáimật gấu thì cũng chẳng khỏe được.Tiêu Phong thấy nàng lại giở trò hờn mát, nếu là A Châu ông ắt sẽdỗ dành để nàng bớt giận làm lành, còn cô bé điêu ngoa ác độc này thìcàng nghĩ càng chán ghét nên chỉ nói:- Thôi em đi nghỉ đi thôi.Ông đứng lên đi ra. A Tử nhìn theo sau lưng ông, ngơ ngẩn muốnkhóc, chợt nhìn thấy Du Thản Chi, cơn giận bùng lên, bao nhiêu bực dọcmuốn trút lên đầu y bèn quát:- Thất Lý, đánh thêm cho nó ba mươi roi nữa.Thất Lý vội đáp:- Vâng!Y cầm chiếc roi lên. Du Thản Chi thất thanh kêu lên:- Cô nương, tôi làm lầm lỗi gì thế?A Tử không đáp, vẫy tay nói:- Đánh mau!Vút một tiếng, Thất Lý liền đánh xuống. Du Thản Chi lại kêu:- Cô nương, quả thực tiểu nhân phạm tội gì, xin cô cho biết để lầnsau khỏi tái phạm.Thất Lý cứ vút một roi rồi lại một roi nữa. A Tử nói:- Ta muốn đánh là đánh, ngươi không được hỏi là tội gì, không lẽ tađánh sai hay sao? Ngươi hỏi là mình phạm tội gì ư? Thì chính vì ngươi hỏicho nên ta mới đánh.Du Thản Chi nói:- Tại cô nương đánh trước, tiểu nhân mới hỏi. Tôi chưa hỏi cônương đã sai đánh rồi mà.Vút một roi, lại vút vút vút thêm ba roi nữa. A Tử cười nói:- Ta đoán là ngươi sẽ hỏi cho nên ta sai người đánh trước. Quảnhiên ngươi hỏi thật, có đúng là ta liệu sự như thần hay không? Cái đóchứng minh là ngươi đâu có hết lòng hết dạ với ta. Cô nương bỗng nhiênmuốn đánh người, nếu quả ngươi trung thành thì phải xông lên, tự độnghiến thân cho ta đánh mới phải. Ngươi lầu bầu như thế đủ biết trong lòngkhông phục. Được rồi, ngươi không thích ta đánh, thì thôi không đánhcũng chẳng sao.Du Thản Chi nghe nàng nói không đánh cũng chẳng sao mà sợ runlên, người nổi da gà, biết rằng A Tử sẽ nghĩ ra những hình phạt còn đauđớn khổ sở gấp mười lần đánh, chi bằng ngoan ngoãn chịu ba chục roicòn hơn, vội nói:- Tiểu nhân biết sai rồi! Cô nương đánh là đại ân đại đức, có íchcho thân thể tiểu nhân, xin cô nương đánh thêm nữa, càng nhiều càng tốt.A Tử nở một nụ cười tươi như hoa nói:- Xem ra ngươi kể cũng thông minh nhưng ta đâu có để cho ngườikhác giăng bẫy được, ngươi bảo đánh càng nhiều càng tốt là để cho tacao hứng tha cho ngươi chứ gì?Du Thản Chi đáp:- Nào có dám thế, tiểu nhân quả không dám giăng bẫy đánh lừa cônương.A Tử nói:- Thế ngươi bảo đánh càng nhiều càng tốt là phát xuất tự đáy lòngđấy chăng?Du Thản Chi đáp:- Quả đúng như thế, chính là tâm nguyện của tiểu nhân.A Tử nói:- Nếu đúng như vậy thì thôi ta cũng chiều ý ngươi. Thất Lý, đánhcho nó một trăm roi, y thích đánh cho thật nhiều.Du Thản Chi sợ đến mất mật, nghĩ bụng: Đánh một trăm roi thìmạng mình còn sao nổi?. Thế nhưng việc đã đến nước này, dù y bảomình không muốn, nhưng người ta đánh là đánh cãi lại có ích gì đâu, nênđành lặng thinh không dám nói gì cả.A Tử hỏi:- Sao ngươi không nói gì cả? Có phải trong lòng không phục chứgì? Ta sai người đánh ngươi, ngươi thấy không công bình chăng?Du Thản Chi đành gượng đáp:- Tiển nhân vui lòng thành khẩn, biết là cô nương đánh là do lòngtốt muốn thành toàn cho tiểu nhân.A Tử nói:- Thế sao ngươi không nói gì cả?Du Thản Chi không còn cách gì trả lời, ngập ngừng một hồi rồi đáp:- Cái đó ... cái đó ... tiểu nhân nghĩ đến ơn đức cô nương nặng tàynon, trong lòng cảm kích, không còn biết nói sao nữa, chẳng biết tương lailàm thế nào để báo đáp.A Tử nói:- Tốt lắm! Ngươi hỏi làm cách nào báo đáp ta ư? Mỗi roi ta đánhngươi, ngươi lại thêm hận thù một chút nhớ kỹ trong lòng chứ gì.Du Thản Chi liên tiếp lắc đầu:- Không! Không! Không đâu! Tiểu nhân nói báo đáp là nói chuyệnbáo đáp chân chính. Tiểu nhân một lòng một dạ mong được vì cô nươngtan xương nát thịt, dẫu phải nhảy vào nước sôi, xông vào lửa bỏng cũngkhông từ.A Tử nói:- Được, thế thì đánh đi.Thất Lý vội đáp:- Vâng.Nghe chát một tiếng, roi da đã quất xuống. Đánh đến hơn năm chụcroi thì Du Thản Chi đau đến tê người, hai đầu gối nhũn đi, từ từ sụmxuống. A Tử cười khì khì đứng coi, chỉ đợi cho y mở miệng van xin mộttiếng là nàng sẽ kết tội y nói láo, tăng thêm năm chục roi đòn. Có ngờđâu lúc này Du Thản Chi đã nửa tỉnh nửa mê, chẳng còn biết gì nữa, chỉrên khe khẽ nhưng không van xin câu nào. Đánh đến bảy chục roi thì y đãngất xỉu, Thất Lý vẫn không nương tay, đánh cho đủ một trăm roi lúc đómới ngừng.A Tử thấy Du Thản Chi chỉ còn thoi thóp, chín chết một sống khôngkhỏi cụt hứng. Nàng nghĩ đến thái độ của Tiêu Phong chẳng thèm để ýđến mình, trong bụng ấm ức nói:- Lôi y đi! Gã này chẳng có gì vui! Thất Lý, có trò chơi mới nàonữa không?Du Thản Chi bị trận đòn đó phải dưỡng thương một tháng trời mớikhỏi. Người Khất Đan thấy A Tử đã quên y rồi nên không lôi y ra hànhhạ nữa, bỏ y vào ở chung với một đám người Tống bị bắt khác, bắt y phảilàm những việc hạ tiện nặng nhọc hơn cả, dọn hố xí, rửa chuồng cừu,nhặt phân bò, phơi da thú chuyện gì cũng đến tay.Du Thản Chi đầu đội cái lồng sắt nên ai ai cũng đem y ra chửi mắnglàm trò cười, đến cả đồng bào người Hán cũng coi y như con quái vật.Thế nhưng y việc gì cũng nhịn, tưởng như biến thành người câm. Ngườikhác đánh chửi, y cũng không kháng cự, chỉ có khi nào có ai cưỡi ngựa điqua thì mới ngửng đầu lên nhìn, trong lòng khắc khoải duy nhất mộtchuyện: Không biết đến chừng nào cô nương mới gọi mình lên đánhđòn?. Y chỉ mong được nhìn thấy A Tử cho dù phải chịu roi vọt cũngcam lòng chứ tuyệt nhiên chưa bao giờ có ý định đào tẩu.Cứ như thế hơn hai tháng trời, khí hậu ấm dần. Hôm đó Du Thản Chitheo mọi người ra phía nam thành Nam Kinh xúc đất khiêng gạch để đắpthêm cho tường thêm chắc chắn, bỗng nghe thấy tiếng chân ngựa lộp cộp,mấy người từ trong Nam môn đi ra, có tiếng cười trong trẻo nói:- Ô kìa, tên Hề Sắt còn sống nhỉ? Ta vẫn tưởng y chết ngỏm từ đờinào! Hề Sắt, ngươi lại đây.Chính là tiếng của A Tử. Du Thản Chi ngày mong đêm nhớ, canhcánh mong tới giờ phút này, nghe tiếng A Tử gọi, hai chân như đóng chặtxuống đất, không sao di động được, chỉ thấy tim trong ngực đập thìnhthình, lòng bàn tay toát mồ hôi.A Tử lại gọi:- Hề Sắt, đáng chết thực! Ta gọi ngươi lại đây, ngươi điếc hay sao?Du Thản Chi lúc ấy mới đáp:- Thưa cô nương, vâng.Y đi đến trước đầu ngựa của cô gái. A Tử trong lòng thật vui vẻ, cườinói:- Hề Sắt, sao ngươi chưa chết hả?Du Thản Chi đáp:- Tiểu nhân vẫn mong ... vẫn mong báo đáp ân điển cô nương màchưa được nên không thể chết.A Tử càng thêm vui, cười khanh khách mấy tiếng nói:- Ta đang đi tìm một đứa đầy tớ trung thành một lòng một dạ đểlàm một chuyện, chỉ sợ người Khất Đan chân tay vụng về làm hỏng việc,nếu ngươi chưa chết thì thật tốt quá. Ngươi đi theo ta.Du Thản Chi đáp ngay:- Vâng!Lập tức đi theo sau ngựa nàng. A Tử vẫy tay bảo Thất Lý và ba tênvệ sĩ Khất Đan quay trở về, không phải theo nữa. Thất Lý biết rằng nàngđã nói gì thì người khác không thể nào khuyên giải được, cũng may tênđầu sắt này nhút nhát khiếp nhược, đi theo nàng ắt không có chuyện gìxẩy ra bèn nói:- Xin cô nương sớm quay về phủ.Bốn người bèn nhảy xuống ngựa đứng đợi bên cửa thành. A Tử giụcngựa chạy chậm chậm, đi chừng bảy tám dặm, càng lúc càng hoang dã rẽvào một sơn cốc tối om om, gió lạnh từ một khe núi thổi qua khiến haingười da thịt như se lại.A Tử nói:- Thôi, ở đây được rồi!Nàng ra lệnh cho Du Thản Chi buộc ngựa tại một gốc cây rồi bảo:- Những chuyện ngươi trông thấy ngày hôm nay, không được tiết lộcho ai một tí gì, ngay cả với ta cũng không được đề cập tới, nhớ chưa?Du Thản Chi vội đáp:- Vâng! Vâng!Trong bụng vui muốn phát điên, A Tử chỉ cho một mình mình đitheo, đến một nơi hẻo lánh như thế, dẫu cho nàng có đánh cho y một chậpthật đau thì cũng vẫn còn cảm thấy ngọt như đường. A Tử cho tay vào bọclấy ra một chiếc đỉnh nhỏ bằng gỗ màu vàng sậm, để trên mặt đất nói:- Lát nữa nếu có côn trùng gì quái lạ bò ra, ngươi không được la lốiom sòm, nhất định không được lên tiếng nghe chưa?Du Thản Chi vội vàng đáp:- Vâng!A Tử lại cho tay vào túi lấy ra một cái gói vải nhỏ, mở ra thấy cómấy cục hương liệu màu vàng, màu đen, màu tím, màu đỏ. Nàng bẻ mỗicục một miếng nhỏ, bỏ vào trong đỉnh, dùng hỏa đao, hỏa thạch đánh lênchâm lửa đốt, sau đó đậy nắp lại nói:- Mình ra dưới gốc cây kia ngồi rình xem.A Tử ngồi dưới gốc cây, Du Thản Chi đâu dám ngồi bên cạnh nàng,ra một tảng đá dưới chiều gió. Gió lạnh hiu hiu, trong hơi gió có thoangthoảng mùi thơm từ người nàng bay ra, Du Thản Chi không khỏi mê mẩntâm hồn, thấy rằng được một lúc như thế này, bao nhiêu khổ sở dày vò yphải chịu những ngày qua kể cũng không uổng. Y mong sao A Tử vĩnhviễn ngồi dưới gốc cây, còn mình được đời đời kiếp kiếp ở nơi đây hầubên cạnh.Y còn đang say sưa lãng đãng, bỗng nghe thấy có tiếng loạt soạt,một vật gì đỏ chót đang động đậy trong bụi cỏ xanh, chính là một con rếtthật lớn, toàn thân lấp lánh, trên đầu lồi ra một cái bướu nhỏ, trông khácxa những con rết thường.Con rết đó ngửi thấy mùi hương trong mộc đỉnh lập tức trườn tới,chui theo cái lỗ dưới chiếc đỉnh mà vào rồi không thấy ra nữa. A Tử lấytrong bọc ra một vuông gấm dày, rón rén tới gần, chụp mảnh gấm lêntrên chiếc đỉnh bao lại thật chặt sợ con rết chui ra mất rồi bỏ vào trongchiếc bao da treo bên cổ ngựa cười nói:- Thôi đi!Nàng lập tức lên ngựa khởi hành. Du Thản Chi lẽo đẽo theo sau nghĩthầm: Cái tiểu mộc đỉnh đó thật là kỳ quái, nhưng chắc hẳn là vì đốthương liệu mà dụ được con rết đó chui vào. Không biết con rết đó có cáigì vui mà cô nương lại lận đận vào tận trong sơn cốc để bắt nó?.A Tử về đến Đoan Phúc Cung sai thị vệ dọn một cái phòng nhỏ ởbên cạnh làm nơi ở cho Du Thản Chi. Du Thản Chi mừng quá, biết rằngrồi đây mình sẽ được gặp A Tử luôn. Quả nhiên sáng hôm sau, A Tử đãsai gọi Du Thản Chi đến, dẫn y vào bên cạnh điện, tự tay đóng cửa, trongđiện chỉ còn hai người. A Tử sang phía tây lấy một chiếc hũ bằng sành,mở nắp ra cười nói:- Ngươi xem này, coi có hùng tráng không?Du Thản Chi thò đầu vào nhìn, thấy chính là con rết bắt được hômqua đang chạy lăng quăng trong đó. A Tử lấy ra một con gà trống đã đểsan bên cạnh, rút đoản đao chặt đứt mỏ và cựa, vứt vào trong hũ. Con rếtkia liền nhảy lên đầu con gà cắn cổ hút máu, chẳng bao lâu con gà trúngđộc chết liền. Mình con rết từ từ căng lên, cái đầu màu đỏ tưởng nhưmuốn bật máu ra. A Tử vẻ mặt đầy vui sướng nói nhỏ:- Thành rồi! Thành rồi! Môn công phu này có thể luyện thành côngđược rồi!Du Thản Chi nghĩ thầm: Thì ra cô đi bắt rết là để luyện một môncông phu. Công phu đó chắc tên là Ngô Công Công. Cứ như thế nàngnuôi nó bảy ngày, mỗi ngày cho con rết hút máu một con gà trống lớn.Đến ngày thứ tám, A Tử lại gọi Du Thản Chi vào trong điện, cười hì hìhỏi:- Hề Sắt, ta đối với ngươi thế nào?Du Thản Chi đáp:- Cô nương đối đãi tiểu nhân ơn nặng tày non.A Tử hỏi thêm:- Ngươi từng bảo sẽ vì ta tan xương nát thịt, nhảy vào nước sôi,xông vào lửa bỏng cũng không từ, cái đó thực hay giả thế?Du Thản Chi đáp:- Tiểu nhân chẳng dám nói láo cô nương. Cô nương sai bảo chuyệngì tiểu nhân nhất định không từ chối.A Tử nói:- Thế thì hay lắm. Để ta nói cho ngươi hay, ta muốn luyện một môncông phu nhưng phải có người giúp mới xong được. Ngươi có bằng lònggiúp ta luyện công không? Nếu như luyện thành rồi, ta thể nào cũngtrọng thưởng cho ngươi.Du Thản Chi đáp:- Tiểu nhân đương nhiên nghe cô nương bảo gì làm nấy, chẳng cầnphải thưởng.A Tử nói:- Thế thì hay lắm, mình luyện công được rồi.Nàng ngồi xuống xếp bằng, hai tay xoa vào nhau, nhắm mắt vận khí,một hồi sau mới nói:- Ngươi thò tay vào trong hũ, con rết đó thể nào cũng cắn ngươi,ngươi giá nào cũng không được động đậy, phải để cho nó hút máu, càngnhiều càng tốt.Bảy ngày qua ngày nào Du Thản Chi cũng thấy con rết đó hút máugà, chỉ giây lát, một con gà trống đang khỏe mạnh đã ngã ra chết ngay,đủ biết con rết này độc kinh khủng, nghe A Tử bảo thế, không khỏi ngầnngừ không trả lời. A Tử mặt sầm xuống hỏi lại:- Chờ gì nữa? Ngươi không muốn làm hay sao?Du Thản Chi đáp:- Không phải không muốn, có điều ... có điều ...A Tử ngắt ngang:- Cái gì? Có điều con rết này độc tính lợi hại, ngươi sợ chết chứ gì?Ngươi là người hay ngươi là gà trống?Du Thản Chi đáp:- Tiểu nhân không phải là gà trống.A Tử nói:- Đúng thế, gà trống bị rết hút máu thì chết, ngươi không phải làgà, sao lại chết được? Ngươi bảo san lòng vì ta nhảy vào nước sôi, xôngvào lửa bỏng, tan xương nát thịt, vậy mới để rết hút có một chút máu thìđã gọi là tan xương nát thịt hay chưa?Du Thản Chi ứ họng không trả lời được, ngẩng đầu nhìn A Tử, thấynàng khóe miệng hơi trĩu xuống ra chiều khinh miệt, lập tức ý loạn tìnhmê như bị ma nhập liền khẳng khái đáp:- Được, tiểu nhân nghe lời sai bảo của cô nương.Y nghiến chặt hàm răng, nhắm mắt lại, tay phải chầm chậm thò vàotrong cái chóe. Bàn tay y vừa lọt vào trong hũ, đầu ngón tay giữa liền bịđau nhói như kim chích khiến y nhịn không nổi rụt tay lại. A Tử kêu lên:- Giữ yên đó! Không được động đậy!Du Thản Chi cố gắng chịu đựng, mở mắt ra, thấy con rết kia đangcắn đầu ngón tay giữa của mình hút máu. Du Thản Chi toàn thân nổi gaiốc, chỉ muốn kéo tay ra vẩy cho con rết rơi xuống lấy chân đạp cho chết.Thế nhưng tuy y không quay đầu lại cũng biết đôi mắt sắc như dao của ATử đang nhìn sau lưng mình, chẳng khác gì hai lưỡi kiếm đâm tới thì làmsao dám cử động?Cũng may khi con rết hút máu không đau lắm chỉ thấy con vật từ từphồng lên, còn đầu ngón tay giữa của Du Thản Chi thì mờ mờ phủ mộtlớp màu tím thẫm. Màu tím đó từ nhạt chuyển sang đậm, rồi từ từ biếnthành màu đen, một lát sau, từ ngón tay lan sang bàn tay, rồi chạy lêncánh tay.Du Thản Chi lúc này không còn coi sống chết vào đâu, ngược lại cònthản nhiên như không, mép nở một nụ cười, có điều nụ cười đó dấu sautấm mặt nạ thép nên A Tử không nhìn thấy được.A Tử hai mắt đăm đăm nhìn con rết, hết sức chăm chú không dámsao nhãng chút nào. Sau cùng con rết nhả tay Du Thản Chi ra, nằm bấtđộng dưới đáy hũ. A Tử kêu lên:- Ngươi nhè nhẹ bắt con rết bỏ vào mộc đỉnh cho ta, cẩn thận đó,đừng làm nó tổn thương.Du Thản Chi y lời nhặt con rết lên, bỏ vào trong chiếc tiểu mộc đỉnhđể ở trước cẩm đôn. A Tử liền đóng nắp lại, chỉ trong giây lát, từ trongchiếc lỗ có những giọt máu đen nhỏ ra. A Tử vẻ mặt vui mừng, vội đưatay hứng máu đó, ngồi xếp bằng vận công, hút những giọt máu độc đóvào trong lòng bàn tay. Du Thản Chi nghĩ thầm: Đây là huyết dịch củata, bây giờ đi vào trong người nàng. Thì ra cô nương đang luyện NgôCông độc chưởng.Một lúc lâu sau, máu đen từ chiếc đỉnh đã chảy ra hết, A Tử mở nắpra thấy con rết kia đã chết rồi. A Tử hai tay xoa vào nhau, nhìn lại bàntay thấy chẳng khác gì bạch ngọc không một tì vết, cũng không có vếtmáu, biết rằng phương pháp luyện công nàng nghe lóm được của sư phụkhông sai chút nào, trong bụng sung sướng, bưng chiếc một đỉnh lên, trútcon rết ra rồi hấp tấp ra khỏi điện, chẳng thèm nhìn nhõi gì đến Du ThảnChi, coi y không khác gì con rết chết, không còn dùng vào việc gì đượcnữa.Du Thản Chi nhìn theo sau lưng A Tử cho tới khi nàng đi khuất, lúcấy mới cởi áo ra xem thấy sắc đen đã lan lên tới nách, đồng thời cả cánhtay ngứa ngáy khó chịu, chỉ giây lát đã tưởng chừng như có muôn ngàncon rận cùng cắn một lượt.Y kêu rầm lên, nhảy choi choi, đưa tay gãi, nhưng càng gãi thì càngngứa, tưởng như từ trong xương tủy, phế phủ đều có sâu bọ chui vào, ngongoe ngọ ngoạy khắp nơi. Đau thì có thể chịu đựng nhưng ngứa lại thậtkhó mà nín nhịn. Y nhảy lên nhảy xuống, vừa nhảy vừa kêu, lấy chiếcđầu sắt húc mạnh vào tường, nghe kêu boong boong, chỉ mong mình ngấtđi, mất hết tri giác, để khỏi phải chịu cái cơn ngứa ngáy kinh khủng này
Đập đầu thêm mấy cái nữa, nghe cạch một tiếng, cái gói bằng vảidầu từ trong bọc rơi ra, lộ ra một cuốn sách bìa đã vàng, chính là bản kinhthư bằng tiếng Phạn hôm nọ y nhặt được. Lúc này trong cơn ngứa ngáykịch liệt, y cũng chẳng nghĩ tới chuyện nhặt lên làm gì, chỉ thấy cuốnsách mở tung. Du Thản Chi toàn thân khó chịu, lăn lộn dưới đất vùng vẫynhư con cá mắc lưới. Một lúc sau, y chỉ còn nằm gục một chỗ thở hồnghộc, nước mắt, nước mũi, nước dãi từ các chỗ hổng trên chiếc lồng sắtchảy ra, rơi cả xuống cuốn kinh chữ Phạn.Trong cơn mơ màng, y thiếp đi không biết bao lâu, cuốn sách dínhđầy dãi nhớt, không hiểu vì sao bỗng từ trên những hàng chữ cong congquẹo quẹo, hiện ra hình của một nhà sư. Tăng nhân đó tư thức cực kỳquái dị, đầu cúi xuống chui qua háng thò ra ngoài, hay tay đưa xuống nắmhai cổ chân.Y nào còn tâm trí đâu mà xem hình thế cổ quái trong sách, chỉ thấyngười ngứa ngáy tưởng chừng thở không nổi, đành lăn ra đất, cào gãi lungtung, xé vụn quần áo đang mặc trên người để cọ da thịt lên nền đá cho đỡngứa, chỉ chốc lát da dẻ đã rướm máu. Y lăn qua lộn lại ma sát như thế,đột nhiên vô ý sao, đầu chui tọt vào giữa hai bắp đùi. Đầu y có mang cáirọ sắt, trong cơn gấp gáp không rút lại được, giơ tay tính đẩy trở ra, tayphải quều quào sao nắm ngay cổ chân.Đến lúc đó Du Thản Chi đã mệt ngất ngư chẳng còn hơi sức gì nữa,không thể động đậy, chỉ đành nghỉ một chốc thở vài hơi, vô tình sao nhìnthấy cuốn sách mở dưới đất, trong sách vẽ hình một nhà sư gầy gò, tưthức cũng na ná như y đang làm, trong bụng vừa kinh dị lại cảm thấy tứccười. Kỳ quái làm sao, y theo tư thức này, tuy thân thể vẫn còn ngứa ngáynhư cũ nhưng hơi thở đã dễ dàng hơn, thành thử cũng không vội chui đầura khỏi háng, mà đành nằm phục dưới đất như hình vẽ, tay trái cũng đưara nắm luôn cổ chân phải, cằm chống xuống đất. Thế là y và đồ hình củanhà sư trong sách hoàn toàn giống nhau, hơi thở lúc này đã dễ dàng hơnnhiều.Y nằm phục như thế, đôi mắt để gần ngay cuốn sách, nhìn vào tăngnhân thấy ở bên cạnh nhà sư có hai chữ màu vàng cực lớn, hình dángquái lạ cong cong quẹo quẹo, nhưng trong nét bút lại có vô số những mũitên đỏ nhỏ xíu bắn ra. Du Thản Chi lúc này đang nằm gục xuống hết sứcmỏi mệt nên buông tay ra đứng lên. Y vừa đứng dậy, lập tức lại ngứa đếnngạt thở, vội vàng lại cúi xuống chui đầu vào giữa hai đùi, hay tay nắmcổ chân, cằm chống xuống đất. Chỉ có tư thế cổ quái đó y mới lại thấy dễchịu mà thôi.Du Thản Chi không dám động đậy gì nữa, một lúc sau không có việcgì làm, đưa mắt nhìn nhà sư vẽ trên sách rồi nhìn qua hai chữ quái dị ởbên cạnh đồ hình. Y xem những mũi tên trên hai chữ đó, tự nhiên đưamắt theo những đầu mũi tên quan sát nét bút, bỗng thấy những chỗ ngứatrên tay phải biến thành một luồng khí ấm, từ cổ họng chạy xuống ngựcbụng, chạy quanh vài vòng theo hai vai lên đỉnh đầu rồi chầm chậm biếnmất.Y thử nhìn vào đầu mũi tên trên hai chữ quái dị vài bận, lần nàocũng có một luồng khí ấm chạy lên trên óc, còn cánh tay thì lại bớt ngứađi một chút. Du Thản Chi kinh ngạc nhưng chẳng hơi đâu nghĩ đếnnguyên nhân vì sao, cứ theo thế mà làm đến hơn ba chục lần thì cánh taychỉ còn hơi ngứa, làm thêm mươi lần nữa, ngón tay, lòng bàn tay, cánhtay không chỗ nào còn cảm giác gì khác lạ.Y rút đầu ra khỏi hai đùi, giơ tay xem, hắc khí trên bàn tay đã hoàntoàn biến mất, y vui mừng khôn xiết đột nhiên kinh hoảng kêu lên:- Chết rồi, không xong. Chất kịch độc của con rết đều chạy lên óccả rồi.Thế nhưng lúc đó cơn ngứa quái lạ kia đã hết, y nghĩ thầm nếu saunày có chuyện gì thì cũng không đến nỗi nào. Du Thản Chi tự hỏi: Cuốnsách này rõ ràng nào có hình vẽ gì đâu, sao tự nhiên lại có một hòathượng cổ quái hiện ra? Ta chỉ vô ý sao lại thành tư thế giống hệt như nhàsư này? Nhà sư này hẳn là bồ tát đến cứu mạng ta đây. Y bèn quì xuốngđất, cung kính khấu đầu trước vị quái tăng trong quyển sách, chiếc lồngsắt gõ xuống đất kêu boong boong.Y nào có biết hình trong quyển sách vẽ bằng một chất thảo dược phavới nước, khi ướt thì hiện ra, còn khô thì biến mất, thành thử cả A Châulẫn Tiêu Phong đều không nhìn thấy. Thực ra tuyến lộ luyện công củahình vẽ trong quyển sách đều có chú thích rõ ràng ở bên cạnh, những nhàsư Thiếu Lâm thời trước biết chữ Phạn tuy không biết bí mật của đồ hìnhvẫn theo đúng lời chỉ bằng chữ luyện thành Dịch Cân Kinh thần công. DuThản Chi khi bị cơn ngứa kỳ quái không chịu nổi kia, nước mắt ràn rụarơi xuống trang sách nên làm hình vẽ hiện ra. Đây là một môn diệu pháptrong việc hóa giải ma đầu từ bên ngoài xâm nhập, là bí thuật trong phépDu Già6 của Thiên Trúc thời cổ.Y đột nhiên làm được tư thức đó cũng chẳng phải ngẫu nhiên xảohợp mà ăn nhanh thì nghẹn, ăn quá thì ói. Trong khi y bị ngứa quá đỗi,đầu chúi xuống đất cũng là tự nhiên không có gì lạ, có điều nước mắt ychảy vào đúng quyển sách thì cái đó mới thật khéo làm sao. Y ngơ ngẩnmột hồi, mệt mỏi quá lăn ra đất ngủ thiếp đi.Sáng sớm hôm sau khi y còn chưa trở dậy, A Tử hấp tấp đi vào trongđiện thấy y trần truồng nằm đó, kêu lên một tiếng hỏi:- Sao ngươi còn chưa chết?Du Thản Chi kinh hãi ấp úng:- Vì ... tiểu nhân ... tiểu nhân còn sống.Y trong lòng chua xót: Thì ra cô nương mong ta chết cho rồi. A Tửnói:- Ngươi chưa chết thì càng hay. Mau đi kiếm quần áo mặc vào theota đi bắt độc trùng lần nữa.Du Thản Chi đáp:- Vâng!Đợi cho A Tử đi ra khỏi điện, y mới đi kiếm mấy tên lính Khất Đanhỏi xin quần áo. Binh sĩ Khất Đan thấy quận chúa có vẻ tử tế với y hơnmột chút liền đi kiếm một bộ quần áo khô sạch cho y mặc.A Tử dẫn Du Thản Chi đến một nơi hoang dã, lại dùng Thần MộcVương Đỉnh để bắt độc trùng, dùng máu gà để nuôi, sau đó lại cho hútmáu Du Thản Chi rồi dùng để luyện công. Lần thứ hai là một con nhệnmàu xanh, lần thứ ba là một con bò cạp lớn. Du Thản Chi lần nào cũngtheo đúng đồ hình trong quyển sách hóa giải chất độc.Năm xưa A Tử nhìn trộm sư phụ luyện thần công, lần nào cũng thấycó người chết, đều là dân chúng trong vùng bị đệ tử bản môn theo lệnh sưphụ đi bắt về, nên tưởng Du Thản Chi trúng độc thể nào cũng chết, ngờđâu thấy y vẫn bình thường, không khỏi lấy làm lạ.Cứ như thế liên tiếp bắt độc trùng luyện công, ba tháng sau, chungquanh thành Nam Kinh trong vòng hơn mười dặm độc vật càng lúc cànghiếm, những con bị hương khí dụ được toàn là con nhỏ bé yếu đuối,không vừa ý A Tử chút nào. Hai người đi bắt độc trùng càng lúc càngphải đi xa hơn.Hôm đó họ đi về hướng tây thành Nam Kinh hơn ba chục dặm, A Tửđốt hương trong mộc đỉnh rồi, chờ đến hơn một giờ, mới nghe tiếng sộtsoạt trong cỏ, xem ra có rắn rết gì đây. A Tử kêu lên:- Nằm xuống!Du Thản Chi y lời nằm mọp xuống, thấy tiếng động càng lúc cànglớn, xem ra không phải bình thường. Tiếng động lạ đó kèm theo một mùitanh hôi khiến người ta muốn mửa. Du Thản Chi nín hơi không cử động,thấy đám cỏ cao rẽ ra, một con đại mãng xà7 mình trắng vằn đen lượnmình bò tới. Đầu con trăn hình tam giác, trên mọc một cục bướu sần sùi.Phương bắc rắn rết vốn không nhiều, con mãng xà này hình dáng lạ lùngnhư thế xưa nay chưa từng thấy.Con rắn bò đến bên cạnh chiếc đỉnh, trườn quanh. Mãng xà dài đếnhai trượng, to bằng bắp tay, làm sao chui vào trong đỉnh được? Thế nhưngnó ngửi thấy mùi hương liệu cùng mùi chiếc đỉnh nên không ngớt đưa cáiđầu to lớn húc vào.A Tử có ngờ đâu lần này lại dụ được một con vật to đến thế, hết sứckinh hãi, nhất thời không biết phải làm sao, rón rén bò đến bên cạnh DuThản Chi nói nhỏ:- Làm sao đây? Nếu như con trăn làm vỡ mất chiếc đỉnh thì thật hỡiôi!Du Thản Chi nghe nàng ăn nói dịu dàng như thế quả không ngờ tới,tự nhiên hăng máu lên nói cứng:- Cô nương chớ lo, để tôi ra đuổi con rắn đi.Y bèn đứng lên, hùng dũng đi ra chỗ con trăn. Con mãng xà nghethấy có tiếng động, lập tức nằm cuộn lại, vươn cao đầu, le chiếc lưỡi đỏchót, phát tiếng sì sì, thủ thế mổ ra. Du Thản Chi thấy nó hung dữ nhưthế, chột dạ không dám tiến tới nữa.Ngay lúc đó, bỗng có một trận gió lạnh thổi qua, từ phía tây bắc cómột đường lửa cháy thẳng tới, chỉ giây lát đã tới ngay trước mặt. Đốmsáng đó chạy tới nơi, nhìn rõ hơn thì ra không phải là một vệt lửa, mà làtrong đám cỏ có một con gì đó chạy tới, cỏ xanh gặp phải lập tức sémvàng, đồng thời hàn khí càng lúc càng nhiều.Y lùi lại mấy bước, thấy đường sém vàng đó chạy tới chiếc đỉnh, hóara là một con tằm. Con tằm đó trắng tinh như ngọc, hơi ẩn sắc xanh, sovới tằm thường phải to gấp đôi, lại dài như một con giun, thân hình sángbóng như thủy tinh. Con mãng xà vốn dĩ thật hung tợn, lúc này lại xemchừng sợ đến mất vía, rút đầu chui vào dưới thân.Con tằm trong như thủy tinh kia nhanh nhẹn dị thường bò thẳng mộtmạch lên người con trăn, chẳng khác gì một đường lửa nóng xẻ dọc theoxương sống con mãng xà, đến đầu thì con rắn đã bị cắt ra làm hai. Consâu liền rúc vào túi nọc độc ở hai bên mang con mãng xà hút độc dịch,chỉ giây lát thân đã căng phồng lên, từ xa nhìn tới thấy giống như một cáibình trong suốt chứa đầy một thứ nước màu xanh tím.A Tử vừa mừng vừa sợ, nói nhỏ:- Con tằm này lợi hại đến thế, xem ra là chúa của các loài độc vật.Du Thản Chi bụng lại lo thầm: Một con tằm kịch độc như thế nàynếu như hút máu ta thì lần này tính mạng mình chắc không còn. Còn sâuđó chạy vòng quanh chiếc mộc đỉnh rồi bò lên, chỗ nào nó đi qua, chiếcđỉnh liền hiện ra một cái ngấn cháy sém. Thế nhưng dường như nó có linhtính, bò quanh chiếc đỉnh một vòng, biết là nếu chui vào trong đỉnh thì chỉcòn nước chết nên lại bò xuống chạy về hướng tây bắc.A Tử vừa cao hứng vừa nóng ruột, kêu lên:- Đuổi theo ngay! Đuổi theo!Cô ta lấy vuông gấm bọc cái đỉnh lại rồi chạy đuổi theo con sâu. DuThản Chi theo sát đằng sau, cứ theo đường lửa cháy sém mà đuổi. Contằm đó tuy nhỏ bé như thế nhưng bò nhanh như gió, chỉ nháy mắt đã xađến mấy trượng, cũng may nó đi đến đâu đều để lại một cái ngấn nênkhông mất dấu.Hai người chỉ một thoáng đã đuổi đến ba bốn dặm, nghe phía trướccó tiếng nước chảy róc rách đến bên một dòng suối. Vết cháy sém đếnsuối liền biến mất, nhìn qua bờ bên kia không thấy ngấn bò của con tằmđâu, hiển nhiên con vật đã chui xuống nước trôi đi rồi. A Tử dậm chânthan thở:- Ngươi đuổi chậm quá, bây giờ biết đi đâu mà tìm? Ta không biết,ngươi phải tìm cách bắt nó đem về cho ta.Du Thản Chi trong lòng lo lắng, nhìn ngang nhìn ngửa nhưng nào cóthấy bóng dáng nó đâu? Hai người tìm kiếm một hồi lâu, trời đã sâm sẩmtối, A Tử cảm thấy mỏi mệt, lại không kiên tâm, giận dữ nói:- Bằng giá nào ngươi cũng phải bắt nó đem về cho ta, nếu khôngthì đừng gặp ta nữa.Nói xong nàng quay trở về đường cũ một mình về thành. Du ThảnChi thấp thỏm đành men theo bờ suối đi xuôi xuống hạ lưu, tìm kiếm đếnbảy tám dặm, trong ánh sáng lờ mờ bỗng thấy bờ trên mặt cỏ bên kia lạicó dấu cháy sém. Du Thản Chi mừng quá, mở miệng gọi to:- Cô nương! Cô nương! Tôi tìm thấy rồi!Thế nhưng A Tử đã đi thật xa. Du Thản Chi lội nước đi qua, lần theovết cháy khô. Chỉ thấy đường sém đó chạy thẳng đến một thung lũng ởphía trước. Y ráng sức đuổi tới mãi tận cuối thì ra là một tòa cổ miếu kiếntrúc hùng vĩ, rảo bước đến gần thấy biển ngạch trên đề năm chữ SắcKiến Mẫn Trung Tự thật lớn. Du Thản Chi không có thì giờ đâu mà xemxét miếu này ra thế nào, chỉ tiếp tục đi theo đường ngấn cháy. Vết cháysém đó vòng quanh một bên miếu, chạy ra phía sau. Chỉ nghe thấy tiếngchuông, tiếng mõ, tiếng tụng kinh ở trong chùa vang lên từng chập, tiếngnày dứt tiếng kia nổi lên, quần tăng chính đang vào giờ công khóa.Y đầu đội lồng sắt, tự xấu hổ mình hình dạng không ra gì, sợ ngườitrong chùa nhìn thấy, nên chỉ men theo tường mà lần đi, thấy vết cháyvượt qua một khu đất lầy lội, chạy vào một vườn rau.Y trong lòng thật vui mừng, chắc mẩm hẳn không có người, chỉ cócon tằm ăn rau mà thôi thì thể nào cũng bắt được nó. Y đi đến bên hàngrào nghe văng vẳng bên trong vườn rau ai đó đang lớn tiếng chửi mắngvội vàng đứng lại. Chỉ nghe người kia nói:- Ngươi cớ sao không biết giữ qui củ, một mình dám đi ra ngoàichơi khiến cho ông phải lo lắng cả buổi, chỉ sợ mày đi mất không quayvề. Ông đường sá xa xăm mang mày từ đỉnh núi Côn Lôn tới đây, vậy màmày chẳng biết phải quấy, không hiểu được rằng lão tử chăm lo cho màybiết là dường nào. Cứ cái ngữ này, đời mày còn ra thế nào nữa, mai sauchắc chẳng làm nên trò trống gì, không ai thương đâu con ạ!Ngữ khí người kia đầy vẻ phẫn nộ nhưng lại có ẩn chút lòng thươngxót kỳ vọng, tưởng chừng như lời của phụ huynh dạy dỗ con cái. Du ThảnChi nghĩ thầm: Y nói gì mà từ đỉnh núi Côn Lôn xa xôi diệu vợi đemđến đây, xem chừng chắc là sư phụ hay trưởng bối chứ không phải phụthân. Y rón rén đến sát bờ giậu, thấy người đang nói kia là một nhà sư.Nhà sư đó thật là mập mạp, thân hình lại lùn xủn, trông chẳng khác gìmột trái cầu thịt thật lớn, tay chỉ xuống đất, mồm thì rủa sả liên hồi. DuThản Chi theo tay y nhìn xuống, vừa mừng vừa lo, hòa thượng mập kiađang mắng chửi chính là một con sâu lớn sáng lấp lánh.Hình dáng nhà sư lùn mập kia kỳ dị thì đã đành nhưng cái lối chửi sasả con tằm kia lại còn lạ lùng hơn. Con sâu chạy loăng quăng dưới đấtcực kỳ nhanh nhẹn, tưởng chừng như toan đào tẩu. Có điều dường như nóchạm phải một bức tường vô hình nào đó nên lại quay đầu qua hướngkhác. Du Thản Chi cố gắng nhìn kỹ hơn, thấy dưới đất có vẽ một cáivòng màu vàng, con tằm tả xung hữu đột nhưng vẫn không sao qua khỏiđược cái vòng đó, lập tức hiểu ra: Cái vòng đó dùng một loại thuốc vẽthành, dược vật hẳn là khắc tinh của con sâu.Gã hòa thượng lùn mập chửi một hồi xong, lôi trong bọc ra một vậtgì đó, đưa lên miệng ăn nhồm nhoàm, hóa ra một cái đầu dê đã luộc chín,xem chừng ngon lành lắm. Y lại lấy từ trên cột xuống một cái hồ lô, mởnắp ra, ngửa cổ lên, ọc ọc uống một mạch. Du Thản Chi ngửi thấy tửuhương, biết là quả bầu đó đựng đầy rượu nghĩ thầm: Hóa ra đây là mộtnhà sư hổ mang. Xem ra con tằm này là của y nuôi, được y cưng chiềulắm lắm. Làm cách nào ăn trộm được đây?.Còn đang nghĩ ngợi bỗng nghe từ phía bên kia vườn rau có tiếngngười gọi:- Tuệ Tịnh! Tuệ Tịnh!Gã sư lùn mập nghe thế giật mình hoảng hốt, vội vàng đem cái đầudê và bầu rượu dấu vào trong bụi cỏ. Lại nghe người kia giục giã:- Tuệ Tịnh! Tuệ Tịnh! Sao ngươi không tụng kinh chiều, trốn ở đâylàm gì?Nhà sư lùn mập vội vàng vớ ngay cái cuốc dưới chân, bổ hùng hụclên luống rau đáp:- Đệ tử ở đây đang cuốc rau.Người đi đến là một hòa thượng trung niên, khinh khỉnh nói:- Kinh sớm kinh chiều, ai ai cũng phải dự. Sao lúc khác khôngtrồng rau, đến lúc đọc kinh chiều thì lại giở giói ra cuốc đất? Mau lên!Mau lên! Bao giờ tụng kinh chiều xong, trở lại cuốc cũng vừa. Ở chùaMẫn Trung chấp tác thì phải theo qui củ của chùa Mẫn Trung, không lẽchùa Thiếu Lâm nhà ngươi không có miếu qui gia pháp gì hay sao?Nhà sư lùn mập tên Tuệ Tịnh vội đáp:- Vâng!Y bỏ cuốc xuống, lật đật đi theo, không dám quay đầu lại nhìn contằm, xem chừng sợ nhà sư trung niên phát giác. Du Thản Chi nghĩ thầm:Gã sư lùn mập này vốn ở chùa Thiếu Lâm. Sư chùa Thiếu Lâm ai aicũng biết võ công, mình ăn cắp con tằm của hắn thì phải thật cẩn thậnmới được!.Y đợi cho hai người đi xa, nghe ngóng chung quanh không có gì, vộivàng chui qua hàng rào, thấy con tằm vẫn chạy loanh quanh trong cáivòng màu vàng, tự hỏi: Làm sao bắt được nó đây?. Y suy nghĩ một hồitìm ra một cách, lấy trong bụi cỏ cái bầu rượu ra, lắc lắc thử mấy cái, cònchừng nửa bình bèn uống luôn mấy ngụm, còn bao nhiêu đổ vào luốngrau, đưa cái miệng hồ lô đến gần cái vòng màu vàng. Miệng bầu rượuvừa lọt vào trong vòng tròn, chỉ nghe tách một tiếng, con tằm đã chui tọtvào trong hồ lô. Du Thản Chi mừng quá, vội vàng lấy cái nắp gỗ đóngchặt lại, hai tay bưng bầu rượu, chui qua hàng rào, ba chân bốn cẳng chạyvề đường cũ.Ra khỏi chùa Mẫn Trung chừng vài chục trượng bỗng thấy chiếc hồlô lạnh một cách khác thường, xem ra còn hơn cả một khối băng, DuThản Chi đưa cái bầu rượu từ tay trái sang tay phải, rồi lại từ tay phải đưaqua tay trái nhưng vẫn lạnh thấu xương không sao chịu nổi. Y không còncách gì khác hơn bèn để hồ lô đội lên đầu nhưng lại càng khó chịu, khílạnh truyền qua chiếc lồng sắt chui vào trong óc khiến y chịu không nổi,tưởng như huyết dịch toàn thân đã đóng thành băng. Tình cấp trí sinh, yliền cởi dây lưng buộc vào chỗ thắt trên hồ lô xách trên tay. Dây lưngkhông truyền hơi lạnh nên y cầm được, thế nhưng khí lạnh từ trong cáibầu tỏa ra, chỉ trong giây lát bên ngoài hồ lô đã bao phủ một tầng sươngmỏng.1 Khổng tử nói: Học rồi được thực hành, chẳng vui sướng lắm sao? (Luận Ngữ)2 tickling3 gọi một tiếng trăm người dạ4 thị tử như qui5 quần áo của người quyền quí đời xưa (Xem thêm , phần y phục của Nguyễn Duy Chính)6 tức Yoga7 python (con trăn)