Thiên Kim Hắc Hóa

Chương 118: Cho cậu đẹp mặt



Đám người nhìn về chỗ phát ra tiếng nói, một người đàn ông kiêu ngạo đứng thẳng, trong mắt không có chút cảm xúc nào.

“Xin hỏi vì sao Mặc thị của tôi lại không có trong danh sách?”

Mặc Dịch Minh không nói thẳng rằng người tổ chức nhằm vào nhà họ Mặc, anh sợ Tô Chính Thiên và người tổ chức thẹn quá hóa giận, trực tiếp hủy hoại tất cả hy vọng của anh trong chốc lát.

“Bởi vì số lượng công ty có thể tham gia đấu thầu có hạn, lý do này được chưa?”

Tần Triêu Nguyên nhìn khí chất của Mặc Dịch Minh, trong lòng đột nhiên cảm thấy người đàn ông này không dễ chọc, thầm nuốt lại lời định nói, nhưng không hề che giấu ý định nhằm vào anh.

“Vậy có nghĩa là là nếu như bây giờ có công ty rời khỏi, như vậy Mặc thị sẽ có thể tham gia đấu thầu, đúng không?” Lục Ngạn lười biếng đứng lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tần Triêu Nguyên.

Sau lưng Tần Triêu Nguyên toái mồ hôi lạnh, điều Tô Chính Thiên muốn là để Mặc Dịch Minh mất đi tư cách cạnh tranh, nhưng lúc này, ông ta còn có thể nói không sao?

“Đương, đương nhiên!” Tần Triêu Nguyên lau mồ hôi trên trán, trong lòng cảm thấy chột dạ, chắc chắn sau này ông ta sẽ bị Tô Chính Thiên nhớ lấy rồi.

“Vậy được, Lục thị chúng tôi sẽ không tham gia đấu thầu, nhường cơ hội này cho Mặc thị, chú Tần, chú xem như này được chưa?”

Tần Triêu Nguyên gần như muốn khóc lên, một bên Tô Chính Thiên liều mạng gây áp lực cho ông ta, một bên khác Mặc thị và Lục thị liên hợp lại đánh ông ta.

Lưỡng lự giữa hai bên, Tần Triêu Nguyên nặng nề gật đầu.

Bắt đầu đấu thầu, mấy cái công ty này không hề có ý định lấy ra toàn bộ sức của mình.

Mặc dù giữa bọn họ có hợp tác, nhưng mà đứng trước lợi ích thì đây là chuyện riêng của mỗi người.

“Xem ra tiền tài của mấy nhà này đều rất lớn đấy!” Có người nhỏ giọng nói, lưỡng lự nhìn mấy ông chủ của các nhà.

“Theo tôi thấy, Mặc thị chắc chắn là một con hắc mã!”

“Tại sao?” Có người đưa ra nghi vấn, nói đến tài lực bên trong, đương nhiên hai gia tộc cổ xưa kia có khả năng thắng nhất.

“Do tôi thấy khí chất của tổng giám đốc của Mặc thị kia bất phàm!”

“Dừng!” Cả đám lập tức tản ra, chẳng còn chút hứng thú gì với người đàn ông này nữa.

“Xem ra tài lực của các vị đều rất lớn! Kế tiếp là lúc quan trọng nhất! Mời các vị lên đài, viết ý tưởng và kế hoạch với mảnh đất này vào máy tính ở trên sân khấu, điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc quyết định chủ nhân của mảnh đất này!”

Có bài học lúc nãy, Mặc Dịch Minh cũng không dám chắc chỗ này có cái bẫy nào nữa không, nên đã gửi cho Khúc Nhiễm một tin nhắn, để cô mang tài liệu đến.

Tài liệu là bản sửa sang lại các ý nghĩ và phỏng đoán của hai người trong mấy ngày nay, hi vọng là sẽ không dùng đến.

Mặc Dịch Minh đi lên sân khấu, trông thấy Tô Chính Thiên cũng đi tới chỗ mình, quả nhiên, ông ta ngồi bên cạnh Mặc Dịch Minh.

Đám người đã ngồi xuống, Mặc Dịch Minh cũng không cách nào đổi chỗ ngồi với người khác.

Khẽ nhíu mày, Mặc Dịch Minh dịch sang bên cạnh một chút.

“Tổng giám đốc Mặc, tốt xấu gì chúng ta cũng từng gặp nhau, sao lại khách sáo như vậy chứ?” Tô Chính Thiên cười nói.

Mặc Dịch Minh nhẹ liếc ông ta một cái, nghiêng đầu yên tĩnh bật máy tính lên.

“Nửa tiếng, bắt đầu tính giờ!”

Ở đây hoàn toàn lâm vào sự yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ bàn phím “bụp bụp” quanh quẩn trong không trung.

Khi Khúc Nhiễm nhận được tin nhắn, trong lòng hoảng hốt, lập tức lấy tài liệu chạy ra ngoài.

Nhưng mà trên đường đi đột nhiên có người ngăn cản Khúc Nhiễm: “Cô Khúc, xin cô đi theo chúng tôi một chuyến.”

Một người đàn ông xuống xe, dáng dấp anh ta rất trẻ, trên mặt còn nở nụ cười, không chút kiêng kỵ mà đánh giá Khúc Nhiễm.

“Lý do!” Khúc Nhiễm cắn răng, hơi hoảng hốt nhìn người đàn ông này, đây tuyệt đối là người do Tô Chính Thiên tìm đến!

Khúc Nhiễm đưa tay mò vào trong túi, muốn gọi điện báo cho Mặc Dịch Minh, nhưng mà người đàn ông kia lại bước tới trước một bước, lập tức cướp đi điện thoại trong tay Khúc Nhiễm.

“Cô Khúc, cầu cứu là hành vi không tốt đây nha! Thầy của cô chưa từng dạy cô à, làm như thế sẽ kích động đám cướp, vậy thì kết cục của cô sẽ không tốt đâu!” Người đàn ông cười nhẹ, rõ ràng là giọng điệu rất dịu dàng, nhưng lại tràn ngập uy hiếp.

“Anh!” Khúc Nhiễm vừa định mở miệng mắng, nhưng lại bị một sợi dây thừng trói lại.

“Đáng chết, mình quá chủ quan rồi!” Khúc Nhiễm hối hận, trong lòng còn lo lắng Mặc Dịch Minh ở bên kia có thể xảy ra chuyện gì rồi không.

Khúc Nhiễm cũng chỉ bị trói mà thôi, đám người kia cũng không hề đánh cô ngất xỉu, cô nghĩ có lẽ là Tô Chính Thiên muốn lợi dụng cô.

Dù sao danh tiếng của Mặc thị sắp lấn át Tô thị rồi, nếu như không ra tay thì Tô thị có thể phải đóng cửa mất.

Khúc Nhiễm được đưa tới một nơi cô vô cùng quen thuộc, nếu cô nhớ không lầm, đây là nhà cũ của nhà họ Tô.

“Cô Khúc, tổng giám đốc Tô hỏi cô có thích tiền hay không.” Người đàn ông kia cười nói, sửa sang lại quần áo, ngồi trên ghế sô pha bên cạnh.

Khúc Nhiễm nhíu mày cười nói: “Vậy anh nói xem, anh có thích tiền hay không?”

“Tiền là một thứ tốt, có ai không thích đâu chứ?”

“Vậy đương nhiên tôi cũng thích.” Khúc Nhiễm cười, trong lòng cũng thả lỏng một chút, xem ra là muốn thu mua cô, vậy thì dễ xử lý rồi: “Không biết anh đây mời tôi đến nơi này là vì chuyện gì?”

Khúc Nhiễm nhấn mạnh cái chữ “mời” này, hai mắt bình thản nhìn người đàn ông.

“Tâm trạng của cô Khúc đây cũng thật tốt!” Chàng trai tán thưởng một tiếng, đứng dậy nới lỏng dây thừng đang trói Khúc Nhiễm: “Là như vậy, cô Khúc đến thành phố, đã quen với cuộc sống ở đây cưa? Mặc dù không khí ở đây không tốt bằng nông thôn, nhưng mà vui thú lại có rất nhiều.”

“Tuy rằng ở thành phố có rất nhiều niềm vui thú, nhưng thứ tôi cần nhất vẫn là tiền.”

Vừa thử thăm dò, vừa dựa theo câu hỏi dò xét của anh ta mà đưa ra đáp án mà anh ta muốn nghe nhất, khiến cho người đàn ông đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này rất hợp gu anh ta.

“Cô Khúc là người khôn ngoan. Nếu như cô Khúc bằng lòng trợ giúp tổng giám đốc Tô phá hoại công việc làm ăn của Mặc thị, vậy thì sau này tất cả chi phí cuộc sống của cô Tô đây đều do Tô thị chi trả!” Chàng trai thu hồi nụ cười của mình, nhìn chằm chằm Khúc Nhiễm, sợ cô sẽ như thiêu thân làm ra một số chuyện.

“Xùy, Tô thị đã nghèo đến mức đó rồi, còn dám mạnh miệng bảo nuôi tôi? Đây không phải chuyện cười sao?” Khúc Nhiễm suy nghĩ trong lòng, nhưng trên mặt lại giả vờ ngạc nhiên: “Thật sao? Tất cả chi phí của tôi đều sẽ do tổng giám đốc Tô chịu ư?”

Nhìn thấy sự chờ mong trên khuôn mặt nhỏ của Khúc Nhiễm, chàng trai hơi thả lỏng, chẳng qua chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi, trong lòng thường khá tham lam, không cần anh nhiều lời thì đã mắc câu rồi.

“Đúng vậy, cho nên cô Khúc bằng lòng hợp tác với chúng tôi sao?”

“Đó là đương nhiên!”

“Anh Tần, tôi nghi ngờ tổng giám đốc Mặc thị ăn cắp ý tưởng của tôi!”

Trong năm phút cuối, Tô Chính Thiên đột nhiên đứng lên, nghiêm túc nói: “Cậu ta cứ liếc về phía màn hình máy tính của tôi, hơn nữa tốc độ cũng gần như bằng tôi!”

Tô Chính Thiên nói rất hùng hồn đầy lý lẽ, giống như đó là thật vậy.

“Nhịn không được nữa rồi à?” Mặc Dịch Minh nhíu mày, không ngờ rằng Tô Chính Thiên vẫn là con cáo già không biết xấu hổ như vậy: “Xin hỏi tổng giám đốc Tô có chứng cứ không?”

“Cậu xem đi, đây không phải chứng cứ sao?”

Ngay khi camera chuyển hướng quay đến máy tính của Mặc Dịch Minh, máy tính của anh đột nhiên đen thui.

Mặc Dịch Minh hoảng hốt, lắc con chuột trong tay vài cái nhưng chẳng có tác dụng gì!