Thiên Kim Hắc Hóa

Chương 100: Không tìm ra chứng minh thư nữa



Nếu như cô bị phát hiện, vậy có phải kết cục cuối cùng cũng sẽ giống như kiếp trước hay không?

Khúc Nhiễm thu dọn hành lý, lặng lẽ rời đi.

Tô Duyệt Nhiên tuyệt đối sẽ không chỉ làm một lần, biện pháp duy nhất bây giờ là mau chóng rời khỏi đây.

Trước khi có khả năng phá hủy nhà họ Tô thì phải bảo vệ mình cho tốt!

Trước khi đi ra thì Khúc Nhiễm đã quan sát động tĩnh bốn phía, thật ra trong lòng cô rất sợ đám người kia sẽ mai phục ở xung quanh để lấy đi cái đầu của mình, cho đến chạy trốn tới trung tâm thành phố, cô mới yên lòng, trong lòng bắt đầu tự hỏi.

Mặc Dịch Minh lại cả đêm không về, cũng không liên lạc với mình.

Khúc Nhiễm nhíu mày, nghĩ thầm: “Không về thì không về, anh có bản lĩnh thì đừng trở về nữa! Tôi không thể ra ngoài ở chắc?”

Khúc Nhiễm đột nhiên nghĩ đến Mặc Dịch Minh có một khách sạn ở thành phố A, cô nghĩ một chút, kéo valy đến đó.

Khúc Nhiễm nhìn về lễ tân: “Xin chào, xin hỏi còn có phòng cho một người ở không?”

“Có, một phòng ư?”

“Đúng thế.” Khúc Nhiễm đưa tay lục lọi trong ba lô của mình.

Càng lục, tim của cô đập càng nhanh.

Ví tiền và chứng minh thư của mình mất rồi!

Mặc dù trong túi vẫn còn một chút tiền vụn vặt, nhưng mà quan trọng nhất chính là chứng minh thư đấy!

Nhân viên phục vụ nhìn Khúc Nhiễm một hồi lâu, gặp vẻ mặt của cô dần dần đỏ lên, lễ phép hỏi: “Cô không mang theo chứng minh thư sao?”

Khúc Nhiễm xấu hổ gật đầu: “Hình như tôi lỡ để quên trên xe của bạn mình rồi…”

Trái lo phải nghĩ, cuối cùng Khúc Nhiễm cũng nhớ ra chứng minh thư của mình đang ở trên xe của Mặc Dịch Minh.

Nhân viên phục vụ mỉm cười theo đúng chuẩn mực: “Cô có thể liên lạc với bạn của cô, chúng tôi chỉ cần nghiệm chứng thân phận của cô là được.”

“Tôi là bạn của ông chủ của các người, đồ của tôi ở chỗ của anh ấy, các người có thể liên lạc với ông chủ của các người để nghiệm chứng thân phận của tôi.”

“Thật có lỗi thưa cô, chúng tôi không có tư cách liên lạc với ông chủ của mình.” Nhân viên phục vụ cười cười, từ chối Khúc Nhiễm: “Cô có thể tự mình liên lạc với ông chủ của chúng tôi.”

Khúc Nhiễm rất muốn, nhưng mà bây giờ hai người đang giận nhau, thậm chí Mặc Dịch Minh không nói tiếng nào đã rời đi, sao cô có thể liên lạc với anh được chứ?

“Không thể bỏ qua được sao?” Khúc Nhiễm nhíu mày, trong lòng có chút bực bội.

“Thật có lỗi thưa cô, không có chứng minh thư thì tôi không thể cho cô vào ở được.”

Kéo va ly ra khỏi khách sáng, đứng ở trên đường lớn, Khúc Nhiễm tựa như một đứa trẻ bị vứt bỏ vậy.

Rõ ràng tất cả đều là do Mặc Dịch Minh suy nghĩ sai, còn gán tội danh gì đó cho cô, sao lại còn có lý do cãi nhau với cô chứ? Còn tức giận một chút là rời đi?

Cái va ly đập vào tảng đá, phát ra tiếng vang “đùng đùng”, Khúc Nhiễm cô độc đi lại trên đường

Mặc Dịch Minh một đêm không về nhà, đúng lúc tối đó Tô Duyệt Nhiên lại muốn bắt mình đi, chẳng lẽ là Mặc Dịch Minh đã rời khỏi thành phố A rồi ư?

Dù sao Tô Duyệt Nhiên cũng không phải loại người làm càn, cô ta chắc chắn phải bắt cóc được cô mới dám xuống ta, giống như lần bắt cóc trước vậy.

Cho nên cô ta mới có thể yên tâm tìm người tới thăm dò động tĩnh của mình?

Ngẫm lại thì cô lập tức tức giận, Mặc Dịch Minh hẳn là biết rõ Tô Duyệt Nhiên sẽ còn tìm cô báo thù, vậy mà anh lại yên tâm bỏ lại cô một mình ở đây, rốt cuộc là anh ta đang nghĩ cái gì vậy?

“Anh không liên lạc với tôi, vậy tôi cũng không liên lạc với anh!” Trong lòng phiền muộn, Khúc Nhiễm một mình tản bộ trên đường, trực tiếp bác bỏ suy nghĩ tìm Mặc Dịch Minh.

Kéo va ly tản bộ cả ngày, sự u ám trong lòng dần dần tan đi, nhưng khi đến đêm, nghĩ đến mình không chỗ có thể đi, Khúc Nhiễm thật sự rất tức giận.

Thật muốn hung hăng mắng Mặc Dịch Minh một trận, để cho anh biết cô không phải dễ ăn hiếp!

Sau khi tức giận xong, Khúc Nhiễm ngồi trên ghế dài ở đầu đường, chống cằm nhìn lên bầu trời.

“Thời tiết hôm nay cũng không tốt, nhìn bầu trời xám xịt này đi.” Khúc Nhiễm lẩm bẩm nói.

“Cô gái nhỏ, xem bói không?”

Khi Khúc Nhiễm chơi điện thoại di động thì có một giọng nói vang lên trên đầu cô.

“Hả? Xem bói?” Khúc Nhiễm ngẩn người, nhịn không được bật cười: “Ông lão này, không phải nói thiên cơ bất khả lộ sao, sao ông lại có thể xem bói được chứ?”

Bộ râu trắng muốt dài xuống đến ngực, tay phải của ông lão không có gì làm, liên tục vuốt ve bộ râu.

“Chẳng qua chỉ là xem một chút mà thôi, còn chưa tới mức bị sét đánh.” Ông lão cười lớn một tiếng, đưa tay lấy kính râm xuống.

Đôi mắt của ông ấy u ám vô thần, lại làm cho người ta cảm thấy nó như bảo thạch, sáng ngời thấu đáo.

“Ông lão, đôi mắt của ông trông rất đẹp.” Khúc Nhiễm bị đôi mắt của ông ấy hấp dẫn, mặc dù có thể nhìn ra được mắt của ông ấy đã bị mù, nhưng cô vẫn nhịn không được cảm thán nói.

Nếu như đôi mắt này có thể nhìn được thì đó sẽ là một viên bảo thạch đẹp đến mức nào chứ!

“Đẹp à? Vừa bỏ vào đấy.” Ông lão không thèm để ý phất tay, nhưng lại trông rất phóng khoáng đắc ý.

Khúc Nhiễm méo miệng, trông dáng vẻ của người trước mắt, dường như còn rất đắc ý về con mắt giả của mình à?

“Ông lão thật lạc quan.” Khúc Nhiễm cười: “Nhưng mà tôi nghĩ tôi không muốn xem bói đâu.”

“Không xem bói cũng không sao, đúng lúc hai chúng ta đều lang thang đầu đường, hay là hai chúng ta ngồi lại nói chuyện một chút đi.” Ông lão không đợi Khúc Nhiễm trả lời đã đặt mông ngồi xuống bên cạnh Khúc Nhiễm mà không có chút do dự gì.

Khúc Nhiễm cười nhạo một tiếng, đầu ngửa ra sau, nhìn lên bầu trời, đến đến ngây ngốc.

“Tôi thường nghĩ, nếu như tôi không đi vào cái nghề này, có phải tôi sẽ không lưu lạc đến mức nào hay không.” Ông lão đột nhiên mở miệng, trong giọng nói có chút bi thương cũng có chút tưởng nhớ.

Khúc Nhiễm định thần lại, có chút ngạc nhiên nhìn ông lão, tựa hồ không biết lời của ông ấy có ý gì.

“Nhìn trộm thiên cơ, cho dù chỉ là một chút thì cũng sẽ gặp báo ứng, giống như một số người, làm chuyện ác độc, sớm muộn gì thì báo ứng cũng đến, cho dù là ai cũng vậy.”

Câu nói này đã giải quyết khúc mắt vẫn luôn ngự trị trong lòng của Khúc Nhiễm.

Cô thường xuyên suy nghĩ, cũng có đôi khi là đang sợ, nếu như cô không có năng lực báo thù, vậy có phải người xấu có thể sống đến già hay không.

“Tôi hiểu, ông lão.” Khúc Nhiễm gật đầu, đưa tay vén tóc mai ra sau tai, thoải mái cười một tiếng.

“Ông lão, bây giờ ông có hối hận về quyết định của mình không?”

“Cho dù sống như thế nào thì không phải đều là do mình tranh thủ hay sao? Tôi đã đạt được một số thứ, vậy tất nhiên tôi cũng sẽ mất đi một vài thứ, ngược lại cũng như vậy.”

Ông lão dùng đôi mắt trống rỗng nhìn về phía Khúc Nhiễm, khóe miệng khẽ cong lên.

“Cũng đúng, ông đã mất đi khả năng nhìn thấy thế giới, nhưng trong đôi mắt ấy lại bao hàm tất cả vì sao trên bầu trời và biển cả rộng lớn.” Nhìn vào đôi mắt kia, trái tim của Khúc Nhiễm dần dần bình tĩnh lại.

“Cho nên tôi vẫn rất thích đôi mắt này, bởi vì có nó, lòng tôi có thể thấy rõ một vài thứ.” Ông lão cười nhẹ đứng lên, không hề chào tạm biệt Khúc Nhiễm.

Đôi mắt của ông ấy cứ nhìn về phía trước, bước chân lại rất kiên định.

“Có thể sẽ có những thứ gây trở ngại cho cô, nhưng cô phải tự mình đứng lên, tiếp tục đi về phía trước.” Trước khi đi, ông lão để lại một tờ giấy.

Nét chữ cường tráng mạnh mẽ, tràn đầy sức sống. Khúc Nhiễm không hiểu sao lại cảm thấy sau cuộc nói chuyện này thì cô bắt đầu khát vọng về tương lai, khát vọng có cuộc sống của mình, mà không chỉ sống vì báo thù.