Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 188: Anh chỉ tin tưởng một mình em



Bài post nói rất trôi chảy, sau đó còn up kèm thêm mấy tấm ảnh hai người chụp chung. Mọi chuyện lại càng lúc càng làm cho cư dân mạng thêm thú vị, mặc kệ thực hư thế nào, hình đi kèm đều là Lục Khinh Lan và Thẩm Tùy.

Lục Khinh Lan lướt đến chỗ mấy tấm hình, cô không thể tưởng tượng nổi, mở to hai mắt!

Giang Nhiễm Nhiễm cũng liếc mắt sang nhìn cô, không khỏi sững sờ.

Mấy tấm ảnh chụp kia đều là những tấm chụp riêng Lục Khinh Lan và Thẩm Tùy đứng trong thang máy, càng quan trọng hơn là bất kỳ góc chụp nào, tư thế cả hai cũng vô cùng mập mờ.

Mà thời điểm này, lại trùng hợp vào hôm nay! Lần này, lại càng náo nhiệt hơn! Mới chỉ trong nửa giờ, đã có vài trang bình luận đi kèm.

Mà đám cư dân mạng nhao nhao, chia bè kết phái.

Một phái chủ yếu là fan hâm mộ của Thẩm Bội Bội, chửi Lục Khinh Lan không còn mặt mũi, phá hoại tình cảm của Thẩm Bội Bội, còn vừa ăn cướp vừa la làng.

Còn một phái là đại diện cho 'quyền lực tối cao', chỉ trích Lục Khinh Lan bại hoại đạo đức, tiện thể phê phán luôn những tin tức tệ hại mà Thẩm Bội Bội từng phạm phải trước đây.

Phái cuối cùng là đám 'hoa si'(mê trai) Thẩm Tùy, tranh thủ cãi vã, muốn đem Thẩm Tùy cướp khỏi tay Lục Khinh Lan.

Chỉ có một phần nhỏ cư dân mạng đặt nghi vấn tính xác thực của bài post. Nhưng bọn họ không phải số nhiều, chỉ trồi lên mấy giây, sau đó lại bị đám dân kϊƈɦ động đạp xuống.

"Lan Lan, chuyện gì đang xảy ra vậy?" – Mọi sự nhìn thấy rõ ràng nhưng Giang Nhiễm Nhiễm vẫn luôn tin tưởng Lục Khinh Lan, chẳng qua chỉ là cô vẫn thấy khó tin vào sự thật trước mắt: "Chẳng lẽ nàng đắc tội với ai hả?"

"Ta không có.." – Lục Khinh Lan hơi bực bội đáp, trong lòng cũng khó hiểu, tại sao lại có những tấm ảnh kia. Mà điều cô đang lo lắng, Diệp Đình Thâm lại có nghi ngờ, có thể những tấm ảnh đó.. Lục Khinh Lan bất an, liên tục suy nghĩ lung tung, Diệp Đình Thâm nhìn thấy, cúp điện thoại, nhanh chóng đi đến bên cô, giơ tay ra kéo cô, ôm vào lòng, lòng bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng cô, cười nói:

"Đám tin nhảm kia không phải sự thật, cũng chẳng hay ho gì. Đừng vì nó mà làm bản thân không vui!"

"Đình Thâm.." – Nghe được giọng anh, Lục Khinh Lan xoay người ôm lấy vòng eo có chút gầy của anh. Thấy thế Giang Nhiễm Nhiễm cũng mỉm cười, sau đó lui sang một bên, chừa không gian riêng cho bọn họ.

Lục Khinh Lan ôm lấy anh, cọ đầu liên tục vào người anh, sau đó mới buồn buồn lên giọng:

"Từ lúc ra khỏi phòng lão sư của Lăng Vi, bước vào thang máy rời đi thì đụng phải Thẩm Tùy.."

"Em lo lắng anh hiểu lầm em sao?" – Diệp Đình Thâm cười, nâng mặt cô lên, ánh mắt anh tràn đầy tin tưởng: "Không phải đã nói với em rồi sao, mặc kệ người khác nói cái gì, anh chỉ tin tưởng một mình em! Sao vậy? Quên rồi à? Ngốc quá!"

"Em biết.." – Lục Khinh Lan mân mê môi anh, khẽ ngước nhìn người kia, giọng hơi nũng nịu: "Nhưng mà em vẫn muốn nói rõ với anh trước, không muốn anh hiểu lầm một chút nào."

Bởi vì em quan tâm anh!

Câu nói này cô khéo léo cất giữ trong lòng, không nói ra.

"Anh hiểu." – Diệp Đình Thâm hiểu rõ ý cô, anh cúi xuống hôn lên trán cô.

"Diệp Đình Thâm, anh định làm gì?" – Đợi hai người tách ra ngồi lại salon, Giang Nhiễm Nhiễm mới mở miệng hỏi thăm: "Cũng không thể để nỗi oan ức này đè lên lưng Lan Lan nhà chúng ta a?"

"Nhiễm Nhiễm, em đừng vội." – Cố Lăng Tu vội đáp, đối mặt với Giang Nhiễm Nhiễm, anh không biết phải nói gì.

"Sao em không được vội chứ?" – Thấy thái độ của Cố Lăng Tu với mình, Giang Nhiễm Nhiễm muốn tranh thủ đôi co, nhưng trong lòng cô vẫn bị một cục u xấu hổ che lấp.

Diệp Đình Thâm thấy hai người bọn họ, thầm lắc đầu, vẻ mặt không chút thay đổi, nói:

"Đương nhiên sẽ không để như thế."

Dừng lại một lát, anh nói tiếp: "Hai bài post này điều tra ra được người đứng sau đều tài khoản ảo! Tác dụng của tài khoản ảo là để thu hút nhiều lượt view hoặc sự quan tâm của nhiều blogger, có lẽ, người đứng sau đã phải bỏ ra rất nhiều tâm tư."

"Tài khoản ảo?" – Giang Nhiễm Nhiễm nhướng mày, hơi mất bình tĩnh: "Đã như vậy, nếu không nhanh chóng giải quyết thì không được ah? Sức ảnh hưởng của dư luận lớn thế nào, chúng ta đều quá rõ!"

"Nhưng nếu ra tay ngăn chặn, sẽ mới diệt được ngọn, không diệt được gốc." – Diệp Đình Thâm đoán được ý gì, mỉm mỉm cười, sau đó nói tiếp: "Nếu ra sức đè xuống, thì vĩnh viễn cũng không biết được kẻ chủ mưu là ai, bước kế tiếp muốn làm gì, mục đích cuối cùng là cái gì. Chỉ khi nào đem chuyện này giải quyết triệt để, mới có thể đảm bảo an toàn cho Khinh Lan."

Nghe xong, Giang Nhiễm Nhiễm lắc đầu: "Tôi thực sự không hiểu được.."

"Nói vậy" – Cố Lăng Tu tiếp lời: "Trước đó chẳng phải nói có điểm kỳ quái ah? Kẻ đứng sau cũng không phải đơn giản, cho nên trong thời gian ngắn mới có thể gây ra tiếng động lớn như vậy! Nếu không có quyền lực, thì chính là có nhiều tiền, Hoặc là vừa có tiền, vừa có quyền! Mà phiền toái ở chỗ, nếu không giải quyết triệt để, hậu quả sẽ càng khó lường."

"Với lại, tên đó còn dự liệu được tình huống chúng ta sẽ ra tay ngăn chặn, cho nên mới có bước chuẩn bị tiếp theo, thừa dịp chúng ta không kịp đề phòng mới ra tay tấn công bất ngờ. Mà tên đó, hiện tại cũng không tốt hơn bao nhiêu. Nếu chúng ta vẫn ung dung thản nhiên, tự nhiên hắn ta sẽ chuẩn bị động thái kế tiếp. Đến lúc đó, phản kϊƈɦ lại là vừa." – Diệp Đình Thâm nói xong, bàn tay lại xoa xoa lên mu bàn tay nhỏ bé của Lục Khinh Lan, cất giọng:

"Khinh Lan, tin tưởng anh chứ?"

Lục Khinh Lan không chút do dự, gật gật đầu, mỉm cười nhìn anh:

"Đương nhiên em tin tưởng anh!"

Giang Nhiễm Nhiễm nghe xong liền thông suốt, thấy hai người bọn họ mỉm cười nhìn nhau, cô cũng nhẹ nhõm đôi chút: "Lan Lan! Ta cũng sẽ giúp nàng!"

"Ừm, được!" – Lục Khinh Lan vui vẻ gật đầu. Đời người, vui vẻ nhất chính là vừa có được người một mực yêu thương mình, lại vừa có được một người bạn thân, từ đầu đến cuối luôn ủng hộ mình!

"Giang Nhiễm Nhiễm, còn có việc cần cô giúp đỡ." – Diệp Đình Thâm cắt ngang hai người.

"Chuyện gì, anh cứ nói đi."

"Chuyện là.."

Diệp Đình Thâm nói xong, Giang Nhiễm Nhiễm cong môi tươi cười.

Cứ như thế, bọn họ phân chia hành động cho nhau.

Mãi đến đêm, sự tình lại có thay đổi mới.