Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 176: Tiểu biệt thắng tân hôn*



Diệp Đình Thâm đóng cửa lại, ánh mắt quét khắp phòng một lần, xác nhận không có gì phát sinh, anh mới đi vào thư phòng, xem tiếp đống văn kiện cầm về.

Bỗng nhiên, anh phát hiện mình cảm thấy rất cô đơn!

Lục Khinh Lan không có trong nhà, căn nhà này cũng vô tình mất hết sinh khí. Trước đó, anh đã quen có thêm một người thân yêu bên cạnh, nhưng bây giờ không có cô, anh lại khó chịu vô cùng, căn nhà này cũng theo đó mà bị khiếm khuyết.

Diệp Đình Thâm bận rộn mãi đến khuya, anh nằm rất lâu trêи giường mới có thể đi vào giấc ngủ.

Hôm sau lại là một ngày bận rộn, nhưng bất kể bận bịu đến đâu, anh vẫn bỏ ra chút thời gian nghỉ ngơi để đến thăm Lục Khinh Lan, bà Lục Mẫn Hoa vẫn không cho anh vào nhà.

Tình trạng như thế kéo dài liên tục mấy ngày.

Ngày thứ tư, thành phố A lại phát sinh đại sự.

Nhóm quan chức bị đình chỉ hoạt động đã hoàn toàn bị sa thải, đây là động thái lớn nhất của Diệp Đình Thâm từ khi nhậm chức đến nay.

Thị ủy Lâm bí thư (chức vụ Bí thư cao hơn Thị trưởng một bậc), Cục trưởng Bộ BCA(bộ xây dựng và xây dựng cơ quan) Thẩm Khánh Sơn, Chủ nhiệm văn phòng Điền Tại Thiên, Phương Trạch Hữu.. vân vân; đều trực tiếp chịu bản án từ Pháp viện tỉnh; chứng cứ xác thực rõ ràng, cho dù cấp trêи có bao nhiêu lớp bảo bọc, bỏ ra bao nhiêu tiền che lấp nhưng đều không có tác dụng.

Chẳng những thành phố A mà khắp toàn tỉnh chưa chắc có được quy mô thanh tẩy, công chính liêm minh lớn như vậy. Cho nên nhất thời, truyền thông đều vô cùng xôn xao, hả hê lòng người.

* * *

Một số người thấy rằng, mặc dù có vô số báo cáo, nhưng Diệp Đình Thâm - với tư cách là thị trưởng, lại hiếm khi xuất hiện, vẫn chỉ trầm mặc như trước; tuy nhiên sau lưng lại có thể ra tay lớn như thế.

Ngược lại, một số người nhận ra Diệp thị trưởng trong truyền thuyết, lại dùng cả thanh xuân, thường xuyên đứng chờ trước nhà họ Lục.

"Ta nói, Mẫn Hoa à, dù sao con rể tương lai nhà bà cũng là Thị trưởng thành phố a, Lan Lan nha đầu thật có phúc!" – Phu nhân nhà họ Hoàng đang đánh mạt chược với bà Lục Mẫn Hoa, bày ra vẻ mặt ngưỡng mộ nói.

"Hèn gì bảo sao, bóng lưng Diệp thị trưởng sao lại vô cùng quen thuộc như vậy, giống như đã gặp ở đâu. Không ngờ, thì ra là người hay đứng chờ trước nhà họ Lục a! Phải rồi! Sao bà không để cho cậu ấy vào nhà? Ai nha, mẹ vợ đại nhân này thật là lớn quyền mà?"

"Đúng đó! Nếu con gái nhà tôi mà có người bạn trai như thế, tôi vui sướиɠ còn không kịp, sao lại có thể đuổi ra khỏi cửa được chứ?"

"Aizzz, Mẫn Hoa à, bên cạnh Diệp thị trưởng có người bạn nam nào độc thân nữa không, giới thiệu cho con gái nhà tôi đi!"

"Giới thiệu cho tôi trước chứ! Con gái nhà tôi hiểu tri thức lễ nghĩa hơn!"

"..."

Mỗi người một câu, trong lòng bà Lục Mẫn Hoa hơi mất hứng.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, trêи TV cùng lúc phát đến tin tức của Diệp Đình Thâm.

Khu Lão Thành tổ chức nghi thức khởi công lần nữa, nằm trong ban lãnh đạo thành phố, tất nhiên Diệp Đình Thâm cũng có mặt, cả một đám thông tin truyền thông tranh nhau chen lấn, cướp quyền chụp ảnh, sợ chậm một giây sẽ bị đẩy ra ngoài.

Tách tách tách tách, âm thanh chụp ảnh vang lên liên hồi trong không gian yên tĩnh.

Càng có mấy cô gái mới lớn, không kìm lòng được, trong lúc phỏng vấn mắt nổi lên hai trái tim không chớp. Diệp Đình Thâm mỉm cười, anh đứng đó, không có động tác gì, toàn thân từ trêи xuống dưới toát ra một cổ khí phách cao quý, tựa như nắm giữ quyền hạn vương giả.

Bà Lục Mẫn Hoa nhìn thấy hình ảnh của anh trêи TV, không khỏi rơi vào trầm tư.

Một bên khác, Lục Khinh Lan cũng y nguyên xem đi xem lại đống tin tức, thậm chí còn thu hình, để xem lại nhiều lần. Coi hết lần này đến lần khác, miệng cô cong cong, phát hiện ra mình đang càng lúc càng nhớ đến anh.

Nắm chặt tay, đã bốn ngày rồi. Bốn ngày trôi qua cô chưa được gặp anh đàng hoàng! Hết lần này tới lần khác, đều có mẹ đại nhân cản cô lại không cho gặp.

Aizz yoo yooo!

Bực bội, Lục Khinh Lan lăn qua lăn lại trêи giường, trong lòng càng thêm khó chịu.

Cũng không biết trải qua bao lâu, chuông cửa reo lên. Tưởng Tô Viễn lại quên đem chìa khóa, Lục Khinh Lan thở dài, lên giọng:

"Đến ngay, đến ngay, đợi một lát!"

Mở cửa ra, "bịch" một tiếng, chưa đầy một cái chớp mắt, Lục Khinh Lan đã bị ôm chặt vào ngực đối phương!

Cảm giác ấm áp, hơi thở vô cùng quen thuộc!

"Đình Thâm!" – Lục Khinh Lan ngửa đầu, vươn tay chăm chú ôm lấy anh! Vui đến sắp khóc: "Anh.. sao anh lại đến đây?"

"Bởi vì nhớ em!"

Bốn chữ đơn giản vang lên, lại giống như luồng điện cao áp chạy khắp cơ thể.

Khóe mắt Lục Khinh Lan không có tiền đồ, lập tức ươn ướt, nức nở. Cô nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Môi nhanh chóng chạm môi, tựa như con cá thiếu nước được thả về đại dương mát mẻ.

Tay trái vịn đầu nhỏ của Lục Khinh Lan, Diệp Đình Thâm càng thêm chủ động!

Không giống như cái hôn dịu dàng vốn có, lần này anh bá đạo chiếm hữu! Xa nhau mấy ngày lại nhớ nhau vạn phần! Đôi tay vịn vào vai anh, Lục Khinh Lan ngước đầu nhìn anh.

Đôi mắt của Diệp Đình Thâm đột nhiên trở nên tĩnh mịch!