Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 142: Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên



Đột nhiên Lục Khinh Lan nghĩ đến một câu: 'tuế nguyệt tĩnh hảo, hiện thế an ổn'*.

(* Nguyên văn là岁月静好 - 现世安稳, có nghĩa là Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên; Cuộc sống ổn định, năm tháng bình an; Cuộc đời yên ổn, năm tháng an lành.. Đây là lời thề nguyện của Hồ Lan Thành với Trương Ái Linh - nữ tác gia nổi tiếng ở Trung Quốc nói trong lễ thành hôn (cũng là tác giả mà mình thích đóa). Sau này trở thành một câu khá phổ biến, được sử dụng rộng rãi)

"Đúng rồi, Đình Thâm." - Đột nhiên nghĩ đến chuyện ban ngày, Lục Khinh Lan chui ra khỏi ngực anh, hai tay ôm eo anh, nói: "Hôm nay lúc em đi thay thuốc, gặp phải Thẩm Bội Bội, ừm, còn có Bạch Thư."

Sau đó, cô kể hết những gì đã xảy ra trong bệnh viện. Đương nhiên, chuyện tranh chấp nhỏ với Tô Viễn thì không nhắc đến. Cuối cùng, cô không nhịn lo lắng, nhíu mày thật chặt, hỏi:

"Tại sao Thẩm Bội Bội lại nói như vậy? Còn có tin tức hôm nay.."

Tin tưởng thì tin tưởng, nhưng dù sao chuyện xảy ra cũng liên quan đến người mình quan tâm, tất nhiên trong lòng sẽ cảm giác không thể diễn tả được. Vô cùng bồn chồn, ray rứt.

Nhìn ra sự lo lắng của cô, Diệp Đình Thâm ôm lấy cô lần nữa, ngửi mùi hương trêи mái tóc cô, cất giọng an ủi:

"Lời của Thẩm Bội Bội, em không cần để ý! Qua hai ngày nữa, em sẽ biết rõ mọi chuyện! Còn về phần Bạch Thư.."

Dừng một chút, anh khẽ thở dài:

"Cứ để cô ấy tự đi! Cô ấy nên học cách chịu trách nhiệm cho chính mình, con đường này đều là do mình tự chọn, cũng là do tự mình bước đi."

"Khinh Lan, không cần lo lắng cho anh đâu! Anh nói không sao, nhất định sẽ không có chuyện gì! Được không?"

"Được." - Lục Khinh Lan cười ngọt ngào: "Đúng rồi, còn nữa!"

Nói xong, cô hưng phấn ngồi xuống, hai tay ôm lấy mặt Diệp Đình Thâm, vỗ vỗ, hung hăng hôn vài cái, ánh mắt cong cong:

"Tần Tân nói với em, em đã trúng tuyển rồi! Một tuần sau sẽ được tham gia lễ trao giải Thụy Thượng Chi Vận! Đình Thâm, Đình Thâm, em thật vui sướиɠ ah!"

"Ừm, Khinh Lan là người giỏi nhất." - Diệp Đình Thâm vừa đỡ cô, cẩn thận sợ cô ngã xuống, vừa cười theo cô.

Anh đột nhiên nghĩ, mỗi ngày về nhà được thấy cô, thấy nụ cười của cô, như vậy, thật sự rất tốt. Điều hạnh phúc nhỏ nhoi này lại chính là thứ mà anh khao khát nhất.

Nghĩ thế, anh không kìm lòng được, hôn cô.

Bởi vì muốn chuẩn bị lễ trao giải Thụy Thượng Chi Vận, Lục Khinh Lan quyết định đi về cùng Diệp Đình Thâm, huống chi Diệp Đình Thâm lại đi sớm về muộn cũng không tiện.

Bà Lục Mẫn Hoa đương nhiên không có có ý kiến, chỉ là dặn dò rảnh rỗi trở về ăn cơm.

Còn Tô Viễn thì không nói câu nào.

Trở về nhà hai người, Lục Khinh Lan mới phát hiện, kỳ thật, cô có nhớ nó! Dù sao, đây cũng là nhà của cô và anh. Diệp Đình Thâm càng ngày càng bận rộn, thường là lúc Lục Khinh Lan còn chưa thức đã ra ngoài làm việc. Buổi tối trở về, hơn phân nửa thời gian cô đều đã ngủ.

Cuộc sống như vậy kéo dài ba ngày, Diệp Đình Thâm được rảnh rỗi đôi chút, thì Cố Lăng Tu cũng trở về. Đồng thời, một tấm thiệp mời cũng đưa đến tay Lục Khinh Lan.

Thẩm Bội Bội và Mạc Dương sẽ đính hôn, còn tổ chức cùng ngày làm tiệc sinh nhật.

Hất cằm lên, Lục Khinh Lan lật thiệp mời qua lại.

Cũng được, nếu không đính hôn bụng, cái bụng kia to lên làm sao giấu được thiên hạ? Chỉ là, mời cô làm gì?

"Muốn đi sao?" - Diệp Đình Thâm bưng thức ăn đã chuẩn bị xong đi ra, vừa lúc nhìn thấy bộ dạng của cô, trong lòng cũng hiện lên một tia nghi ngờ: "Không thích thì đừng đi, dù sao cũng thân thích."

"Cháu gái nhỏ Khinh Lan, em đi đâu?"

Cố Lăng Tu từ trong phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy thiệp mời, sắc mặt tối sầm lại, lúc nói chuyện, có chút ý tứ cầu xin, "Đi cùng anh đi! Anh cũng bị mời a!"

Lục Khinh Lan giật mình nhìn về phía Cố Lăng Tu:

"Mời anh làm gì?" - Sau đó nhìn thấy thần sắc rối rắm của anh ta, cô liền hiểu ra, mở miệng hỏi dò: "Là Thẩm Tùy?"

"Ừm." - Cố Lăng Tu gật đầu lung tung, bỗng nhiên nhiều lời hơn: "Anh đang chuẩn bị cho một vở hí kịch, nghe nói Thẩm Bội Bội được lựa chọn thủ một vai nữ trong đó, đoán chừng, vì chuyện này nên Thẩm Tuỳ đã gửi thiệp."

Dù sao, lý do là gì, mọi người ai cũng biết rõ. Suy nghĩ một chút, rốt cuộc Lục Khinh Lan gật đầu:

"Ừm, vậy em đi với anh!" - Nói xong lại nhìn về phía Diệp Đình Thâm, cười cười, "Sao em lại không đi chứ? Đi xem náo nhiệt một chút cũng tốt, anh yên tâm."

Tùy tiện nói chuyện vài câu, điện thoại của Lục Khinh Lan đột nhiên vang lên, vừa nhìn qua màn hình, cô vui vẻ, hưng phấn chạy đến ban công. Vừa tiếp điện thoại, không thể chờ đợi, hỏi liền:

"Cuối cùng cũng biết gọi cho tôi? Tôi tưởng cô bận rộn đến nổi quên tôi luôn rồi chứ? Khi nào thì về thành phố A? Có chăm sóc bản thân tốt không đó?"

Đầu điện thoại bên kia cũng bật cười:

"Ta nói ah~~đột nhiên lại bị hỏi một lúc nhiều câu như vậy, không biết nên trả lời cái nào trước đây?"

Lục Khinh Lan cố ý xoay eo, làm động tác hung ác: "Đương nhiên là trả lời từng câu một rồi! Nói mau lên!"

"Được, được được! Thật là sợ luôn! Gần đây quả thật có chút bận rộn, vừa xong nhiệm vụ trở về, khoảng chừng còn phải bận một thời gian nữa mới có thể tới tìm cậu! Còn cậu, gần đây thế nào rồi?"

"Ha ha, ta đây vẫn sống tốt. Vậy, đợi khi nào đằng ấy về, ta sẽ giới thiệu bạn trai của ta cho đằng ấy biết há?"

"Được đó! Nói không chừng đến lúc hai người cưới nhau bà đây còn không biết! Không được không được, phải nhất định đích thân đi kiểm chứng đàng hoàng mới được!"

Lục Khinh Lan cười vui vẻ: "Được. Vậy chờ cậu trở về."

Sau đó hai người lại hàn huyên với nhau rất nhiều chuyện, nếu không phải thời gian không có nhiều, bọn họ thật sự không muốn dừng lại.

Lục Khinh Lan không hề biết, lúc này trong phòng lại chứa một bầu không khí khác.

"Nói đi, có chuyện gì?" - Diệp Đình Thâm múc một chén canh, sau đó ngồi đối diện Cố Lăng Tu.

"Tứ ca, tôi.." - Cố Lăng Tu không ngờ, tâm tư của mình lại bị nhìn thấu, có chút xấu hổ, nhìn về phía ban công, sau đó gãi gãi tóc, bộ dáng rối rắm.

"Có liên quan đến Khinh Lan sao?"

"Ừm.. cứ cho là vậy đi!" – Đầu Cố Lăng Tu cúi càng ngày càng thấp, thanh âm cũng thấp tương tự: "Tứ ca, tôi, tôi.."

Diệp Đình Thâm nheo mắt lại, tên này rất ít khi gọi mình là Tứ ca, trừ phi thật sự xảy ra chuyện gì.

"Giang Nhiễm Nhiễm." - Cuối cùng, anh khẳng định gọi cái tên này, "Phải không?"

Mà Cố Lăng Tu kinh ngạc, ngẩng đầu cũng xác minh phỏng đoán của Diệp Đình Thâm là đúng. Diệp Đình Thâm nhìn chằm chằm vào Cố Lăng Tu, hỏi:

"Nói đi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Cố Lăng Tu không biết mở miệng như thế nào, cúi đầu, trong lòng suy nghĩ phức tạp.

"Tứ ca, tôi, tôi và Giang Nhiễm Nhiễm, đã.. đã.. xảy ra quan hệ.."

Đây là những lời đè nén trong lòng Cố Lăng Tu nhiều ngày qua, anh ta giống như khi còn bé, hướng mắt nhìn Diệp Đình Thâm nhờ giúp đỡ, "Cô ấy, cô ấy.. cô ấy vẫn.."