Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 137: Làm chuyện thích làm với người mình thích



Tô Viễn không khống chế được xông lên, đưa tay túm lấy bờ vai Diệp Đình Thâm:

"Diệp Đình Thâm, anh đừng quá đáng!"

Diệp Đình Thâm là người làm việc trong quân đội nhiều năm, phản ứng đương nhiên nhanh hơn Tô Viễn, lúc Tô Viễn bắt đầu giơ tay, Diệp Đình Thâm đã kịp thời né được, thần thái nhàn nhạt.

Anh không muốn có bất kỳ xung đột nào trong thời gian này. Nhưng điều anh nghĩ, không có nghĩa Tô Viễn cũng nghĩ vậy. Hung hăng cắn răng, Tô Viễn lại giơ tay lên.

"Hai người đang làm gì vậy?" - Lục Khinh Lan mở cửa phòng mình đi ra, vừa lúc nhìn thấy cảnh hai người đang ẩu đả, không khỏi cả kinh, "Ca!"

Động tác của Tô Viễn mãnh liệt dừng lại, hung hăng nhìn chằm chằm người trước mặt, cuối cùng vô lực buông xuống, không ai biết, giờ khắc này, anh ta khổ sở đến mức nào.

Diệp Đình Thâm nhìn Tô Viễn một cái, lập tức nghiêng người đi vào bên trong, nhìn thấy nha đầu ngốc đi chân trần, nửa người dựa vào khung cửa, trong mắt anh hiện lên một tia không đồng ý:

"Em ra đây làm gì? Từ từ nghỉ ngơi thêm đi!"

Nói xong liền bế ngang cô lên, đi đến sofa mới nhẹ nhàng đặt cô xuống, động tác ôn nhu đến cực điểm. Lục Khinh Lan luôn cảm thấy hơi nghi ngờ, cho dù show ân ái trước mặt người khác, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn đỏ như trái cà chua.

"Vừa rồi hai người làm gì vậy?" – Khó khăn lắm mới để tâm trạng khôi phục lại bình thường. Cô vẫn tiếp tục hỏi.

"Không có gì đâu!" – Diệp Đình Thâm cười lắc đầu, "Chỉ là đang thảo luận một số chuyện thôi."

Lục Khinh Lan không tin, nghiêng người nhìn về phía Tô Viễn: "Ca?"

Bị cô gọi đến, lúc này Tô Viễn chân chính phục hồi tinh thần, miễn cưỡng nở nụ cười, giọng nói có chút trầm thấp: "Ừm, không có việc gì đâu."

Nói xong, giống như nghĩ đến cái gì đó, Tô Viễn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mang theo một tia chờ mong:

"Tiểu Lan, có muốn ở nhà chơi mấy ngày không?"

Nghe vậy, trong mắt Diệp Đình Thâm nhanh chóng hiện lên một tia không rõ ý tứ. Lục Khinh Lan do dự một hồi, tựa hồ rất mâu thuẫn. Diệp Đình Thâm nhìn vào mắt cô, nở nụ cười, xoa bóp tay cho cô:

"Nếu không chúng ta ở lại vài hôm?"

Anh nói là 'chúng ta', không phải 'em'. Khóe miệng Lục Khinh Lan nhất thời nhếch lên một nụ cười. Nhưng trong mắt Tô Viễn, lại giống như là đâm người.

Lúc bà Lục Mẫn Hoa trở về, nghe nói hai người muốn ở chơi vài ngày, tự nhiên cực kỳ vui vẻ, liền vội vàng thúc giục Tô Chi Giang khi nào tan tiết học, mua thêm một ít đồ ăn, sau đó dọn dẹp phòng của Lục Khinh Lan lại một chút.

Khi cô ăn xong cơm tối, tắm rửa trở về phòng, Diệp Đình Thâm cũng đã tắm xong.

Quần áo đồ dùng đều là nhờ Từ Thừa giúp đưa tới, lúc này anh mặc áo ngủ hơi mở rộng, đang thản nhiên nằm trêи giường lật xem album ảnh hồi bé của cô.

"Tắm xong rồi sao?" – Diệp Đình Thâm nhíu mày, bước xuống giường ôm lấy cô, bộ áo ngủ của anh hơi rộng nên lập tức tụt ra, Lục Khinh Lan liền nhìn thấy cơ bụng dưới bằng phẳng của anh.

Aizzz, thật sự là.. dáng người không tệ..

Thấy tầm nhìn trần trụi lộ liễu của cô, Diệp Đình Thâm nhịn không được liền muốn đùa giỡn:

"Khinh Lan, có phải em.." Dừng một chút, anh cố ý kéo dài giọng điệu, ánh mắt liếc mắt nhìn chân bị thương của cô, nói tiếp:

"Có phải em rất muốn? Nhưng bây giờ thì không được vì chân của em đang bị thương.."

"Khụ khụ.." – Nghe đến đây Lục Khinh Lan tự sặc nước miếng, khuôn mặt nhỏ bé của cô ho đến đỏ bừng mặt!

"Diệp Đình Thâm, anh! Anh, không biết xấu hổ!"

Anh làm sao có thể.. Có thể?

Hừ!

"Này, làm chuyện thích làm với người mình thích, sao lại không biết xấu hổ?" - Diệp Đình Thâm nín cười, sắp nhịn không nổi: "Khinh Lan đừng nói như vậy mà! Thật oan uổng."

* * * Lục Khinh Lan bị tức nói không nên lời, dứt khoát xoay người đi, không để ý đến anh nữa!

"Phụt.. ha ha ha." Diệp Đình Thâm rốt cuộc nhịn không được nữa, bật cười hết sức vui vẻ: "Khinh Lan đừng tức giận được không? Ây, anh sai rồi! Anh sai rồi! Tuỳ em trách phạt được không?"

"Dừng lại đi!"

Cười đủ rồi, Diệp Đình Thâm đi theo bên cạnh cô nằm xuống, chơi đùa với ngón tay cô, nghiêm túc nói:

"Ngày mai có khả năng anh không có thời gian đưa em đi thay thuốc, để Từ Thừa đến đưa em đi được không?"

"Thôi khỏi, không cần đâu." - Lục Khinh Lan lắc đầu, dán sát vào lồng ngực anh: "Anh bận rộn như vậy, Từ Thừa là trợ lý của anh chắc cũng không rảnh rỗi hơn đâu? Ngày mai có mẹ đi cùng em là được rồi. Dù sao cũng không phải chuyện lớn lao gì."

Suy nghĩ một chút, Diệp Đình Thâm gật đầu:

"Được, có việc gì thì gọi cho anh."

"Ừm!"

"Khinh Lan.." - Nhẹ nhàng vịn vào người cô, hôn qua lòng bàn tay cô, Diệp Đình Thâm cười: "Anh tận lực giải quyết sớm công việc, đến lúc đó sẽ cùng em tham dự lễ trao giải Thuỵ Thượng Chi Vận."

Lục Khinh Lan đã sớm lạc vào nụ hôn cùng nụ cười của anh, lập tức gật đầu, hơi thở như hoa lan mượt mà:

"Được.."

* * *

Sáng hôm sau, Diệp Đình Thâm hết bị điện thoại này gọi đến điện thoại kia gọi, phải rời đi sớm. Lúc Lục Khinh Lan tỉnh lại, Lục Mẫn Hoa và Tô Chi Giang đều đi làm, chỉ còn lại Tô Viễn cùng cô đến bệnh viện thay thuốc.

"A, xong rồi." - Vẫn là y tá nhỏ ngày hôm kia, khuôn mặt tràn ngập nụ cười trẻ trung, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

"Cám ơn." - Lục Khinh Lan cười ngọt ngào, sau đó đứng dậy. Y tá nhỏ đến đỡ cô dậy.

"Cô bận việc thì cứ đi đi, tôi đứng đây đợi ca ca cũng được."

Y tá nhỏ cũng không từ chối: "Được, vậy cô hãy ngồi đợi thêm một chút, tôi phải đi rồi, bái bai."

"Bái bai."