Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 133: Tôi thật sự không cố ý



Chẳng lẽ?

Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Lục Khinh Lan, cô không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía tiểu Thư. Vừa định nói cái gì, cánh cửa chợt bị mở ra, một thanh âm lo lắng truyền đến:

"Khinh Lan!"

Còn chưa kịp trả lời, liền phát hiện mình đã bị Diệp Đình Thâm ôm chặt vào lòng.

"Bộp" một tiếng, cái ôm mạnh mẽ đến mức truyền rõ đến bên tai cô.

"Đình Thâm.." – Sắp bị nghẹt thở, hơn nữa trong phòng còn có người khác, Lục Khinh Lan ngượng ngùng đẩy anh ra.

"Có đau không?"

Theo lời buông cô ra, tầm mắt Diệp Đình Thâm dừng lại trêи ngón chân đang băng bó của cô, đáy mắt hiện lên một tia đau lòng, nhưng rất nhanh liền ẩn giấu đi. Lúc ngẩng đầu lên, trêи mặt đã khôi phục lại, chỉ là đôi môi mỏng của anh mím chặt vẫn tiết lộ sự khẩn trương cùng phẫn nộ trong lòng.

Lục Khinh Lan ở trong lòng anh, đương nhiên cũng nhận ra, không muốn để anh lo lắng, cô nhịn đau lắc đầu: "Không đau, em.."

Nhưng lời nói của cô đã bị gián đoạn một lần nữa.

"Diệp, Diệp tứ ca.."

Từ lúc Diệp Đình Thâm vào cửa, tiểu Thư kia cũng sững sờ không nói gì, lúc này hai tay khẩn trương kéo váy, lông mày nhíu chặt, muốn nói gì đó lại thôi, nói chưa hết câu liền thấy kϊƈɦ động cùng sợ hãi.

Họ quen biết nhau sao?

Lục Khinh Lan bất ngờ lần nữa, định hỏi Diệp Đình Thâm, nhưng lại nghe thấy giọng nói không cảm xúc của anh vang lên:

"Là cô à?"

Người bên ngoài có cảm nhận được hay không Lục Khinh Lan không biết, nhưng cô rõ ràng cảm nhận được sự kiềm nén phẫn nộ trong giọng điệu của Diệp Đình Thâm, cũng như khí lạnh phát ra quanh người anh.

"Đúng, là em, Diệp tứ ca!" - Tiểu Thư thủy chung không dám ngẩng đầu, đôi mắt không chớp, nhìn chằm chằm đế giày, giống như muốn làm cho nó động đậy.

Đảo ánh mắt sắc bén, thoáng nhìn thấy hai ba giọt máu trêи váy của ta, sắc mặt Diệp Đình Thâm đột biến, tiến về phía trước, một mực chất vấn:

"Là cô làm cô ấy bị thương?"

"Em.. em.." - Tiểu Thư mãnh liệt ngẩng đầu, nước mắt chảy dài, "Diệp Tứ ca, em, em thật sự không cố ý."

"Tiểu Thư!" - Thẩm Tùy không nói hai lời, bảo vệ cô ở phía sau, mặt lạnh nhìn nhau với Diệp Đình Thâm, lúc mở miệng hơi nghiến răng nghiến lợi: "Diệp Đình Thâm, anh muốn làm gì?"

Híp mắt, Diệp Đình Thâm hỏi ngược lại: "Tôi muốn làm gì? Tôi nên hỏi các người muốn làm gì thì đúng hơn? Được rồi, sao lại có thể làm cho chân của phu nhân nhà tôi thành thế này?"

"Phu nhân.."

Trong lòng Tiểu Thư giật mình cả kinh, nhất thời nâng khó tin nhìn Lục Khinh Lan, rồi lại nhìn Diệp Đình Thâm, cuối cùng môi tiểu Thư có chút run rẩy, lời nói mang theo tiếng khóc:

"Diệp tứ ca, em, em thật sự xin lỗi! Em không biết là tứ tẩu (chị dâu).. em.."

"Được rồi!" - Diệp Đình Thâm căn bản không muốn nhìn đến, như nhìn người xa lạ, liếc mắt một cái, lạnh lùng nói, "Lần này, nể tình phần quen biết khi xưa tôi không so đo với cô. Về sau, phiền cô tránh xa cuộc sống của chúng tôi một chút."

"Tại sao?" - Tiểu Thư mãnh liệt lắc đầu, trêи mặt sớm đã thê lương, nước mắt như mưa: "Diệp Tứ ca, em, em thật sự không phải cố ý! Em.. chỉ là.."

"Tiểu Thư!" - Thẩm Tùy đau lòng cắt ngang, cúi đầu, ôn nhu dùng ngón tay lau nước mắt cho cô ây, "Đừng khóc, được không?"

Lúc ngẩng đầu lên, trong mắt Thẩm Tuỳ không hề che giấu bất mãn, tức giận nhìn Diệp Đình Thâm: "Tiểu thư vừa mới trở về, anh có cần phải như vậy không? Ah, Diệp Đình Thâm, anh đừng quên những năm đó Tiểu Thư cũng thật tâm thật lòng gọi anh một tiếng Diệp Tứ ca!"

"Hừ." - Diệp Đình Thâm hừ lạnh một tiếng, không mang theo một chút tình cảm, "Cho nên có thể ỷ vào một tiếng Diệp Tứ ca, làm tổn thương người phụ nữ của tôi sao?"

"Anh!"

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa." – Đôi môi của tiểu Thư không còn huyết sắc, cô ấy liên tục lắc đầu, "Là lỗi của em, lỗi của em, các người đừng ầm ĩ nữa.."

"Đình Thâm." - Ngó thấy không khí càng ngày càng không thích hợp, Lục Khinh Lan lắc lắc cánh tay anh: "Em muốn về nhà."

Cô không biết giữa ba người này có chuyện gì rối rắm, nhưng cô biết rằng, nếu tiếp tục ầm ĩ, sẽ không có kết thúc tốt đẹp. Diệp Đình Thâm nghiêng đầu nhìn cô một cái, hiểu được sự lo lắng của cô, trong lòng âm thầm thở dài.

Sau đó khom lưng ôm cô lên, giọng điệu nhẹ nhàng, giống như sự lạnh lùng lúc trước chỉ là ảo giác:

"Được rồi, chúng ta về nhà."

Hai tay ôm lấy cổ anh, Lục Khinh Lan có chút nặng nề, ý cười nhạt lan tràn trêи mặt.

Diệp Đình Thâm không nhìn đến hai người kia, trầm tĩnh bước ra ngoài. Không ngờ, tiểu Thư lại gọi với theo:

"Diệp Tứ ca!"

"Còn có chuyện gì?" - Diệp Đình Thâm không quay đầu lại, nhưng vẫn có chút thiếu kiên nhẫn.

Cắn môi nhiều lần xoắn xuýt, tiểu Thư rốt cục cũng hỏi: "Anh ấy, anh ấy.."

Chỉ một từ lặp lại chưa hết câu, đã hoàn toàn mài mòn sự kiên nhẫn của Diệp Đình Thâm: "Thẩm Tùy, quản giáo cho tốt người phụ nữ của anh đi!"

Phía sau, tiểu Thư thương tâm cúi đầu xuống, mà Thẩm Tùy, ánh mắt đau đớn vẫn nhìn chăm chú vào cô ta. Hai cánh tay buông xuống hai bên, càng lúc càng nắm chặt, giống như đang cố đè nén cái gì đó.

Bị Diệp Đình Thâm ôm thẳng ra khỏi bệnh viện, Lục Khinh Lan cẩn thận phát hiện có hai người vẫn đi theo bọn họ, luôn duy trì khoảng cách năm bước.

"Đình Thâm, hai người phía sau là đồng nghiệp của anh ư?" - Thấy ánh mắt của bọn họ vẫn không rời khỏi Diệp Đình Thâm, Lục Khinh Lan rất tò mò: "Có phải anh đang làm việc không? Nếu không cứ gọi cho xe em tự về nhà cũng được."

Bước chân hơi dừng lại, lập tức đi thẳng về phía trước, Diệp Đình Thâm ôn nhu trả lời:

"Ừm, là đồng nghiệp. Nhưng em đang bị thương, sao anh yên tâm để em về nhà một mình được?"

"Ồ." - Biết anh luôn ngang ngược, Lục Khinh Lan cũng không nói thêm.