Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 117: Nam nữ phối hợp



"Anh à!" - Bên kia vừa bắt máy lên, Thẩm Bội Bội liền khóc, so với lúc ở thư phòng càng hung mãnh hơn:

"Anh giúp em được không? Anh đã nói sẽ giúp em mà! Anh.. từ nhỏ anh là người thương em hơn cả cha, anh không thể bỏ mặc em ah.."

"Bội Bội." - Thẩm Tùy nghe cô ta khóc như vậy, trong lòng siết chặt, lập tức dỗ dành: "Có khi nào anh bỏ mặc em đâu? Chuyện anh hứa với em, nhất định sẽ làm được! Anh sẽ không để Lục Khinh Lan ức hϊế͙p͙ em!"

Thẩm Bội Bội thút thít:

"Vậy.. Vậy còn Mạc Dương?"

"Đừng nhắc tới hắn với anh!" - Thẩm Tùy trầm giọng, Thẩm Bội Bội là em gái ruột, từ nhỏ được anh ta cưng chiều, yêu thương. Còn tên Mạc Dương kia, là cái thá gì?

Ý thức được giọng mình có chút nặng nề, Thẩm Tùy thở dài, giải thích:

"Bội Bội, nếu cậu ta đã làm chuyện như vậy, nếu anh không có tỏ thái độ, sau này ở tạp chí Kuiyu, làm sao có thể vững vàng được?"

"Nhưng, nhưng.." - Thẩm Bội Bội vẫn chưa từ bỏ ý định.

"Chuyện của Mạc Dương không có còn gì để bàn cãi." - Thẩm Tùy nhắc lại lập trường của mình một lần nữa: "Trước khi anh trở về nhà, em cứ an phận một thời gian, ở nhà đừng tuỳ tiện ra ngoài. Tránh lại bị phóng viên theo dõi. Có biết không? Mọi chuyện đều đã có anh xử lý, nghe lời anh, Bội Bội!"

"Được, em cũng muốn Lục Khinh Lan thân bại danh liệt!"

"Ừm."

Cúp điện thoại, Thẩm Tuỳ rón chân trở về phòng, rối rắm thật lâu, mới nhẹ nhàng hướng vào phòng trong, nói: "Theo anh trở về được không?"

Nghe qua lời này, có vẻ như Thẩm Tùy đang cầu xin. Đáng tiếc, câu trả lời kia, vẫn giống như nhiều năm trước, ngoại trừ trầm mặc im lặng, hoàn toàn không còn gì khác.

Đứng một mình bên ngoài giống như một kẻ ngốc lúc lâu, Thẩm Tùy cuối cùng mỉm cười cay đắng: "Được rồi, vậy anh về trước đây, có chuyện gì cứ tìm anh."

Xoay người, trong mắt anh ta hiện lên một tia tàn nhẫn.

Diệp Đình Thâm, Cố Lăng Tu, đều là các người hại tôi! Tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho các người!

* * *

Thành phố A, nhà Diệp Đình Thâm.

"Hô! Cuối cùng cũng đã làm xong rồi!" - Lục Khinh Lan thoải mái duỗi thẳng lưng, nhìn tác phẩm hoàn thiện trêи màn hình, trong lòng không nói nên lời, thỏa mãn, vui vẻ vô cùng.

Nhớ lại con đường này, trải qua quanh co, biến cố, cuối cùng vẫn còn có thể may mắn tham gia Thụy Thượng Chi Vận, cô rất biết ơn, đồng thời cũng rất hưng phấn, cảm giác càng ngày càng đến gần giấc mơ, thật sự rất tốt.

Ong.. ong.. Lúc này, điện thoại di động nhắc nhở có tin nhắn văn bản tới.

Mở màn hình, hóa ra là Giang Nhiễm Nhiễm:

"Ha ha, Lan Lan yêu dấu của ta~~~Ta lại phải ra nước ngoài quay phim một thời gian rồi! Bây giờ đã lên máy bay. P/s: Đính kèm một tấm ảnh siêu đáng yêu của bổn cung, không cần nhớ ta quá đâu!"

Lục Khinh Lan mỉm cười, mở tệp đính kèm ra, là tấm ảnh Giang Nhiễm Nhiễm cười nháy mắt với cô. Giang Nhiễm Nhiễm từng nói, bản thân thích nhất tóc ngắn, gọn gàng. Nhưng mấy năm nay do các bộ phim quay, đều cần ngoại hình, đều là tóc thẳng hoặc uốn xoăn, không ai chọn tóc ngắn. Cô ấy không chỉ kêu ca hết lần này đến lần khác, không biết đến bao giờ mới có thể thoải mái để tóc theo ý mình thích.

Vậy mà bây giờ, cuối cùng Giang Nhiễm Nhiễm cũng đã đem mái tóc dài kia cắt ngắn lên! Lục Khinh Lan không tận tay tận mắt đưa cô ấy lên máy bay được.

Trêи mặt tuy rằng vui vẻ tươi cười, nhưng trong ánh mắt kia lại lộ ra một tia bi thương.

Nhưng dù sao, đã có thể thoải mái, buông bỏ được đoạn tình cảm bị tổn thương của Lữ Ngạn Thần rồi. Đối với sự thay đổi của Giang Nhiễm Nhiễm, Lục Khinh Lan có chút đau lòng, nhưng cô cũng vô năng vô lực.

Tình yêu chính là loại như vậy! Cũng giống như việc uống nước, nóng lạnh ra sao, chỉ có mỗi người, tự mình biết được.

Thứ Giang Nhiễm Nhiễm cần, chính là sự hiểu biết của bản thân cùng sự thích nghi dần dần cho bản thân! Tất nhiên điều đó phải cần một chút thời gian rồi!

Nghĩ đến đây, ngón tay Lục Khinh Lan nhanh chóng đánh một dòng chữ:

"Ta thích Giang Nhiễm Nhiếm nhất! Chờ nàng trở về! P/s: Tóc ngắn mát mẻ, xinh đẹp như nữ thần, yêu nàng!"

Đính kèm hình ảnh khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô, sau đó gửi đi. Cô biết, Giang Nhiễm Nhiễm sẽ hiểu. Hết thảy đều xử lý xong, Lục Khinh Lan lại nằm trêи ghế dài xem sách một chút, lại mở kèm thêm tí âm nhạc nhẹ nhàng, cuối cùng lại mơ mơ màng màng ngủ thϊế͙p͙ đi.

Lúc tỉnh lại, Diệp Đình Thâm đã trở về, đang khom lưng chuẩn đắp chăn cho cô.

"Dậy rồi à?" - Giọng nói trầm thấp mang theo sự gợi cảm độc đáo, vang lên bên tai Lục Khinh Lan, cảm thấy vô cùng hấp dẫn, cả trái tim cũng rung động không ít.

"À.. ừm.." – Lục Khinh Lan cuống quít gật đầu, che giấu sự thất thần vừa rồi, ngẩng đầu dậy.

"..."

"Aizz!"

Trán chạm vào anh, Lục Khinh Lan đỏ mặt không biết làm sao, cô lại cạ cạ ngón tay giống như đứa trẻ đang phạm sai lầm:

"Em.. em không cố ý."

"Ừm, em không phải cố ý." – Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé của cô trở nên lúng túng, Diệp Đình Thâm chính là nhịn không được muốn trêu chọc: "Hửm? Mà là em cố tình?"

Sau đó, không giấu nổi, bật cười thành tiếng. Lục Khinh Lan trừng mắt nhìn anh một cái, hậm hực nói:

"Là anh cố ý thì có!"

Nói xong còn muốn đẩy anh một cái. Nào ngờ Diệp Đình thâm nhướng mày, cố ý hạ thấp giọng nói, muốn mập mờ bao nhiêu có mập mờ bấy nhiêu:

"Ừm, đột nhiên anh nhớ ra, ngày cầu hôn đó, chúng ta cũng trông y như vầy! Em ngồi trêи ghế, anh đứng kế bên, sau đó.. sau đó.. Ah! Khinh Lan, em còn muốn một lần nữa sao?"

"Anh! Anh!" - Lục Khinh Lan xấu hổ đến mức ấp a ấp úng.

"Anh thế nào?" - Diệp Đình Thâm bày ra vẻ mặt vô tội, suy nghĩ mấy giây, giống như bừng tỉnh đại ngộ: "Ồ, Khinh Lan em không thích nằm trêи sao? Không sao, không sao, có thể.."

"Diệp Đình Thâm!"

"Ha ha ha!" - Thấy cô có vẻ sắp nổi điên, Diệp Đình Thâm biết rằng đùa giỡn nên có chừng mực, liền cưng chiều, sờ sờ mũi cô, ôn nhu nói: "Được rồi, được rồi không đùa em nữa. Đói không? Anh đi làm cơm."

"Hừ!" - Cuối cùng, Lục Khinh Lan vẫn không chịu nổi dụ dỗ của Diệp Đình Thâm, cô hấp tấp chạy vào bếp định phụ một tay. Theo lý mà nói, giống như một cặp vợ chồng son đang cùng nhau nấu cơm ah.

"Ây, đừng nháo.." - Lục Khinh Lan bĩu môi: "Anh muốn nấu cơm hay không vậy? Anh không đói sao?"

"Đói, đói!" - Diệp Đình thâm thấp giọng cười.

"Vậy thì đừng quấy rầy em!" – Chặn sự nháo nhào của anh, Lục Khinh Lan xoay người nghiêm túc, trừng mắt nhìn anh: "Nghe lời em. Đừng làm càn. Cơm sẽ nhanh xong thôi. Em đang đói bụng! Có nghe không?"

"Được được. Nghe lời em." - Diệp Đình Thâm thích nhìn dáng vẻ trừng mắt nhìn mình của cô, trông đặc biệt đáng yêu.

Anh không chỉ một lần cảm thấy may mắn, Lục Khinh Lan vô cùng đáng yêu, lại tốt bụng, dáng vẻ đó cũng chỉ có một mình anh có thể nhìn thấy, loại hạnh phúc này, anh đã ôm mộng vài chục năm rồi.

"Vậy mới ngoan chứ!" - Lục Khinh Lan không nhịn được, nhếch khóe miệng, thuận tiện hôn anh, sau đó mới xoay người đi rửa rau.

Cô phụ trách rửa rau, vo gạo, Diệp Đình Thâm phụ trách nấu ăn. Rửa rửa một lúc, cô đột nhiên nhớ lại một câu – nam nữ phối hợp, làm gì cũng không mệt mỏi.

Không kìm nén được, tự mình bật cười. Tâm tình quả thực rất tốt!