Thiên Hạ Kiếm Tông

Chương 18: Có can đảm đó



“Ta muốn hoàn thành nhiệm vụ.”

Lý Phong Kỷ nghĩ thầm trong lòng.

Tốc độ dưới chân nhanh hơn, Lý Phong Ký căm theo kiếm giống như chạy nước rút một trăm mét về phía trước.

Phía trước hơn chục hộ vệ đã chết hơn nửa, thi thể còn chưa cứng hẳn đang không ngừng co giật, máu từ từ chảy ra, thấm xuống đất, biến thành màu đỏ sẫm.

Một đại hán tóc trắng cầm trường thương đứng giữa đường.

Nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai.

*Nhất phu đương quan vạn phu mạc khai. Một người ở cửa, vạn người chớ mở, chỉ sự hiểm yếu,

Vương Bình Bình và vài hộ vệ còn lại miễn cưỡng có thể chiến đấu đang cầm vũ khí cẩn thận đề phòng.

“Để Chu viên ngoại lại thì các ngươi có thể đi!”

Mái tóc trắng của hắn ta tùy tiện buộc lại phía sau, gương mặt tuấn tú, không vui cũng không giận, giọng nói chậm rãi.

“Nằm mơ đi!"

Đại hán có làn da ngăm đen lên tiếng.

Ngay sau đó, trường thương đột nhiên đâm ra, giống như tia chớp bỗng nhiên xuất hiện trong đêm tối.

Sát khí mạnh mẽ tràn ngập xung quanh, không có gió nhưng lá cây tự rơi xuống đất.



'Đầu thương sắc nhọn không ngừng phóng đại trong mắt đại hán có làn da ngăm đen, khiến đồng tử của đại hán ngày càng nhỏ lại.

Uy thế mạnh mẽ khiến đại hán khó có thể di chuyển dù chỉ nứa bước.

Chỉ đành chờ đợi cái chết đến với mình.

Keng!

Âm thanh trong trẻo vang lên, đại hán mở to mắt, cảm thấy ánh hoàng hôn còn sót lại thật mơ hồ và hư áo.

Một bóng người đứng trước mặt gã.

Lý Phong Kỷ ra đòn nhanh như chớp chặn được một thương.

“Người là ai?"

Nam tử tóc trắng chống trường thương xuống đất và hồi.

“Kiếm Tông - Lý Phong Kỷ!”

Lý Phong Kỷ cẩn thận nói.

Nam tử tóc trắng không khỏi mỉm cười nhìn Chu viên ngoại mặt vàng như nghệ: "Ta thực sự đã đánh giá thấp ông, không ngờ ông lại nhờ Kiếm Tông bảo vệ."

Cơ thể của Chu viên ngoại run rẩy, ngài ấy ôm chặt nhi tử của mình: “Cầu xin ngươi, hãy tha cho chúng ta."

Nam tử tóc trắng khế mỉm cười, nhìn về phía cách đó không xa.

Một nhóm người xuất hiện, người đi trước chính là phu nhân của Chu viên ngoại.



Ánh mắt hẳn ta rơi vào người Lý Phong Kỷ, nam tử tóc trắng nói: “Vừa rồi ngươi đã đỡ được trường thương của ta sao?”

“Đó là điều hiển nhiên không cần bàn cãi.”

Giọng nói của Lý Phong Kỷ rất nhẹ nhàng nhưng lại tràn đầy tự tin.

Gật đầu, nam tử tóc trắng đột nhiên di chuyển trường thương của mình, xoay tròn và đập nó xuống, giống như một thợ rèn trong lò rèn luyện sắt, quen thuộc và bình tĩnh.

Nghiêng người, trường kiếm của Lý Phong Kỷ giơ nghiêng lên.

Mũi kiếm mang theo ánh sáng lạnh lẽo, chém vào. ngực nam tử tóc trắng.

Hoặc là lưỡng bại câu thương*.

*Lưỡng bại câu thương” là thành ngữ dùng để chỉ: hai đối tượng có năng lực ngang nhau tranh đấu lẫn nhau, đều sẽ nhận lấy tổn thất.

Hoặc là nam tử tóc trắng chọn cách rút lui.

Ánh mắt họ trong nháy mắt giao nhau.

Trong mắt Lý Phong Kỷ có sự quyết tâm và quyết đoán vô tận.

Nam tử tóc trắng nheo mắt lại, hẳn ta thu trường. thương lại chắn trước mặt, ngăn cản mũi kiếm tiến tới.

“Có can đảm đó.”

Nam tử tóc trắng nói ra mấy chữ, sau đó trường thương vụt quét ra ngoài, mũi thương vẽ nên một vòng cung tuyệt đẹp, giống như văng trăng khuyết trong bầu nhát liên tiếp mang uy lực mạnh mẽ.