Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 228: Gặp nhau chỉ hận quá muộn



Hồ ly vốn chỉ muốn tới đưa cơm cho rồng bộ vuốt. Hắn ở đại doanh bên kia đã ăn ngon uống ngon, sau khi cùng bọn kỳ lân ăn uống no nê còn để phần cho rồng bộ vuốt, sau đó cũng rất hiền lành đáp mây qua đây.

Có điều, hắn không ngờ tới phòng ngủ rồng bộ vuốt không gặp được người thì thôi lại thấy một đứa nhỏ đang chơi đùa cùng tiểu lão hổ. Đứa nhỏ gắt gao ôm lấy tiểu lão hổ không buông, mà tiểu lão hổ vẻ mặt buồn bực, đơn giản là giả chết.

“Bảo Bảo, ngươi là con cái nhà ai a?” Hồ ly buông cái hộp, thấy đứa nhỏ đáng yêu vô cùng, liền chạy tới chọc nó.

“Thu Sắt.” Rồng con liếc mắt nhìn hồ ly biến thành mỹ nam một cái, sau đó ngồi ở trên thảm tiếp tục sờ cái bụng tiểu lão hổ.

“Thì ra là đứa nhỏ của Thu Sắt, sao cảm thấy nhìn quen mắt như vậy chứ? Thế nhưng xem lão hổ như sủng vật, tiểu lão hổ này từ đâu tới vậy.” Hồ ly cũng ngồi xổm xuống sờ soạng lão hổ mấy cái.

Tiểu lão hổ càng thêm buồn bực. Nhưng đối phương là một đứa nhỏ, Hổ Vũ hắn cũng không tiện khi dễ phụ nữ và trẻ em yếu ớt, vì thế cũng không thể cắn không thể cào, chỉ có thể tiếp tục sinh hờn dỗi giả chết.

Thu Sắt dựa theo lời dặn của Khanh Ngũ, mặc quần áo của Khanh Ngũ, thay thế Khanh Ngũ ngồi ở trên xe lăn nghênh đón khách nhân. Có điều Thu Sắt chính là Thu Sắt, y bào vốn dĩ Khanh Ngũ mặc trên người trông đoan trang hoa mỹ, đặt ở trên người Thu Sắt lại thêm vài phần tịch liêu hiu quạnh, mặt mày thanh lãnh dường như thu hết ưu sầu của thiên hạ vào mình. Mà ngay cả động tác bưng trà của hắn cũng đều khiến người cảm thấy tịch mịch như vậy.

Lúc này, Mạt Trừng công tử rốt cục cũng phá được trận pháp của Khanh Ngũ—— nhưng mà xuất hiện ở trước mặt bọn họ không phải là con đường trước đó ——Trận pháp quỷ dị đã sớm mê hoặc hành tung của bọn họ, khiến cho phá trận ban đầu chính là lối vào biệt viện, lần này, Mạt Trừng công tử không thể không vào bên trong.

Thấp thoáng bên trong biệt viện thúy trúc là bức tranh núi non, bốn phía có khe suối uốn lượn vờn quanh, trông vô cùng tao nhã. Tiểu Thất dẫn mọi người vào cửa, xe ngựa dừng lại, liền có người hầu mở cửa xe, nghênh đón Mạt Trừng công tử xuống xe. Vị Mạt Trừng công tử quả nhiên là nhân vật như cành liễu trước gió, eo nhỏ tinh tế, nhưng mà y bào trên người hắn vẫn có vẻ rộng thùng thình, nhìn kỹ lại tướng mạo của hắn —— tinh xảo nhỏ gầy, hai má không có chút thịt. Mặt mày như được phác hoạ, cằm đầy, sợ là chạm một chút cũng sợ người đau —— Tiểu Thất nhịn không được so sánh với bộ vuốt nhà mình, cảm thấy vẫn là rồng bộ vuốt nhà mình xinh đẹp, người gầy giống như vậy, gió thổi qua liền gục, bộ vuốt nhà mình là người có thể bay như diều gặp gió tới chín ngàn dặm, rong ruổi trên tầng mây a!

“Công tử, mời vào.” Tiểu Thất đẩy đại môn, sớm có tỳ nữ ở bên trong nghênh đón, Mạt Trừng công tử trông vô cùng suy yếu. Vừa rồi suy nghĩ tính toán phương pháp phá trận nhất định đã tiêu hao hết tâm lực của hắn, bởi vậy đi đường cũng cần người nâng, nhưng mà hắn gắt gao mím môi, cho dù sắc mặt vô cùng tái nhợt cũng không bằng lòng nhờ người khác nâng, từng bước một bước vào đại môn.

Khi Tiểu Thất mang hắn bước vào hành lang tới tiểu hiên, Mạt Trừng mồ hôi lạnh đầm đìa, nếu không phải hắn kiên cường dùng ý chí chống đỡ, sợ là đã sớm hôn mê giữa đường rồi ——Mà hiện giờ hắn ngay cả con đường ngắn như vậy cũng không thể đi hết.

“Khanh Ngũ” đang ở tiểu hiên đánh đàn, tiếng đàn kia thanh lương cô tịch, lộ ra một loại ưu tư khó có thể hiểu, Tiểu Thất không khỏi hơi sửng sốt —— Ngũ thiếu ngày thường đánh đàn không phải loại phong cách này. Tuy Tiểu Thất không thông cầm nghệ nhưng cùng Khanh Ngũ tâm ý tương thông, cũng có thể nghe được trong khúc này không phải là từ trong tay Khanh Ngũ.

Trong lòng hắn nghi ngờ, bước trước vào tiểu hiên, nhìn thấy không phải bộ vuốt nhà mình ngồi ở xe lăn, mà chính là Thu Sắt mặc quần áo của rồng bộ vuốt!

“Ngũ thiếu làm sao vậy!!” Tiểu Thất theo bản năng ý thức được đã xảy ra chuyện! Hắn túm áo Thu Sắt cực kỳ kích động.

“Không có việc gì, ngươi không cần lo lắng, chỉ là hắn có chút mệt mỏi, cho nên đi ngủ trưa trước.” Thu Sắt trấn an nói, “Hắn ở phòng ngủ.”

“Nội lực của hắn thâm hậu, chưa từng bị như vậy!” Tiểu Thất cảm xúc hỗn loạn, đôi mắt thậm chí có chút đỏ lên, “Ngươi đến tột cùng đã làm gì hắn?”

Khi nói chuyện, sát khí nổi lên, Thu Sắt thấy Mạt Trừng công tử đã sắp sửa đến cửa, liền vội ho một tiếng nói: “Hắn không có việc gì, không tin ngươi đi xem đi.”

Tiểu Thất sắc mặt xanh mét, bỏ lại Mạt Trừng công tử, một đường chạy vội trở về. Làm cho Mạt Trừng công tử ngược lại có chút không hiểu ra sao, Thu Sắt ngồi trên xe lăn vội vàng đón chào: “Công tử giá lâm không tiếp đón từ xa, thứ tội thứ tội.”

Lúc này nhìn lại, mới phát giác người tới lại nhỏ bé và yếu ớt như thế, khiến Thu Sắt cũng nhịn không được nhìn thêm—— nếu không phải vì quá gầy, dung mạo này thật sự là khuynh quốc. Con người nọ nhỏ bé và yếu ớt, nhưng ánh mắt vẫn tự tôn cao ngạo như trước, dường như trong thế gian này hết thảy đều không để vào mắt, giống như đóa tuyết lan trên tuyết nhai vạn trượng, không thể leo tới hái, không dính một chút thế tục nào.

Mà Mạt Trừng công tử cũng đánh giá Thu Sắt —— yên tĩnh trầm mặc, là một nhân vật thanh nhã xuất trần, mặc dù tướng mạo không phải đặc biệt tuyệt sắc, chỉ có thể xem như thanh dật nhưng lại có một cỗ phong vận nói không nên lời, khiến người nhịn không được phải chú ý nhìn. Bên dưới là xe lăn, chứng tỏ người này không thể đi lại, nhưng không cực đoan khiến người cảm thán, người này tựa như thanh ngọc, thanh lương đạm mạc, không bi không hỉ.

Hai người lần đầu gặp lại, cảm thấy như có vài phần quen thuộc.

【 đại khái là cùng một hương vị đi. 】

Vì thế, ngồi xuống, mời trà, bắt chuyện, thong dong bình tĩnh.

Nước chảy róc rách, gió mát hiu hiu phất qua lá trúc, gió kéo tràng tiếng chuông dễ nghe phát ra. Mạt Trừng cảm thấy giờ phút này cõi lòng yên tĩnh, mới khó chịu trong người cũng không phải là không thể nhẫn, cho dù nói chuyện với nhau tâm kế lui tới, nhưng cũng bị khí chất hàn ngọc của người nọ độ hóa. Khanh Ngũ công tử, quả nhiên không hổ là kỳ tài của thế gian.

“Mạt công tử, ngươi cho rằng, trên đời này chuyện gì đả thương người ta nhất?” Thu Sắt trong tay nắm chén trà men sứ xanh biếc, thản nhiên nói.

“Trên đời này đả thương người ta, không phải là tình thì là gì.” Mạt Trừng buồn bã nói.

Tuy đột nhiên nhắc tới đề tài này nhưng hai người lại không cảm thấy đột ngột. Đôi bên trao nhau ánh nhìn, cũng là quen thuộc đến thấu triệt.

Vì tình mà tổn thương, cái loại tâm tình này chỉ có người nào từng trải mới có thể hiểu được.

Thời điểm Tiểu Thất trở lại phòng ngủ đôi mắt trợn tròn ——tiểu lão hổ cùng hồ ly đều nằm trên mặt đất phơi bụng, tiếp nhận sự sủng hạnh của bánh bao —— Mà hồ ly là tự nguyện, nó chính là cái tên mắc hội chứng Stockholm! Vừa thấy bánh bao trêu đùa tiểu lão hổ, ý thức sủng vật bùng nổ liền chủ động ngoan ngoãn mà dâng lên cái bụng lông của chính mình, bị sờ đến vui vẻ. Long bánh bao còn quá phận mà để cho hồ ly cùng tiểu lão hổ nằm xuống, sau đó tự mình nằm trên đó, hưởng thụ đệm lưng mao hàng.

Hai tên kia bị chà đạp thế nhưng không rên một tiếng, còn một bộ dạng thực hưởng thụ?

“A a a a! Tiểu Thất sao ngươi lại tới đây!!” Nhìn thấy Tiểu Thất xuất hiện, hồ ly nằm thẳng trên mặt đất kêu ngao ngao.

“Như thế nào biến nhỏ rồi?” Tiểu Thất xách bánh bao ôm vào trong ngực.

“Là Thu Sắt cho ta viên long châu, sau khi ăn nội trong mười hai cái canh giờ sẽ hoàn nguyên.” Bánh bao nói.

“Quả nhiên là hắn giở trò quỷ…” Tiểu Thất bĩu môi.

“Hừ, tên nhóc này không phải là đứa nhỏ của Thu Sắt sao?” Hồ ly đứng lên, biến trở về hình người, tiểu lão hổ cũng bùm một tiếng biến thành người vạm vỡ, khiến hồ ly lại một trận run run —— chênh lệch thật sự là quá lớn!!

“Khụ khụ, ta còn có việc, đi trước.” Tiểu lão hổ đỏ mặt đi ra ngoài.

“Để ta ôm một cái…” Hồ ly kỳ thật đã sớm nhận ra Khanh Ngũ, nhưng trạng thái bánh bao thật sự chơi quá tốt, hắn còn chưa có chơi đủ.

“Ta muốn làm chính sự, một lát chơi tiêo1.” Bánh bao nằm trên vai Tiểu Thất nói.

Vì thế hồ ly rất thất vọng.

“Tiểu Thất, Mạt Trừng nhất định gặp được Thu Sắt, nhưng ta lo lắng Thu Sắt, ngươi dẫn ta đi nhìn xem.” Long bánh bao dùng giọng điệu non nớt nói chuyện đứng đắn thật sự khiến Tiểu Thất cảm thấy thật thú vị, hoàn toàn quên mất cảm giác khó chịu vừa rồi.

“Vậy ngươi cầu ta a!” Tiểu Thất nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của bánh bao.

“Đừng làm càn, nói thế nào thì ta cũng là chủ nhân của ngươi.” Bánh bao nghiêm trang chững chạc dạy bảo.

“Hiểu được nha, trước ta mang ngươi đi thay quần áo, Đại Bảo cho ta rất nhiều quần áo, ngay cả đồ của bánh bao cũng có. Y phục trên người của ngươi rất khó nhìn!”

Chỉ chốc lát sau, bánh bao được thay cái áo bông, bị Tiểu Thất ôm đi tìm Thu Sắt. Quả nhiên đúng như bánh bao đoán, hai người Thu Sắt với Mạt Trừng thế nhưng đang nói chuyện phiếm! Hơn nữa nghe thử một chút—— Tiểu Thất là ảnh vệ, tự nhiên rón ra rón rén đến gần tiểu hiên, còn tìm cái góc chết để bọn họ không phát hiện ra mình, bởi vậy nghe được rõ ràng hai người nói chuyện gì.

“Tình như rượu, rượu hại người, nhưng cũng không thể khiến người ta dứt bỏ được, cho dù là từ bỏ, tư vị ấy đã khắc vào tận xương tủy dù chết cũng khó có thể quên.” Thu Sắt ánh mắt mê ly nhìn rừng trúc ngoài cửa sổ nói.

“Nhưng mà, tình cũng là độc dược độc nhất trong thiên hạ, không thể ép buộc, muốn người nhưng không chiếm được, người mình không muốn, cố tình lại quấn thân không dứt. Rõ ràng bị thương tổn quá nhiều nhưng vẫn không thể kìm lòng nổi mà nhớ thương, có lẽ, ở trước chữ tình, không ai có thể giữ mình chu toàn.” Mạt Trừng dựa vào lan can, buông mắt suy tư đều có một cỗ phong lưu khó nói.

“A, hôm nay nói chuyện, hận gặp nhau quá muộn, trên trời nhân gian, biết ta như quân chỉ có một người.” Thu Sắt cảm khái tiếp.

Sau đó, cách cách cách cách cách cách cách cách… 【 ngươi một lời ta một câu nội tâm cảm khái bắt đầu độc thoại 】

Long bánh bao lòng dạ rối bời đắng chát. (⊙⊙)

Đây rốt cuộc là chuyện gì a! Kế hoạch của ta đâu! Mật ước của ta đâu! Đàm phán của ta đâu!!

“Ôm ta đi vào.” Long bánh bao nảy chủ ý, hắn nói với Tiểu Thất.

“Được.” Tiểu Thất cười hắc hắc. Quả nhiên liền ôm bánh bao vào tiểu hiên, khiến hai người đang tán gẫu vui vẻ hoảng sợ không thôi.

“Công tử, Long nhi muốn gặp ngài, ta liền ôm hắn đến đây.” Tiểu Thất giờ phút này vẫn giả dạng giáo chủ.

Thu Sắt ngẩn ngơ: “Long… Long nhi làm sao vậy?”

“Đa thân con không cần người khác chỉ cần đa thân ” Bánh bao thực không cần mặt mũi dán lên, bị Tiểu Thất đặt ở trên đùi Thu Sắt. Bánh bao thuận thế ôm cổ Thu Sắt, sau đó ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Bậy bạ cái gì! Mau nói chính sự!”

“Đứa bé này là…?!!” Mạt Trừng tử ngạc nhiên nói.

Việc công.

“Là… Tiểu nhi.” Thu Sắt thần tình hắc tuyến đáp.

“Cha thân ngươi sao lại mặc kệ Long nhi? Ở trong này cũng không chịu trở về! Long nhi không vui a!” Bánh bao tiếp tục làm nũng. Tiểu Thất che mặt —— quá vô sỉ.

“Thì ra là tiểu công tử.” Mạt Trừng thấy bánh bao đáng yêu, muốn vươn tay sờ sờ, lại bị Tiểu Thất ngăn lại: “Mạt công tử, không biết điều kiện của Khanh Ngũ công tử đưa ra, ngươi nghĩ như thế nào?”

“Điều kiện gì?” Mạt Trừng không hiểu, thì ra hai người vừa rồi chỉ lo thổ lộ tâm tình cho nhau, chính sự ngược lại một chút cũng chưa nói.

“Quay về hoặc là ở trong này làm khách hơn tháng —— công tử quyết định, sẽ tránh cho một hồi hoạ chiến tranh, mà công tử cũng sẽ nhận được sự đồng ý của Khả Hãn nhung tộc.” Tiểu Thất mỉm cười, chỉ ba câu liền nói rõ ý đồ. Không hổ là người bên cạnh của Khanh Ngũ.