Thiên Đế Vô Thượng

Chương 152: Viêm Hư vương



Trong cử hàng.

Viêm Hoàng quốc cửu hoàng tử cùng Huyền Vân đều là võ hoàng tứ trọng cảnh giới hai người nhất thời khí lực ngang nhau, chỉ là theo thời gian dần trôi, cửu hoàng tử dần bị Huyền Vận đè lên đánh.

Hai người đều là võ hoàng tứ trọng cảnh không giả nhưng Huyền Vân thân làm đã từ Huyền Vân tông tông chủ, chiến đấu vô số, kinh nghiệm chiến đấu vô số, kết hợp với nhưng năm nay nàng được Lục Nam truyền thụ cho không ít thần thông đấu pháp bởi vậy nàng chiến lực đã sớm không phải bình thường võ hoàng tứ trọng cảnh có thể so sánh .

Đối diện cửu hoàng tử tuy chiến lực cũng rất khá nhưng đấu pháp kinh nghiệm cùng thân thông không thể cùng Huyền Vận so bởi vậy hắn bị Huyền Vận áp chế cũng là dễ hiểu.

Oanh

Huyền Vân một kiếm trực tiếp đem cửu hoang tử đánh ra xa, cửu hoàng tử bị thân thể không ngừng đánh vào tường đến bức tường thứ năm mới dừng lại.

“Khụ”

Cửu hoàng tử trực tiếp ho ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.

“Điện hạ”

Gần cửu hoàng tử nhất một tên võ hoàng thất trọng muốn lên trước bảo vệ nhưng hắn vừa định lao về cửu hoàng tử trong nháy mắt, Lưu Vân đã như quỷ dị đến bên canh hắn.

“Giao chiến cùng ta còn dám phân tâm”

Lưu Vân cười nhạt một tiếng, hắn quyền không lưu tình chút nào đập vào tên kia hộ vệ sau lưng.

Oanh

Tên kia hộ về như đạn pháo lao thẳng xuống đất.

“Không được ngông cuồng”

Còn lại ba tên hộ vệ nhanh nắm bắt thời cơ lao về phía Lưu Vân, nhưng bọn hắn vừa định tiến lên đột nhiên cả ba đều cảm thấy hoa mắt chóng mặt, Lưu Vân nhân cơ hội này tránh đị bị ba người vây công tràng cảnh.

“Tinh thần lực tu sĩ”

Ba tên hộ vệ còn lại đều một mặt kinh ngạc nhìn lấy Lưu Vân, trong một sát na kia bọn hắn đề bị Lưu Vân tinh thần lực ảnh hưởng, bởi vậy mới thất thủ.

Ba tên hộ về nhanh chóng lấy lại tinh thần nhanh hướng Lưu Vân lao đi, tên này quá yêu nghiệt pháp thể tinh tam môn đồng tu hôm nay bọn hắn khống nhân cơ hội giết chết đối phương vậy sau này người chết chính là bọn hắn.

“Không kẻ nào được động đậy nếu không ta giết hắn”

Đan lúc mấy người kia định lao về phía Lưu Vân, Huyền Vận giọng nói đột nhiên vang lên.

Đám người theo giọng nói nhìn lại, chỉ thấy Huyền Vận đã đến bên cạnh cửu hoàng tử, kiếm của nàng đã đặt tại trên cổ.

“Tất cả không được xuất thủ”

Cửu hoàng tử lúc này khuôn mặt đã sớm trắng bệch, hắn vội vàng lên tiếng, sợ rằng Huyền Vân trong lúc nóng giận đem mình giết.

“Điện hạ”

Ba tên hộ vệ nhanh chóng lao xuống ý đồ đem cửu hoàng tử cứu ra nhưng Lưu Vân cũng rất nhanh xuất hiện chắn trước mặt Huyền Vận, tên kia bị thương hộ vệ cũng đứng dậy cùng ba tên hộ vệ còn lại bao vây lấy Lưu Vân cùng Huyền Vận.

“Tiểu tử khôn hồn thả chúng ta điện hạ ra nếu cửu hoàng tử điện hạ có mệnh hệ gì đến lúc đó chúng ta Viêm Hoàng quốc quốc chủ lửa giận buông xuống hai người các ngươi cùng các ngươi thế lực sau lưng đều phải trả giá đắt”

Một tên hộ vệ nói, cửu hoàng tử có mệnh hệ gì vậy bọn hắn chắc chắn phải chịu đến Viêm Hoàng quốc chủ lửa giận đến lúc đó bọn hắn mệnh liền khó bảo toàn.

“Haha. Các ngươi cái này Viêm Hoàng quốc cũng dám đối ta uy hiếp, các ngươi có thể nghĩ đến các ngươi đối với ta hạ thủ sẽ dẫn đến Viêm Hoàng quốc ngập tràn tai họa hay không”

Đối diện với Viêm Hoàng quốc đám người uy hiếp Lưu Vân chỉ là cười nhạt, hắn là ai? Là sư tôn đồ đệ, sư tôn hắn là ai? Là Ngạo Thiên thành thành chủ Lục Nam chịu đến Từ đan tôn cũng phải hô một tiếng đại sư, Viêm Hoàng quốc hắn nhưng là biết, quốc chủ là võ tông lục trọng cường giả nhưng đối mặt nhà hắn sư tôn có thể thắng sao, đối mặt Từ đan tôn có thể nổi lên cái gì bọt nước sao?

Mấy tên kia võ hoàng hộ vệ nghe được Lưu Vân lời này, lông mày nhất thời níu chặt.

Quả thật bọn hắn thật sơ Lưu Vân sau lưng có đại bối cảnh, dù sao Lưu Vân thể hiện ra quá ưu tú, sau lưng không có đại bối cảnh bọn hắn đánh chết cũng không tin.

Nhất thời bốn tên kia võ hoàng hộ vệ không biết nên làm thế nào chỉ có thể trước bao vây lấy Lưu Vân cùng Huyền Vận, nhất thời hai bên lâm vào thế giằng co.

“Tiểu tử nhanh thả ta cháu trai”

Đang lúc hai bên lâm vào phía giằng co, đột nhiên cuối đường một giọng trung khí mười phần nam tử trung niên vang lên.

Từ cuối đường lần lượt từng bóng người nhanh chóng đi đến, có khoảng hai mươi mấy quân sĩ đội ngũ chỉnh tề đi đến, bọn hắn khí huyết hùng hậu tu vi thấp nhất cũng là võ hoàng ngũ trọng cảnh.

Trong đó hai người đi đầu, một người mặc toàn thân giáp đen, một người mặc một bộ quý giá áo bào xanh, cả hai đều tản mát ra vô cùng cường đại khí tức, cả hai đều là võ tông cấp bậc cường giả.

“Là Hộ Vệ quân”

Bên đường đám người rất nhanh nhận ra đám người này lai lịch là Vô Nguyệt thành hộ vệ quân.

Vô Nguyệt thành đất rộng người đông, Hộ Vệ quân là quân đội chuyên môn chuyên môn bảo vệ Vô Nguyệt thành trật tự bên trong có tam đại thống lĩnh lãnh đạo, tam đại thống lĩnh đều là võ tông cấp bậc cường giả, tên kia người mặt toàn thân giáp đen chính là hộ vệ quân tam đại thống lĩnh một trong nhị thống lĩnh.

“Hoàng thúc nhanh cứu ta”

Cửu hoàng tử nhìn thấy vị kia báo bào xanh trung niên nhân liền kêu lớn, vị kia áo bào xanh trung niên là Viêm Hoàng quốc Viêm Hư vương, là viêm hoàng quốc số ít võ tông cường giả một trong.

“Hừ, khắp nơi gây truyện làm xấu mặt ta hoàng thất”

Viêm Hư vương nhìn cửu hoàng tử một chút sau đó hừ lạnh nói.

“Tiểu tử nhanh ta ta hoàng nhi ta liền cho hai người các ngươi được chết thống khoái”

Viêm Hư vương nhìn lấy Lưu Vân hừ lạnh nói, dám mạo phạm Viêm Hoàng quốc hoàng uy tối không thể tha.

“Haha, đánh tiểu xong lão liền ra tiếp các ngươi Viêm Hoàng quốc quả thật là mặt mày sáng lạng nha”

Lưu Vân cười to nói, đối phương xuất hiện đến lý do còn không hỏi trực tiếp định đoạt bọn hắn sinh tử, hắn làm sao có thể chấp nhận, bên cạnh Huyền Vận kiếm càng dí sát cửu hoàng tử cổ, chỉ cần Viêm Hư vương có động tác gì nàng không ngại sát nhân dù sao đối diện võ tông cường giả nàng cùng Lưu Vân căn bản trốn không thoát hai người cũng không ngại đem cửu hoàng tử làm đệm lưng.

“Hừ, tiểu tử ngươi đúng là có mắt mà không thấy thái sơn, nghĩ cầm ta cháu liền muốn uy hiếp đến ta sao, ngươi cũng quá coi trọng bản thân một chút rồi đó”

Viêm Hư vương hừ lạnh một tiếng, một cỗ cường đại uy áp từ trên người hắn tản mát ra trực ép Lưu Vân cùng Huyền Vận.

Lưu Vân cùng Huyền Vận chỉ cảm thấy vô số ngọn núi đang đè lên vai mình, bọn hắn hoảng sợ phát hiện bản thân vậy mà khó mà động đậy, không ngừng có cường đại uy áp ép tới bọn hắn khó mà thở nổi.

Chỉ hơn một phút trôi qua Huyền Vận đã bị Viêm Hư vương uy áp ép cho khuôn mặt trắng bạch, trên tay kiếm không ngừng run run như tùy thời có thể rơi xuống vậy.

Bên cạnh Lưu Vân nhìn thấy Huyền Vận tình trạng hắn đến chặn trước người Huyền Vận muốn chia sẽ bớt cho nàng gánh nặng, nhưng làm vậy hắn chịu đến uy áp cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều nhưng Lưu Vân thủy chung khuôn mặt quật cường không có chịu khuất phục ý tứ.

“Tiểu tử, ngươi tốt lắm chỉ là hôm nay ngươi chắc chắn phải chết không ai có thể cứu được ngươi”

Viêm Hư vương âm lãnh cười nói, dám đối Viêm Hoàng quốc xúc phạm tội tuyệt đối không thể tha hôm nay hai người này chắc chắn phải chết.