Thiên Đế Vô Thượng

Chương 105: Thu phục ma tu



Trong hang động.

“Haha, ngươi có thể phá giải trận pháp, còn có thể cho ta cường đại hơn, chết cười”

Nghe được Lục Nam lời nói ma tu kia chợt cười lên như gặp thế gian này chuyện buồn cười nhất vậy, tên tiểu tử này mới bao nhiêu tuổi, đúng là nói khoác không biết ngượng.

“Ma đạo tu sĩ tu chính là sát đạo cùng nhục thân, cái gọi sát đạo chính là dùng sát làm đạo lấy sát tu luyện, hấp sát khí, tu sát kỹ, sát khí chúng là do chúng sinh chém giết, tương sát tạo thành,...”

Lục Nam không quan tâm ma tu kia lời nói chê cười, hắn từ tốn nói về ma đạo cùng ma đạo các loại phương thực tu luyện, tuy hắn không đi ma đạo nhưng thân là đã từng thiên đế đại năng hắn đối tất cả đại đạo đều có to lớn lý giải.

Mà tên ma tu kia khi nghe Lục Nam lời nói lúc đầu chỉ là chê cười nhưng càng nghe hắn càng kinh ngạc phát hiện đối phương nói hoàn toàn đúng, không những thế đối phương đối ma đạo lý giải còn sâu hơn hắt rất nhiều.

“Ngươi là ai, một tên tiểu tử như ngươi làm sao biết được những thứ này?”

Ma tu kia nghi vấn hỏi, theo hắn Lục Nam tuổi tác sẽ không quá lớn, quan trọng là hắn không cảm nhận được Lục Nam trên người có ma khí du động hiển nhiên người này không phải ma tu.

Điều này khiến hắn vô cùng nghi hoặc, tên kia không hề tu ma đạo vì sao lại am hiểu ma đạo như vậy.

“Ha, ta là ai ngươi không có quyền biết, ngươi chỉ cần biết ta có thể cứu ngươi ra còn có thể để ngươi tại ma đạo đi càng xa.”

Đối với ma tu nghi hoặc Lục Nam cũng không trả lời, hắn chỉ nói lại với đối phương một câu.

Thời gian từng phút từng phút qua đi ma tu kia vẫn không hề có phản ứng, tựa như đang lâm vào suy nghĩ bên trong.

“Đã ngươi không muốn vậy ta cũng không ép buộc, ta cũng nên đi lên rồi”

Lục Nam nhìn thấy đối phương không trả lời, hắn cũng không còn kiên nhẫn nữa, tưởng hắn cần đối phương sao, một vị võ hoàng mà thôi cho hắn vài năm thời gian hắn liền có thể tạo ra một đám.

Lục Nam vừa quay người đình rời khỏi trong hang động ma tu đột nhiên lên tiếng.

“Đừng đi, ta đồng ý với ngươi vậy là được chứ gì”

Hắn đã nghĩ kỹ, làm người thiếu niên này người cũng còn hơn bị vây diết tại chỗ này.

Tuy hắn không biết Lục Nam lời nói có thật hay không nhưng hắn biết trận pháp này sẽ duy trì rất lâu, nếu như Lục Nam nói như vậy duy trì năm trăm năm vậy hắn chắc chắn phải bị vây chết không nghi ngờ.

Đồng ý với Lục Nam ít nhất có một tia cơ hội thoát thân.

Lục Nam nghe được ma tu kia lời nói, hắn dừng lại bộ pháp, khóe miệng không khỏi dương lên, có đôi khi chết không phải đáng sợ nhất.

Lục Nam đến bên cạnh cửa hang, hắn nghiêm túc nghiên cứu trên cửa hang những trận văn kia.

Một lúc sau Lục Nam rốt cuộc nắm được trận pháp nguyên lý, hắn bắt đầu thi pháp, trận pháp ở cửa hang bị mở ra một cái lỗ lớn bằng nắm tay.

“Đưa ngươi phân nửa linh hồn cho ta.”

Lục Nam nhàn nhạt nói, đối phương không như Diệp Thiên Hoành nhóm người, Lục Nam phải nắm giữ đối phương phân nửa linh hồn như vậy có thể đảm bảo vạn vô nhất nhất.

“Ngươi đừng quá phận”

Ma tu giận dữ nói, hắn đã đồng ý quy phục đối phương, tên kia còn muốn hắn phân nửa linh hồn.

Nếu mất đi phần nửa linh hồn hắn chiến lực liền giảm đi một mảng lớn, quan trọng hơn là đưa đối phương phân nửa linh hông hắn sống chết đều nằm trong tay đối phương, ma tu kia làm sao có thể chấp nhận.

“Không đưa? Không đưa vậy ngươi vĩnh viễn ở lại đây đi”

Lục Nam nhàn nhạt nói sau đó liền quay người định đi khỏi, không đưa hắn phân nửa linh hồn còn muốn hắn cứu ra ngoài, hắn đâu có ngu.

“Được rồi được rồi đưa ngươi là được chứ gì”

Ma tu cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, dù sao sống chết trong tay người khác cũng còn hơn bị vây tại đây đến chết.

Ma tu từ trận pháp lỗ hỗng thả ra bản thân phân nửa linh hồn, Lục Nam đồng thười đưa tay đem tên kia phân nửa linh hồn thu vào.

Là xong hết thày hắn mới đem trận pháp giải trừ, nửa canh giờ sau trấn pháp rốt cuộc giả trừ, một lúc sau ma tu kia dần dần đi ra ngoài.

Ma tu kia thân hình vô cùng gầy gò, quần áo rách rưới không chịu nổi, trên đầu đã xuất hiện không ít tóc bạc, tóc tai rồi mù, trên mặt cũng xuất hiện rất nhiều vết nhăn nheo, nhìn bề ngoài hắn như một vị gầy gò lão niên vậy.

Nhìn bộ giáng này ai có thể nghĩ đến đối phương mấy trăm năm trước là Đông Vân vực đệ nhất ma tu khiến ai ai nghe tên cũng sợ mất mật cơ chứ.

Lục Nam đánh giá một chút tên ma tu này, tuy thân hình gầy gò già nua nhưng ánh mắt vẫn cùng sắc bén, trên thân ma khí không ngừng du động, uy áp phát ra cũng rất đáng sợ, người này thời kỳ đỉnh cao tu vi cũng không thấp, theo Lục Nam suy đán tên này bây giờ chiến lực cũng không thua võ hoàng tam trọng cường giả là bao.

“Tức Tản xin ra mắt chủ nhân”

Ma tu Tức Tản quỳ một chân trước mặt Lục Nam sau đó nói, hắn dương mắt đánh giá Lục Nam, người này so hắn phán đoán còn trẻ tuổi, quan trọng nhất là hắn không cách nào cảm nhận được đối phương khí tức cứ như đối phương là một phàm nhân vậy, nhưng một phàm nhân có thể xuống đến đây được?

Đùa, nếu một phàm nhân cũng có thể xuống đây hắn cũng có thể phá vỡ phong cấm ra ngoài, không cần đợi đến bây giờ.

“Mặc vào đi, nhìn như tên ăn mày”

Lục Nam đưa cho Tức Tản một bộ đồ mới sau đó bất mãn nói một câu, nhìn Tức Tản bây giờ có khác gì một tên năm mày không cơ chứ.

“Vâng”

Tức Tản xấu hổ nói một tiếng sau đó nhận lấy Lục Nam quần sao mặc vào.

“À ngươi có biết là kẻ nào cướp đi dị hỏa hay không?”

Lục Nam đối Tức Tản hỏi, việc dị hỏa bị mất luôn khiến hắn rất khó chịu.

“Lần đầu dị hỏa là do Thanh Hoa kiếm hoàng lấy đi, hắn là Đông Vân vực đệ nhất cường giả, võ hoàng đỉnh phong tu vi, tiếp sau mấy trăm năm sau hỏa linh trì cũng sinh ra một cái cỡ nhỏ dị hỏa, tuy nhiên sớm hai năm trước đã bị một nữ tử lấy đi, nữ tử kia tu vi chỉ là võ vương đại viên mãn cấp bậc”

Tức Tản thành thất trả lời, hắn bị phong cấp nơi đây nên nhiều thức không thể nhìn thấy chỉ cảm ứng được khí tức cho nên biết đến cũng chỉ có hạn.

“Được rồi cũng nên lên trên thôi”

Lục Nam nói một tiếng sau đó hướng đường hầm trở về, còn về nữ tử kia lai lịch hắn đã đại khái đoán ra, lát nữa lên hỏi Diệp Thiên Hoành một tiếng liền chắc chắn, Tức Tản cũng nhanh chóng đi theo.

Cùng lúc đó, tại xa xôi Vạn Trận cung, trong một hang động, một lão giả đang tĩnh tọa tu hành người này chính là Vạn Trận cung thái thượng trưởng lão, đột nhiên lão giả mở mắt, khuôn mặt vô cùng kinh ngạc.

“Trận pháp bị phá”

Vạn Trận cung thái thượng trưởng lão lẩm bẩm một câu, hắn là người chủ trì lập ra đại trận giam cầm Tức Tản, bây giờ trận pháp bị Lục Nam phá hủy hắn đương nhiên cảm ứng được.

Vạn Trận cung thái thượng trưởng lão bấm ra pháp quyết, một đạo truyền âm linh lực bay về phía Vạn Trận cung đại điện mà đi.

Rất nhanh một vệt độn quang bay tới, người đến là Vạn Trận cung đương nhiệm cung chủ Mộ Hồng.

“Sư tôn”

Vạn Trận cung cung chủ khom người hành lễ.

“Hồng nhi ngươi mau thông báo Đông Vân châu tất cả các đại thế lực, mời bọn hắn đến Vạn Trận cung một chuyến, nói với bọn hắn Tức Tản đã thoát khốn.”

Nghe được lão giả lời nói Mộ Hồng trong lòng kinh ngạc không thôi, tuy chưa từng gặp Tức Tản nhưng hắn đã sớm nghe người này uy danh, thực lực cường đại, hiếu sát phạt, là Đông Vân vực đương thời đệ nhất ma đầu cuối cùng bị sư tôn, Thanh Hoa kiếm hoàng cùng Đông Vân vực các võ hoàng cộng đồng trấn áp, hắn thật không ngờ tên ma đầu kia vậy mà có thể thoát khốn.

“Vâng, đệ tử liền đi ngay”

Mộ Hồng biết chuyện này can hệ trọng đại bởi vậy hắn không giám chậm trễ, Mộ Hồng nhanh chóng cáo lui sau đó phân phó người thông tri Đông Vân vực các đại thế lực.

Vạn Trận cung thái thượng trưởng lão nhìn đến các trưởng lão vội vàng chạy đi thông tri trong lòng không khỏi cảm khái, Đông Vân vực lần này chắc chắn sẽ xuất hiện biến đổi lớn, hắn cũng phải chuẩn bị một chút phòng ngừa đối phương trả thù Vận Trận cung.

Phong Hạp cốc bên ngoài.

Lục Nam cùng Tức Tản xuất hiện khiến Diệp Thiên Hoành đám người kinh ngạc không thôi, nhất là loại kia bức người khí thế khiến bọn hắn không khỏi lạnh sống lưng.

Bọn hắn đều nghi hoặc không thôi, thành chủ không phải vào một mình sao, sao đến lúc ra ngoài đã là hai người rồi.

Khoan đã, Phong Hạp cốc này không phải phong ấn một tên cường đại ma tu hay sao? Thành chủ dẫn theo người này không phải là ma tu đó đó chứ?

Tuy ra kinh ngạc nhưng đám người vẫn đi lên đối Lục Nam hành lễ.

“Thành chủ”

“Sư phụ”

Lục Nam nhẹ nhàng phất tay, một cỗ nhu hòa chi khí đem bốn người đỡ dậy.

“Không cần đa lễ, ta giới thiệu với các ngươi, đây là Tức Tản, hắn đã gia nhập chúng ta Ngạo Thiên thành trở thành Ngạo Thiên thành thứ nhất hộ pháp”

Lục Nam đối đám người nói.

“Bái kiến Tức Tản hộ pháp”

Đám người đối Tức Tản hành lễ.

Tức Tản chỉ gật đầu xem như đáp lễ, đối với cái này đám người cũng không có ye kiến dù sao đối phương là cường giả, có cường giả uy nghiêm, cũng không phải ai cũng như Lục Nam như vậy hòa ái dễ gần.

Tức Tản trong lòng cũng rất nghi hoặc, hắn nhớ không nhầm tại Đông Vân vực này cũng không có đại thế lực nào tên là Ngạo Thiên Thành a, không lẽ là trong lúc hắn bị trấn áp quật khởi thế lực, chắc cũng chỉ có cách này mới giải thích thông được.

“Diệp Thiên Hoành ngươi biết đoàn khí tức này chủ nhân là ai không?”

Lục Nam đối Diệp Thiên Hoành hỏi, đồng thời tay hắn xuất ra một đoàn khí tức để Diệp Thiên Hoành cảm ứng.

Diệp Thiên Hoành cẩn thận cảm nhận đoàn kia khí tức, một lúc lâu sau hắn mới nói.