Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 242: Thần Điêu-bích Hải Triều Sinh Khúc Ai Dạy Ngươi



Dương Quá thấy ba người đi tới phía mình lập tức xoay lưng ngược lại phía họ đi à. Đây là lão ba hắn dạy chiêu thứ hai đi a. Trong lúc đánh nhau với bò phụ thân đã nghĩ ra và dạy cho hắn đi a.

“Nhi tử ngươi làm gì vậy sao lại quay lưng về phía đối thủ vậy.” Lão động vật không khỏi toát lên vài dấu hỏi chấm trên đầu đi à.

Dương Quá không trả lời chỉ lặng im không có nói gì tập chung cảm nhận đi à. Cố gắng hết sức giữ lại bình tĩnh tuyệt đối không thể loạn động được a.

“Mọi người cẩn thận, đứa nhóc này rất tinh ranh e rằng có vấn đề trong đó.” Hoàng Dung lập tức phán đoán đề phòng nói.

“Ta đi chế trụ tên nhóc này hai người lập tức đánh tới lão động vật tuyệt đối không để cho hắn chạy mất.” Đại sư phụ Kha Trấn Ác lập tức nói. Đánh với lão động vật này hắn là đánh không có lại đi à. Tốt nhất cái gì dễ liền làm đến đi a.

“Ta liều với các ngươi. Nhiều người hơn nữa ta cũng tuyệt đối không có sợ.” Lão động vật Âu Dương Phong lập tức lo lắng cản lại ba người nói.

“Đại sư phụ ngay lúc này đánh ngất đứa trẻ đó đi nào.” Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung ngăn lại lão động vật nói.

“Được để ta đến.” Đại sư phụ liền muốn đánh một gậy vào trên người của Dương Quá lập tức bị phản đòn người lại. Có vẻ như là Dương Quá búp sáu cái giáp gai vào người đi à.

“Đến rồi.” Dương Quá lập tức cảm nhận được chuyển động của cái này lão già như F3fOCUqn những con bò xông đến lập tức tránh ra hắn đường gậy lập tức đánh một kiếm về phía hắn cổ không chút do dự đi à.

“Đại sư phụ cẩn thận.” Hoàng Dung lập tức bắn ra một Đạn chỉ thần thông làm đường kiếm của Dương Quá lệnh đi chém không có chúng đi à. Đại sư phụ lập tức hoảng loạn lùi lại đề phòng.

“Tên tiểu tử này chẳng lẽ giống ta hội tâm nhãn.” Kha Trấn Ác không khỏi thất kinh nghĩ. Hắn là bị mù rất lâu với lại đã quen thuộc mới có thể sử dụng đến đi a. Cái tên này trẻ tuổi làm sao lại có thể hội cái này chứ à. Dù sao tâm nhãn thứ này không phải là một sớm một chiều là luyện được đi a.

“Tiểu tử ngươi thật độc ác, ngươi là muốn giết ta sao.” Kha Trấn Ác không khỏi tức giận nói.

“Cái này lão già ngươi muốn chết, dám bắt nạt con trai ngoan của ta. Mau nhân lấy cái chết.” Âu Dương Phong lập tức hóa điên khi thấy Dương Quá bị ám toán lùi lại lập tức mở miệng điên lên liều mạng đỡ lấy Giáng Long Thập Bát Chưởng tấn công đến cái này đại sư phụ đi à.

“Mau ngăn lại lão động vật hắn nổi điên rồi.” Hoàng Dung lập tức mở miệng nói. Âu Dương Phong chính là một trong ngũ tuyệt đi a. Nàng và Quách Tĩnh một người đánh một có thể đánh hòa mà thôi, trừ phi hai người liên thủ, nhưng nếu hắn nổi điên lên liền lớn chuyện đi à. Lúc đó chính là lúc hắn liều mạng đi a.

“Giáng Long Thập Bát Trường Giáng Long Hữu Bối.” Quách TĨnh lập tức vận toàn bộ nội công đem ra đối phó đi à.

“Chết tiệt mau tránh ra.” Âu Dương Phong lập tức đỡ lấy Quách TĨnh chưởng pháp bị kìm lại chân đi à.

“TĨnh ca ca ta tới giúp ngươi.” Hoàng Dung lập tức vận nội công xuất ra Đả Cẩu Bổng võ công đánh tới.

“Khốn nạn hai người các ngươi đánh một còn gì là hảo hán.” Lão động vật liền bị đánh bay về sau nhưng không có ngã nhưng trọng thương là rõ ràng đi à.

“Đánh với loại người như ngươi cần gì phải trong với sạch, hảo với hán.” Đại sư phụ Kha Trấn Ác lập tức mở miệng cười gằn nói. Hôm nay xem ra có cơ hội trả thù được rồi.

“Nghĩa phụ ngươi bị thương rồi chúng ta mau rút đi thôi a.” Dương Quá lập tức mở miệng nói.

“Muốn chạy đỡ lấy đi à.” Hoàng Dung lập tức bắn về phía của Dương Quá một viên Đạn Chỉ Thần Thông khiến hắn chân lập tức bị khụy xuống.

“Con trai ngoan ngươi không sao chứ ta đi liều với họ.” Âu Dương Phong lập tức tức giận nói.

“Đừng nghĩa phụ, ỷ đông hiếp người không ngờ Quách đại hiệp cùng Hoàng Dung hiệp nữ lại là người như vậy. Các ngươi không thấy nhục ta còn cảm thấy nhục sau các ngươi kìa.” Dương Quá lập tức cố ý nói to nói. Đây là đánh tâm lý câu giờ đại phụ thân hắn đến đi a. Với lại Dương Quá cũng không khỏi nhíu mày lại, vừa rồi hai viên đá bay đến hắn vậy mà không có cảm nhận được có đánh tới đi à.

“Tĩnh ca ca, tiểu quỷ này là muốn câu giờ đó à. Chúng ta không nên lại mắc lừa hắn đi a.” Hoàng Dung lập tức cười nói.

“Chết rồi, bọn chúng thật phát hiện ra. Nữ nhân thông minh chính là đáng ghét như vậy à.” Dương Quá nhìn cái này thông minh nữ nhân không khỏi chửi lấy một tiếng đi a.

Ba người lập tức cùng lúc xông lên nhưng đúng lúc này từ phía xa lập tức phát ra một khúc quen thuộc ca đi à. Khiến họ chân khí không khỏi đảo loạn đau đầu đi a, vội vã ngồi xuống bắt đầu thiền đi à.

“Bích Hải Triều Sinh Khúc là phụ thân sao?” Hoàng Dung không khỏi nhíu mày ngồi thiền định lại nói.

“Không phải, người này nội công rất mạnh, nếu là nhạc phụ ngài chắc chắn không thể khiến chúng ta khốn đốn như vậy đi à.” Quách Tĩnh liền mở miệng nói. Bích Hải Triều Sinh Khúc hắn cũng không phải là không từng nếm qua hắn rất rõ ràng cảm giác đi a.

“Khốn nạn rốt cuộc là ai chứ.” Đại sư phụ không cam tâm nói. Kẻ thù ở trước mặt mà hắn lại không thể làm gì được quả thực là đau lòng đi à. Rốt cuộc là ai muốn cản trở bọn họ đi a.

“Là phụ thân hắn đến cứu chúng ta a.” Dương Quá không khỏi cười khinh bỉ nhìn ba người nói.

“Phụ thân ngươi...” Hoàng Dung không khỏi nhíu mày lại nghĩ. Cái này Bích Hải Triều Sinh Khúc là một trong các môn Âm Ba Công nổi tiếng do cha nàng nghĩ ra a. Xem ra thực phải tìm cha nàng xác nhận lại một lần nữa đi à. Rốt cuộc hắn chuyền cái này Âm Ba Công cho người nào đi a.

“Cơ hội mau chạy thoát đi a.” Âu Dương Phong lập tức cõng lên Dương Quá dùng Thuấn Tức Thiên Lý khinh công chạy ra xa.

“Lần này xem như các ngươi may mắn.” Dương Quá được cõng đi ngang qua chỗ của Quách Tĩnh lập tức khinh nói.

Quách TĨnh lập tức có chút tức giận xong liền bình tĩnh lại đi à. Đã bao nhiêu năm trôi qua có mấy người dám cùng hắn nói như vậy đi a. Hai người kia đi khỏi, thế giới lập tức lần nữa hòa bình lại đi à. Khúc nhạc cũng không tiếp tục tấu nữa đi a.

“Rốt cuộc người này là đây.” Hoàng Dung không khỏi nhíu mày suy nghĩ.

“Dung Nhi có lẽ chúng ta phải đi tìm nhạc phụ đại nhân về đi a. Nếu còn trần trừ đề người bí ẩn này tự do tung hoành ta sợ võ lâm ắt lần nữa đại loạn.” Quách Tĩnh lập tức mở miệng nói.

“Chết tiệt lại để tên lão động vật này chạy thoát.” Đại sư phụ Kha Trấn Ác lập tức tức giận mở ra hồ lô uống vào một ngụm rượu nói.

“Không xong rồi. Phù nhi nàng còn đang bị trúng độc chúng ta mau trở lại áp chế kịch độc. Sau đó lập tức đi tìm phụ thân, chỉ cần hắn tại chút độc dược liền không có vấn đề đi à.” Hoàng Dung lập tức mở miệng hốt hoảng nói. Ba người lập tức quay trờ lại đi à.

Lúc này Diệp Thần cũng từ trong một góc đi ra ngoài đi à. Lập tức liền bắt gặp một lão già nhìn như còn trẻ xuất hiện đằng sau vẫn còn thấy cái tiểu loli Trình Anh đi a.

“Ân, Tiểu Anh ngươi là đến tìm ta đi a.” Diệp Thần lập tức bỏ qua lão già liền đi tới cái này tiểu loli trước mắt định sờ lên mặt nàng nói.

“Đại ca ca ngươi vẫn khỏe a. Hôm trước ta là quá lời thực sự xin lỗi đi à. Đây là ta sư phụ đại ca ca, hắn thực sự rất lợi hại đi à. Chính hắn giúp ta tìm ngươi a.” Trình Anh lập tức chỉ cái này sư phụ đang đen mặt nhìn lấy Diệp Thần nói.

“Ân, cảm ơn ngươi đi a. Nhưng muốn làm ta tiểu nương tử sư phụ cũng cần phải có thực lực của nó đi à.” Diệp Thần nhìn phía trước lão già không khỏi cười nhìn hắn nói.

“Vô phép tắc, tiểu tử lúc ta hành tẩu giang hồ ngươi còn chưa mọc lông đó. Với lại vừa rồi là Bích Hải Triều Sinh Khúc ngươi rốt cuộc từ đâu học tới.” Cái này lão già lập tức mở miệng nói.

“Từ đâu học tới ngươi muốn biết sao, nhưng ngươi càng muốn biết ta lại càng không muốn nói đi a.” Diệp Thần hai ngón tay đan lại xoa xoa với nhau cười đểu nhìn lão già này nói.

“Đại ca ca sư phụ hắn là người tốt ngươi đừng như vậy a. Là hắn cứu ta từ chỗ bọn buôn người đi a.” Trình Anh ngây thơ liền mở miệng nói.

“Đồ ngốc hắn chắc chắn là lại muốn bán ngươi đi a. Nhìn cái này lão già nhất định là thiếu tiền mua quan tài nên mới lừa đảo ngươi đi a.” Diệp Thần liền không khỏi mở miệng nói.

“Ngươi nói ta thiếu tiền sao thật sự là buồn cười đi à. Ngươi muốn bao nhiêu có thể nói cho ta à. Oái lạ thật rõ ràng là ta để tiền ở đây.” Cái này lão già lập tức định móc trong người ra tiền đưa cho Diệp Thần nói. Nhưng hắn phát hiện ra tiền cứ như vậy không cánh mà bay đi à.

“Tiểu Anh Anh ngươi cầm lấy chút tiền này đi mua kẹo đi a. Tướng công cho ngươi ngươi liền cứ vậy cầm lấy đi à.” Diệp Thần lập tức lấy ra một cái nặng chịch túi tiền đưa cho Trình Anh cười nói.

“Ta thấy cái túi tiền này nhìn quen quen à nha.” Lão già lập tức mắt có chút giật giật nói.

“Ân, túi tiền trong thiên hạ nhiều lắm nhìn quen quen cũng là thôi à. Tiểu Anh ngươi xem cái này lão già đi a. Hắn rõ ràng là không có tiền a, thấy ta cho ngươi tiền liền muốn lấy của ngươi đi à.” Diệp Thần liền vô tư cười nói.

“Tiểu tử đừng quá vô phép.” Lão già lập tức đặt tay lên người của Diệp Thần bắt đầu dồn lực bóp đến đi à. Cái túi đó là Dung Nhi thêu cho hắn đi a. Cái con thiên nga thêu thành hình con gà kia chỉ có thể là của Dung Nhi nữ công gia tránh thấy sợ mới có thể thêu ra mà thôi à.

“Lão già, đừng già mà ham, coi chừng cố quá thành quá cố đấy.” Diệp Thần hất nhẹ vai Lão già này liền bị đẩy ngược lại một đoạn đi à.

“Thật mạnh, ngươi Bích Hải Triều Sinh Khúc là với ai học. Ta nhớ chưa từng có chuyền dạy cho ngươi.” Lão già lập tức mặt đen lại nói. Đánh không lại đi a, mất mặt quá mất mặt đi à. Hắn vốn là nghe thấy cái này Bích Hải Triều Sinh Khúc lên là mới tìm đến đây xem rốt cuộc là hắn cái nào đệ tử luyện thành cái này võ công đi a.

“Bích Hải Triều Sinh Khúc ta chính là không học tự biết đi a. Ngươi nói như vậy chẳng nói chính là tên thích bánh chuối mà không thích bánh bèo Đông Tà sao à.” Diệp Thần liền mở miệng ngạc nhiên nói.

“Ai nói ta thích bánh chuối rõ ràng ta thích bánh bèo a. Còn nữa, tiểu tử đừng tưởng thắng ta nội công liền có thể đánh thắng được ta đi à. Võ công đào hoa đảo không thể truyền ngoài nể tình ngươi với Tiểu Anh đã đính hôn, ngươi giải trừ hôn ước cùng tự phế võ công ta liền tha cho ngươi một mạng.” Hoàng Dược Sư lập tức đạo mạo nói.

“Sư phụ ngươi không thể làm thế a. Chẳng phải là túi tiền sao, ta liền trả cho ngươi a. Với lại nếu sư phụ thực cần đóng quan tài dùng nó mua là được rồi, đừng làm hại đại ca ca.” Trình Anh tiểu loli ngây thơ vô số tội nói.

“Đừng lo lắng Tiểu Anh, hắn chính là già rồi chán muốn cùng ta chơi mà thôi à. Ta sẽ nhẹ nhàng.” Diệp Thần liền cười mở miệng nói.

“Không biết sống chết.” Hoàng Dược Sư lập tức thả ra một viên đá đánh tới. Đây là hắn dựa theo Nhất DƯơng Chỉ nghĩ ra Đạn Chỉ Thần Thông đi a.

“Trò cười.” Diệp Thần liền lập tức chỉ ngón tay viên đá lập tức bị đánh phá toái đi à. Hai ngươi cứ như vậy bắn qua bắn lại đi a. Chỉ thấy ánh sáng tia lửa bắn lên rồi biến mất mà thôi à. Trình Anh một bên hoàn toàn không biêt họ đang giao đấu nhau đi à.

“Lão già tạm dừng giao chiến đi. Ngươi đủ tiêu chuẩn là nàng sư phụ rồi à. Với lại ngươi không còn chịu nổi nữa a. Coi chừng mất mặt đó.” Diệp Thần không khỏi cười nói.

“ĐƯợc liền thu tay đi à.” Hoàng Dược Sư cùng Diệp Thần lập tức thu lại tay của mình đi a. Hoàng Dược Sư tay không khỏi liền có chút run run đi à. Vừa rồi có lẽ chỉ cần nhanh hơn một chút hoặc lâu hơn một chút có lẽ tay của hắn lập tức liền muốn phế đi à. Người thanh niên này rốt cuộc là ai à, lại có thể hội Nhất Dương Chỉ đi à. So với Nam Đế còn có thể nói mạnh a.

Diệp Thần xoa xoa đầu của Trình Anh nhìn cái này Hoàng Dược Sư xem ra là để nàng làm cái này lão già đệ tử cũng không tệ đi à. Hoàng Dung là hắn con gái mình để mình nữ nhân là Hoàng Dung sư muội như vậy hắn liền có thể một bước tiến thêm một bước đi a.