Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 219: Thần Điêu-tại Sao Ngươi Muốn Học Võ Công



Hai người liền bước thẳng về nhà nơi Mục Niệm Từ đang đợi lấy hai người đâu. Tại đằng sau bãi chiến trường liền để quan phủ đến sử lý đi à. Nhưng mấy cái kia nam nhân đều mang gia tài ra cược, quan phủ mới sẽ không quản đến mấy kẻ nghèo không có tiền đi. Quả nhiên là thời thế thế thời, vận đổi sao dời chỉ có quy luật của đồng tiền là bất biến theo thời gian.

“Ta nói ngươi phụ thân, ngươi võ công quả thực là cao cường đi a. Nhiều người như vậy đều bị ngươi đánh bại cả. Phụ thân ngươi nhất định phải dạy ta a, nếu như vậy sau này sẽ không ai bắt nạt ta nữa.” Dương Quá lập tức vỗ mông ngựa nói.

“Quá Nhi ngươi muốn học võ công chẳng lẽ chỉ để người khác không bắt nạt được mình hay sao.” Diệp Thần liền dừng bước lại nhìn Dương Quá nghiêm túc hỏi.

“Thực chất con muốn hành hiệp trượng nghĩa. Ta muốn trừ gian diệt ác à. Phụ thân người học võ làm sao có thể có tư lợi riêng a. Với lại, luyện võ vốn để rèn luyện sức khỏe à.” Dương Quá liền lập tức lươn lẹo nói. Hắn thấy mấy cái võ lâm giang hồ đều nói vậy à.

“Hành hiệp trưởng nghĩa, ngươi muốn thành hiệp khách nên mới muốn học võ công.” Diệp Thần nhìn Dương Quá không khỏi liền cười hỏi.

“Đúng vậy a, ta là muốn người trong thiên hạ đều kính trọng ta. Phụ thân ngươi nhất định sẽ dạy ta a.” Dương Quá nhìn đến Diệp Thần liền chờ mong nói.

“Quá Nhi ngươi hiểu thế nào là hiệp khách, thế nào là được người trong thiên hạ kính trọng sao à?” Diệp Thần xoa xoa đầu Dương Quá nói.

“Hiệp khách chính là người hành hiệp trượng nghĩa, ghét ác như cừu. Người trong thiên hạ kính trọng là người có nhân phẩm tốt a.” Dương Quá lập tức mở miệng nói.

“Ngươi không thật thà, mà thứ ngươi hiểu cũng sai cả rồi, đợi khi nào ngươi hiểu được thứ mà ngươi cần con đường ngươi muốn đi, việc mà ngươi muốn làm lúc đó phụ thân sẽ dạy cho ngươi.” Diệp Thần liền cười cợt đi về phía trước. Đứa trẻ a, xem ra vẫn chỉ là một cái đứa trẻ.

“Phụ thân vậy rốt cuộc là khi nào ngươi mới chịu dạy cho ta a.” Dương Quá liền mở miệng hỏi.

“Được, vậy ta hỏi ngươi nương của ngươi có hay không đối với ngươi quan trọng?” Diệp Thần liền mở miệng hỏi.

“Nương đương nhiên quan trọng rồi a. Nàng đối với ta quan trọng nhất trên đời.” Dương Quá lập tức không do dự trả lời.

“Rất tốt, nếu như mãu thân ngươi là kẻ thù của thiên hạ ngươi sẽ lam thế nào. Hành hiệp trượng nghĩa sao à.” Diệp Thần liền lập tức hỏi.

“Chuyện này không thể xảy ra a. Phụ thân ngươi nói cái gì vậy chứ.” Dương Quá lập tức tắt nụ cười nói.

“Ta chỉ nói là ví dụ mà thôi. Ngươi trọn cái gì giữa ngã rẽ con tim mình. Vì thiên hạ hay vì tư lợi riêng.” Diệp Thần nhìn Dương Quá hỏi.

“Ta không biết. Chuyện như vậy sẽ không thể nào xảy ra được a. Phụ thân ngươi lấy ví dụ kỳ quá.” Dương Quá lập tức lắc đầu nói.

“Kỳ quái hay không ta không biết. Cái gì hiệp khách ta cũng không biết, thiên hạ ta càng không biết. Đừng bao giờ chiến đấu vì cái những thứ cao cả trong khi thứ quan trọng nhất luôn ở bên ta. Dù là quá khứ hay hiện tại cũng chỉ có một thứ duy nhất ta muốn bảo vệ. Và nó chưa bao giờ thay đổi.” Diệp Thần liền cười vui vẻ nói.

“Phụ thân ngươi nói thật sự quá khó hiểu đi à. Nếu như là ngươi ngươi sẽ làm gì a, nếu nương như vậy ngươi sẽ chọn thế nào đâu.” Dương Quá lập tức tò mò nói. Hắn là không chọn được vậy phụ thân hắn sẽ chọn như thế nào a.

“Nếu mẹ ngươi là kẻ thù của cả thiên hạ thì ta sẽ là kẻ thù của tất cả mọi người a. Chúng ta không có quyền chọn người sinh ra mình hay chọn nơi sinh ra mình nhưng chúng ta có thể lựa chọn cách mình sẽ sống. Cách sống ấy có thể đúng có thể sai trong mắt người đời, nhưng chỉ cần ta nghĩ nó là đúng thì nó chắc chắn là đúng. Với lại, người tốt sống không lâu, chúng ta vẫn là làm người xấu cho nó khỏe a.” Diệp Thần liền mở miệng tiêm vào đầu Dương Quá phản động tư tưởng.

“Anh hùng không qua ải mỹ nhân a.” Dương Quá không khỏi giả vờ đạo mạo già đời trêu phụ thân.

“Cái thằng nhóc con này. Thiên hạ này có quá nhiều người vì nó nhưng mẹ ngươi thì chỉ cần có ta là đủ. Ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được, thiên hạ cần cái rắm gì. Nhớ kỹ khi ngươi học được võ công thì hay vung kiếm vì thứ ngươi muốn bảo vệ, chứ không muốn vung kiếm vì thiên hạ.” Diệp Thần lập tức mở miệng nói.

“Thật sự là nhức đầu.” Dương Quá lập tức ôm mình đầu nói.

“Được rồi, khi nào ngươi nghĩ ra ta sẽ dạy ngươi dù sao thời gian cũng còn dài, ta đưa ngươi khinh công tu luyện giỏi đi đã. Dù sao đánh không thắng còn có thể chạy, cũng không ai bắt nạt được ngươi.” Diệp Thần liền cười lớn nói. Bi kịch của cuộc đời nằm ở chỗ chúng ta già đi quá nhanh mà sự không ngoan lại đến quá trễ a.

“Được phụ thân. Chúng ta liền đua xem ai về nhà trước a. Ai thua tối nay không cùng nương ngủ.” Dương Quá lập tức chạy đi trước.

“Nhóc con ngươi ăn gian a.” Diệp Thần không khỏi cười đi theo.

“Phụ thân nhanh thì còn chậm thì mất đi a.” Dương Quá lập tức nhanh chân chạy mất.

“Ngươi nghĩ chỉ dựa vào thủ đoạn mà thắng được phụ thân ngươi sao. Trò này xưa rồi à.” Diệp Thần lập tức chạy đến phía trước Dương Quá. Khinh công hắn sẽ thiếu sao à.

Hai kẻ ngốc liền chạy đua về đến cái nhà rơm của mình.

“Phụ thân ngươi ăn gian a, rõ ràng khinh công mạnh như vậy liền không nhường ta được một đoạn sao à.” Dương Quá nằm luôn trên mặt đất thở dốc nói.

“Ân, chưa đủ lông đủ cánh cũng đòi đấu với ta, tối nay ngươi liền ngủ chỗ khác ta với nương ngươi cùng một chỗ đừng làm phiền.” Diệp Thần hắc hắc nói.

“Ta có nói cái gì sao à.” Dương Quá lập tức mặt dày nói.

“Ngươi định nuốt lời sao à.” Diệp Thần nhìn cái này tiểu nhóc con liền hỏi.

“Ta chỉ tận dụng bài học thứ nhất a. Đừng tin bố con nhà thằng nào à.” Dương Quá lập tức lấy gậy ông đập lưng ông nói.

“Ây da, giờ còn nói như vậy a. Nhi tử ngươi quả nhiên là gan càng lúc càng đại đi à.” Diệp Thần không khỏi cười nhìn hắn.

“Phụ thân sao lúc nào ngươi cũng có thể cười vậy à.” Dương Quá liền không khỏi hỏi.

“Ta không cười chẳng lẽ ta khóc sao à.” Diệp Thần liền hỏi ngược lại cũng đúng a.

“Hai người còn đang làm gì vậy a. Còn không vào nhà ăn gà đi.” Mục Niệm Từ từ trong bếp đi ra nói. Sắc mặt đã tốt hơn nhiều nhưng xem ra còn rất yếu đi. Vì bị khói bếp ảnh hưởng nàng liền có chút ho à.

“Nương tử, chúng ta đi thôi.” Diệp Thần lập tức đi đến gần nàng đưa nàng đi ra ngoài nói.

“Hả đi đâu a.” Mục Niệm Từ không khỏi ngạc nhiên hỏi.

“Đương nhiên là về nhà a. Ta không thể để hai mẹ con ngươi ở trong ngôi nhà tồi tàn như vậy được đi.” Diệp Thần liền nhìn quanh ngôi nhà lập tức nói.

“Đúng vậy nương. Cha hắn thật giỏi a, đánh bạc trúng lớn à. Chúng ta liền chuyển đến trong đó ở thuận tiện cho ngươi chữa bệnh đi.” Dương Quá lập tức mở miệng nói.

“Hả?” Mục Niệm Từ không khỏi nhìn đến cái này Diệp Thần, người đàn ông này hội cửu âm chân kinh còn cả đổ thuật a. Hơn nữa khí chất đều không bình thường, tảng băng hôm nay nàng nhìn thấy đủ chứng minh đi à. Hắn rốt cuộc là ai.

“Ngươi làm cái gì vậy, tướng công mau thả ta xuống, Quá Nhi hắn còn tại đâu.” Mục Niệm Từ lập tức liền ngại ngùng mở miệng nói.

“Niệm Từ ngươi là nương tử ta, ta bế nương tử còn cần xin phép nhi tử sao à. Con người ta tất xấu rất nhiều, cái gì đã nhấc lên muốn hạ xuống đều rất khó.” Diệp Thần lập tức bế nàng cất bước rời khỏi nơi đây.

“Phụ thân uy vũ.” Dương Quá không khỏi trợ uy nói. Hắn lần đầu thấy mẹ hắn như vậy ngượng ngùng à. Không biết hắn có phải hay không phụ thân thật nhưng Dương Quá khẳng định hắn chỉ nhận cái này phụ thân. Người dạy hắn khinh công, không coi thường hắn nghèo. Còn có thể làm cho mẹ hắn cười vui như vậy.

Mục Niệm Từ nước mắt không khỏi chảy ra. Nàng đột nhiên cảm thấy hạnh phúc đến quá nhanh, nàng thực không muốn buông ra cái này cảm giác. Nếu như một ngày hắn biết được nàng lừa hắn. Thì chỉ xin một điều trước lúc đó hãy để nàng tại trong tim hắn một góc nhỏ cũng được. Từ giờ cho đến lúc đó, chỉ cần thế là đủ. Trước khi nàng phải gánh lấy trừng phạt của mình thì chỉ cần như vậy là đủ. Hôm nay nàng chợt trở lên tham lam một cách lạ thường.

“Đi thôi nào chuyển đến nhà mới thôi. Nương tử tối nay ngươi có chạy cũng không thoát. Những gì còn sót lại sau vụ sáng nay đã đến lúc ta nhặt nó lên a.” Diệp Thần ghé sát vào nàng bí ẩn nói. Mỹ phụ Mục Niệm Từ nghe xong không khỏi mặt đều đỏ lên.