Thiên Cổ Phong Lưu Trong Một Nụ Cười

Chương 65



Lê Anh đứng sừng sững ở bên trên cây khổng lồ cao vút trời, chỗ cao gió cực kỳ lạnh thấu xương, phất động vạt áo, hai màu vàng đỏ theo đó tung bay, lóa mắt như cầu vồng.

Nàng nheo mắt phượng lại, nhìn ra phương xa, thấy một phượng ảnh xẹt qua phía chân trời, trong giây lát liền tới trước mặt.

"Tham kiến Vũ Hoàng." Đế Loan cúi hạ cổ phượng thon dài, phát ra giọng nói cung kính: "Xích tô tử đều đã đưa đến kịp thời."

Lê Anh hơi gật đầu: "Biết rồi, trở về đi."

Đế Loan vỗ cánh chim, lại không lập tức rời đi, chần chờ một chút, vẫn là căng da đầu nói: "Hội trưởng lão có lệnh, đây là lần cuối cùng giúp đỡ Đạo Minh, Vũ Hoàng nên ghi nhớ chức trách bản thân, việc này sau khi kết thúc lập tức về Chu Tử Khư."

Lê Anh cười nhạo một tiếng, trong mắt phượng không chút ý cười, uy áp cường đại lệnh Đế Loan trước mắt cứng cánh chim lại, suýt nữa rơi xuống.

"Vũ tộc thiên hạ là nghe hiệu lệnh của Vũ Hoàng hay vẫn là hiệu lệnh của hội trưởng lão?" Lê Anh lạnh lùng nói, "Nếu là nghe hiệu lệnh của ta, vậy liền khiến hội trưởng lão câm miệng, nếu là nghe hiệu lệnh của hội trưởng lão, vậy Vũ Hoàng này ta không làm cũng được."

Đế Loan im như ve sầu mùa đông, không dám đặt mình trong mẫu thuẫn giữa Vũ Hoàng và hội trưởng lão, chỉ có thể phành phạch hai cánh, nhanh chóng bay đi.

Lần này việc Xích tô tử đổi đường vận chuyển, Từ Mạn Mạn phó thác cho Lê Anh. Lực lượng của Huyết Tôn vô pháp xâm nhập Chu Tử Khư, mà Đế Loan nhất tộc cũng đâu sống lâu ở doanh địa bệnh nặng của mười bốn châu, đối này quen thuộc nhất. Sau khi thu hoạch Xích tô tử, liền để Quần Ngọc phương tôn âm thầm từ pháp trận đổi đường vận chuyển đến các nơi doanh trại, để Đế Loan nhất tộc bảo quản là thích đáng.

Muốn trong một ngày để mấy ngàn vạn người đều uống giải dược cũng không dễ dàng, chỉ có thể tập trung nhân lực, trước cứu nguy bệnh hoạn nặng ở trong sớm tối, lại bận tâm mặt khác.

Sau khi biết Từ Mạn Mạn mất tích, mọi người không rõ chân tướng đều kinh hoảng, Minh Tiêu pháp tôn không biết từ khi nào rời khỏi doanh trại Thiên Đô, Lê Anh thấy hắn sau khi rời đi, mới lệnh thủ hạ phân phát giải dược.

Lê Khước nôn nóng mà chạy đến trước mặt Lê Anh, "Đạo tôn mất tích rồi!"

Lê Anh nhàn nhạt nói: "Ta biết."

"Tỷ không sốt ruột?" Lê Khước ngẩn ra.

"Đệ làm tốt chuyện an bài đi, nàng nghĩ đến so với chúng ta càng sâu xa, không cần đệ lo lắng."

Lê Anh bình tĩnh thong dong để Lê Khước bình tĩnh xuống, nghĩ lại tất cả chuyện Từ Mạn Mạn đã làm, hình như là rất ít có hại, không thể không nói tính toán không bỏ sót, ít nhiều là có chút quỷ kế đa đoan....

Lê Khước bán tín bán nghi, đang muốn rời khỏi doanh trướng, bỗng nhiên bị Lê Anh gọi lại.

"Lê Khước."

Lê Khước dừng bước chân lại, quay đầu lại nhìn Lê Anh, lại thấy nàng hiếm khi mà lộ ra biểu cảm muốn nói lại thôi.

"Thật ra cho tới nay, ta để đệ dựa vào Liễm Nguyệt đạo tôn, là có một phần mục đích riêng." Lê Anh tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn, mới quay đầu nhìn thẳng vào Lê Khước.

Lê Khước ánh mắt lay động: "Tỷ muốn từ bỏ vị trí Vũ Hoàng?"

Lê Anh ngẩn ra: "Đệ...."

"Ta không phải ngốc thật, cùng tỷ làm tỷ đệ nhiều năm, nhìn không ra trong lòng tỷ nghĩ cái gì sao." Lê Khước bĩu môi, "Tỷ không muốn chịu hội trưởng lão bài bố cản tay, lại lo lắng đi luôn sẽ liên lụy ta, mới ủy khuất mình ở lại Chư Tử Khư. Hội trưởng lão lại bức tỷ trở về đi."

Lê Anh cười cười, ánh mắt nhu hòa rất nhiều, lại không có trả lời.

"Đế Loan sinh ra nên bay lượn trong trời đất, nếu sinh ra hai cánh, làm sao có thể khốn thủ trong phế tích." Lê Khước nhướng mày cười, khuôn mặt anh tuấn tỏa sáng sáng rọi, "Hội trưởng lão luôn lo lắng huyết mạch Đế Loan đoạn tuyệt, nghiêm cấm Đế Loan ra ngoài, một lòng sinh sản huyết mạch. Nhưng Đế Loan tự chặt hai cánh, sống cùng cái chết có cái gì khác nhau."

Lê Anh ý cười càng sâu: "Lê Khước, đệ trưởng thành rất nhiều."

"Có lẽ vậy." Lê Khước cong cong khóe môi, "Cho nên tỷ cũng không cần vì ta lo lắng, bởi vì ta mà khuất tùng với ước thúc của trật tự cũ. Ta không phải lúc nào cũng cần có người che chở, ta cũng là Đế Loan, cũng có hai cánh."

Lê Khước giơ tay lên vén rèm cửa muốn đi, đột nhiên dừng bước chân lại, giảo hoạt cười: "Tỷ hạ quyết tâm, là bởi vì miêu yêu kêu Bạch Đàn kia sao?"

Ánh mắt Lê Anh hơi lập lòe: "Vì sao nói như vậy?"

Lê Khước cười nói: "Thời tiết thu đông, thành Thiên Đô lại đâu ra nhiều bồ công anh như vậy."

Ngoài thành Thiên Đô, trên núi hoang, một mảnh đất trống được bày trí thành bộ dáng tế đàn, bốn phương dựng một cột đá, đỉnh cột đá là một đóa hoa đang hé nở, mà trong ba tâm hoa trôi nổi một quang cầu, mặt ngoài quang cầu dị quang lưu chuyển, nhìn kỹ dưới có phù văn như nòng nọc bơi qua, một đoàn sương máu chặt chẽ mà trói buộc trung tâm quang cầu.

Đoàn sương máu kia màu sắc đỏ tươi, trong đó hình như có ánh vàng lập lòe, phản chiếu ánh sáng chói mắt, mà nằm trong tâm hoa là một con toàn thân trắng xóa, con sâu chỉ lớn hơn hạt gạo.

Yến Già một bộ long bào màu đen từ từ đi lên tế đàn, nhìn xung quanh một vòng, ánh mặt đảo qua bốn trụ.

— Thần mạch của Ngao Thương, Phụ Nhạc thần tôn, Thần mạch của Thôn Thiên....

Còn có quan trọng nhất....

Hắn cong môi cười, hướng đóa hoa kia nhẹ nhàng vẫy tay, con Dịch trùng kia đột nhiên dao động, tựa hồ đã chịu tác động, thân thể giống như gió thổi chậm rãi rộng lớn lên, biến thành kích thước con nhộng, rồi lưng lại mọc ra hai cánh mỏng như cánh ve, bay vào lòng bàn tay Yến Già.

Đây là Dịch vương hắn dùng Thần mạch nuôi dưỡng ra, hậu tự của nói sinh sôi không ngừng, có thể sinh sản số lớn, thậm chí hủy diệt cả Nhân tộc. Lòng bàn tay Yến Già vuốt ve qua da lạnh lẽo của dịch vương, nó tựa hồ cũng không biết chỗ cường đại của mình, thuận theo mà nằm ở trong lòng bàn tay Yến Già, chờ đợi mệnh lệnh của hắn.

Hai tròng mắt hẹp dài của Yến Già lạnh lẽo, hắn vừa nhấc tay trái, đem Thần mạch của Thôn Thiên ngưng ở lòng bàn tay, hơi dùng lực một chút, quang cầu liền vỡ thành bụi nhẹ, mà sương máu kia lại bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay.

Sợi Thần mạch này là loãng nhất trong ba sợi Thần mạch, gần như chỉ là một luồng khí vận, mà hắn muốn, cũng gần như điểm khí vận này. Quá nhiều, thân thể sợ khó có thể chịu đựng, chỉ cần một khắc khí vận, liền đủ để chống đỡ hắn hoàn thành nghi thức thành thần.

Có chút đáng tiếc, hành vi phàm nhân thành thần nghịch trời, lại một người xem cũng không có.

Yến Già than nhẹ một tiếng, như là đối với bản thân, lại như là đối dịch vương nói một câu: "Bắt đầu đi."

Dịch vương lay động hai cánh, chậm rãi bay lên, bay qua đỉnh đầu Yến Già, phát ra tiếng vù vù tai người không thể phát hiện. Vù vù này lập tức liền truyền ra vạn dặm, không hề có yếu đi, tựa hồ có thể lan đến chân trời.

Cùng lúc đó, Yến Già cảm nhận được trong cơ thể một trận tràn đầy và đau đớn, máu Thần mạch ít ỏi của Thôn Thiên ở trong thân thể hắn va chạm, phảng phất muốn khai phá ra một mảnh trời đất mới. Thân thể đau đớn, nhưng mà Thần Khiếu lại một mảnh trong suốt, Yến Già chỉ cảm thấy mình cảm giác lực lượng được phóng đại vô hạn, có thể cảm nhận được tình cảm vạn vật đối với hắn, hoặc bài xích, hoặc thuận theo — đây là cảm giác của Thôn Thiên.

Thôn Thiên có thể cắn nuốt tín ngưỡng lực tăng cường tu vi bản thân, hiện giờ Thôn Thiên thu lấy chính là chúng sinh yêu thích và tín ngưỡng, mà thời kỳ thượng cổ, Thôn Thiên thu lấy lại là sự sợ hãi.

Khương Dịch từng nói, trong lòng người có một tia thanh khí, ra đời trong đại bi đại hỉ, này chính là lực lượng Thần tộc tu hành ỷ lại.

Nhưng mà đại hỉ không dễ, mà đại bi thường có.

Yến Già hôm nay thành thần, liền là cắn nuốt một sợi thanh khí trong lòng người, từ trong bi thống cực hạn!

Vù ——

Dịch trùng ở đây bị dịch vương tác động tức khắc tất cả đều thức tỉnh!

Thất quốc mười bốn châu mấy ngàn vạn người, người trúng độc Dịch trùng trong thân, tất cả đều đau thấu xương tủy, phát ra kêu rên tê tâm liệt phế, rơi vào trong thống khổ và tuyệt vọng vô biên.

Sợ hãi với cái chết, khát vọng muốn sống, vẽ ra một sợi thanh khí trong lòng kia. Chịu phải lực thu hút vô danh, thanh khí tránh thoát trói buộc trái tim, từ trong khổng khiếu chui ra, bay lên bầu trời.

Mười bốn châu mây dày đột nhiên nổi lên, che trời, tựa như tận thế giáng lâm.

Từng sợi thanh khí kia từ bốn phương tám hướng mà đến, thoát khỏi hạn chế của thời không, từng chút mà hoàn toàn đi vào trong Thần Khiếu của hắn, lặng yên ngưng tụ ra hồn thứ tư.

Phàm nhân sinh ba hồn, mệnh hồn, giác hồn, linh hồn.

Chỉ có thần minh sinh ra bốn hồn — gọi rằng thần hồn!

Hai đạo kiếm quang khí thế mạnh mẽ, từ xa ngàn dặm mà đến, chém vào đầu Yến Già.

Yến Già hai mắt trợn tròn, pháp trận bao phủ cả ngọn núi khổng lồ chợt ngưng tụ hiện ra, khó khăn mà chặn hai kiếm này.

Lưỡi kiếm và pháp trận chạm vào nhau, bộc phát ra gió bão sóng thần, trong vòng mười dặm cây cối gãy đổ, bách thú chạy trốn.

Lưỡi kiếm thu về, pháp trận cũng xuất hiện tổn hại rõ ràng.

Ánh mắt Yến Già lạnh thấu xương, ngay lập tức nhìn thấy hai người bay đến trước mặt.

Một người bộc lộ mũi nhọn, như kiếm ra khỏi vỏ, lại là Kiếm tôn Tạ Chẩm Lưu.

Một người khác thanh lãnh tuấn dật, dung mạo như thần nhân, tắc là Lang Âm tiên tôn.

Yến Già khó hiểu, bọn họ làm sao sẽ biết mình ở đây?

Nhưng một hướng khác thân ảnh quen thuộc chạy như bay mà đến nói cho hắn đáp án.

"Khương Dịch?" hắn lẩm bẩm thành tiếng, trong mắt hiện lên đen tối, "Nàng sao có thể chạy ra khỏi tuyệt trận? Lẽ nào...." hắn mày nhăn lại, "Từ Thận Chi...."

Từ Mạn Mạn bị hắn chế trụ, ở trong tuyệt trận hoàn toàn mất đi sức lực, trừ phi có người từ ngoài phá trận, cứu nàng rời đi. Yến Già từ trước đến nay biết cảm tình của Từ Thận Chi với Từ Mạn Mạn cực kỳ sâu sắc, bởi vậy lần này hành động hắn cũng gạt Từ Thận Chi, lại không đoán được hắn có thể tìm được chỗ vào tuyệt trận. Giải thích duy nhất chính là Từ Mạn Mạn và hắn trong ứng ngoài hợp. Mà Từ Mạn Mạn có thể truy tìm đến tận đây, tất nhiên là ở trên người hắn gieo dấu vết gì đó....

Từ Mạn Mạn cảm nhận được mười bốn châu dị động, ngàn vạn sinh linh đau đớn muốn chết, lạnh lùng nói: "Yến Già, ngươi thế nhưng mưu tính dùng oán lực chúng sinh ngưng tụ bốn hồn!"

Trước đó Từ Mạn Mạn từ trong miệng Yến Già nghe được bốn chữ 'Oán lực chúng sinh', không rõ chân tướng, còn nghĩ rằng là 'nguyện lực', nhưng giờ phút này mới biết phương pháp của hắn lại âm độc như thế, muốn hiến tế ngàn vạn sinh linh để vẽ con đường thành thần của mình.

Ánh mắt Yến Già lạnh lùng xuống, khóe môi cong lên, mặt mang mỉa mai: "Vì sao không thể? Lẽ nào sinh ra là phàm nhân liền phải chấp nhận số mệnh, ta càng muốn thành thần, có cái gì không được? Nàng tin Thiên đạo, sao không tận mắt nhìn xem, ta nếu có thể thành công, liền chứng minh Thiên đạo cũng cho phép phàm nhân thành thần, này chính là chính đạo!"

"Ăn nói xằng bậy." một luồng phượng ảnh vàng đỏ từ trên trời giáng xuống, cùng với một tiếng quở trách lạnh lùng. Lê Anh hóa thành hình người, cùng mọi người hợp lực bao vây Yến Già, cắt đứt tất cả đường lui của hắn, "Vì ham muốn ích kỷ của bản thân tàn sát ngàn vạn sinh linh, cũng xứng xưng thần?"

Ánh mắt Lê Anh xẹt qua sương máu Thần mạch trên tế đàn, hàn ý càng sâu: "Năm đó chính là ngươi giết hại Lê Khước, khiến hắn bắt buộc phải niết bàn, thiệt hại một mạng."

Lê Anh lời còn chưa dứt, trường cung trong tay đã nắm ở trong tay, trong mắt phượng bốc cháy lên lửa giận, Cửu Dương Lê Hỏa ngưng tụ thành thần tiễn phát ra tiếng phượng minh, nhắm phía Yến Già bắn đi, hung hăng đụng phải pháp trận phòng ngự, thần tiễn hóa thành biển lửa, đem toàn bộ pháp trận phủ trong đó. Pháp trận chịu qua hai kiếm của Lang Âm và Tạ Chẩm Lưu vốn đã tổn hại, bị Cửu Dương Lê Hỏa thiêu đốt, lạu khó chống đỡ, bỗng nhiên phát ra tiếng nổ mạnh kịch liệt, biển lửa hóa thành khói nhẹ, mà pháp trận cũng không còn tồn tại nữa.

"Vũ Hoàng, tình trạng doanh trại như thế nào?" Từ Mạn Mạn hỏi.

Lê Anh hướng nàng gật đầu: "Người chứng bệnh nặng đều đã ăn giải dược, chỉ là người trúng độc quá nhiều, còn cần một chút thời gian. Ta bảo Lê Khước ở lại doanh trại thúc giục việc giải độc."

Yến Già sắc mặt trắng nhợt, đầu óc quay cuồng, rất nhanh liền hiểu mình trúng bẫy của Từ Mạn Mạn, khó trách hắn cảm nhận được oán lực ít hơn nhiều so với dự đoán, hóa ra Xích tô tử hắn chặn lại là giả, đã có rất nhiều người ăn giải dược vào, loại bỏ độc tính của Dịch trùng, mà vẫn đang tiếp tục....

Kể từ đó, hắn muốn ngưng tụ hồn thứ tư khó khăn liền đột nhiên tăng gấp bội, cần thời gian cũng càng dài.

Bất luận cái chuyện gì, đều là kéo dài tắc sinh biến.

Cũng may, hắn lúc nào cũng làm nhiều hơn.

Yến Già hít một hơi sâu, nhìn xung quanh mọi người vây quanh mình, trong mắt mang theo ý cười lạnh băng, tựa hồ không may mảy để người được phái đến vào trong mắt.

"Xuất hiện đi." hắn ngậm cười nói.

Yến Già vừa dứt lời, liền thấy trên tế đàn dần dần hiện ra thân ảnh thứ hai.

Người nọ thon gầy, cao thẳng như cây trúc, trong tay ôm đàn cổ, khuôn mặt thanh tuấn không thấy buồn vui, hai mắt trầm tĩnh nhìn thẳng phía trước.

Lê Anh mắt phượng chấn động, ngạc nhiên kêu: "Bạch Đàn..."

Bạch Đàn sóng mắt khẽ nhúc nhích, ngước mắt nhìn về phía Lê Anh, lại không có toát ra bất kì cảm xúc nào, dường như nhìn thấy chỉ là một cục đá, một thân cây.

Yến Già mỉm cười nói: "Đồ Linh sứ, thì ra tên của ngươi là Bạch Đàn sao?"

Yến Già nói làm mọi người đều ngẩn ra, đặc biệt là người tự mình trải qua Vô Hồi điện, chính mắt thấy chỗ lợi hại của nữ tu hồng y kia, tu vi của tà tu đó có thể cùng bảy đại chưởng giáo sóng vai nếu không phải Đồ Linh sứ, lại là ai?

Bạch Đàn rũ hai tròng mắt xuống, lông mi khẽ run, thoạt nhìn chỉ là mèo yêu thanh tuấn tái nhợt, tu vi thấp, nhưng mà lúc hắn nhẹ nhàng gảy dây đàn, khí tức đột nhiên biến đổi, phảng phất đàn cổ phủ bụi nhiều năm được phát hiện, bụi bặm ngàn năm chấn động rơi xuống, khôi phục tướng mạo vốn có.

Tóc dài hơi trắng bị linh lực kích động, ở trong gió tung bay, rút đi màu đen, tất cả đều hóa thành tuyết trắng. Tiếng đàn như lưỡi đao lạng thấu xương, đôi mắt cũng càng thêm sắc bén, mỗi lần dây đàn rung lên, khí tức liền tăng lên một bậc, khi tiếng đàn dừng, hắn đã khôi phục diện mạo vốn có.

— Mèo yêu chín đuôi.

Trong truyền thuyết một trong những yêu thú cường đại nhất, vốn là mèo đen mắt màu xanh, lang thang ở bên ranh giới sống chết, lấy hồn linh cái chết làm thức ăn, cũng được xưng là u thú bất tử. U thú mỗi lần chết đi, liền sẽ sinh ra một đuôi, yêu lực càng mạnh, cho đến khi sinh ra chín đuôi, liền sẽ trút đi da lông màu đen, toàn thân trắng tuyết. Trong yêu tộc khó gặp phải địch thủ.

Mỗi một đuôi đều là kiếp trước của hắn, chín kiếp luân hồi, tu vi đại thành, nhưng đây cũng là một đời cuối cùng của hắn, một khi chín đuôi thiệt hại, liền tan hết tu vi, trở về cát bụi.

Đàn cổ treo giữa không trung, mười ngón khớp xương rõ ràng đè dây đàn, hắn nửa nhắm hai tròng mắt, không phát ra một tiếng, hư ảnh chín đuôi sau lưng nhẹ nhàng đong đưa, nhìn như mềm mại, lại bộc phát ra khí tức khiếp người.

Không cần giao thủ, chỉ những khí tức liền biểu lộ thực lực của hắn, tu vi của hắn xa trên nữ tu lúc trước, thậm chí không thua Tạ Chẩm Lưu, sức tấn công mạng nhất trong bảy chưởng giáo.

Từ Mạn Mạn suy nghĩ, nói: " 'Đồ Linh Sứ' ở Vô Hồi điện, là con rối của ngươi."

Bạch Đàn không có phủ nhận.

Từ Mạn Mạn cười tự giễu, nhìn về phía Yến Già: "Khi ngươi ở Nhàn Vân Điện nhìn thấy ta liền đã mưu tính tốt chuẩn bị phía sau, để chúng ta giết một Đồ Linh sứ giống thật mà lại là giả, lại đem Đồ Linh sứ chân chính đặt ở bên người chúng ta."

Yến Già khẽ cười nói: "Vô Hồi điện bất quá là một chút tử thi con rối, có thể giết bất cứ lúc nào, Đồ Linh bộ trước nay đều chỉ cần một mình Đồ Linh sứ." hắn nói nhìn về phía Đồ Linh sứ, "Để bọn họ nhìn thấy thủ đoạn của ngươi đi."

Bạch Đàn nhẹ nhàng nâng mặt, đầu ngón tay thon dài lần lượt gảy dây đàn trên đàn cổ, theo tiếng nhạc vang lên, trên tế đàn xuất hiện bốn thân ảnh.

— Lê Khước, Lăng Chức, Thôn Thôn, Quần Ngọc phương tôn.

Bốn người bọn họ giống như bị đoạt xá thần hồn, hai mắt mất đi biểu cảm.

Lê Anh mắt phượng lay động, bỗng nhiên xông lên phía trước, lại bị Từ Mạn Mạn ngăn lại.

"Lê Khước!" Lê Anh căm tức nhìn Bạch Đàn, "Ngươi đã làm cái gì với hắn!"

Yến Già khẽ cười nói: "Pháp khí của Đồ Linh sứ tên là 'Tâm Lại', người bị tâm huyền cấy vào trong lòng, liền sẽ trở thành con rối của hắn. Tử thi con rối ở Vô Hồi điện, lại làm sao so được với những con rối Pháp Tướng này."

Một quỷ lỗi sư chân chính, là sẽ không xuất hiện ở trước mặt người xem.

Từ đầu đến cuối, biết thân phận thật sự của Đồ Linh sứ, chỉ có một mình Huyết Tôn.

Ngày đó ở Vô Hồi điện, hắn tiếp nhận mệnh lệnh chính là —

Vạch trần, công kích, giả thua, gia nhập.

Vì thế hắn thu liễm khí tức, thao tác con rối bắt cóc chính mình, mạo hiểm nhận lấy một mũi tên của Lê Anh, được như mong muốn mà ở lại bên người bọn họ.

Chỉ vì ngày này mà ra tay, làm át chủ bài của Yến Già.

Người tâm tư càng là trong vắt, càng dễ dàng bị Tâm lại khống chế, hắn quan sát hồi lâu, cẩn thận, cuối cùng khống chế bốn người này.

Tu vi không tầm thường, lại có thể khiến Đạo Minh ném chuột sợ vỡ bình*.

(*Ý là muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại)

—Tưng!

Một tiếng dây rung, tứ phương gió nổi lên.

Bốn người bị tâm huyền khống chế đồng thời ngẩng đầu lên, hướng đám người Từ Mạn Mạn tấn công.

Lê Khước năm ngón tay thành móng vuốt, thản nhiên làm ngơ an nguy bản thân, mạnh mẽ tấn công điểm yếu trên cổ Lê Anh. Lê Anh trước kia đánh Lê Khước cũng không kém phần nương tay, nhưng mà giờ phút này đối mặt thế tấn công như cuồng phong bão tố của đối phương, lại chỉ có thể bất đắc dĩ phòng thủ, sợ rằng một chút không cẩn thận trọng thương Lê Khước.

Tình huống giống vậy cũng xảy ra ở trên người những người khác. Lăng Chức tấn công Từ Mạn Mạn, Quần Ngọc phương tôn tấn công Lang Âm, Thôn Thôn tấn công Tạ Chẩm Lưu.

Trong đó Tạ Chẩm Lưu đặc biệt nhếch nhác, bởi vì Thôn Thôn thần lực trời sinh, cùng lưỡi kiếm của Tạ Chẩm Lưu cứng đối cứng, chỉ có thể hai bên cùng thiệt hại, hắn bất đắc dĩ chỉ có thể chật vật tránh né, trái chống đỡ phải vụng về.

Trong bốn người chỉ có Quần Ngọc phương tôn là tu sĩ Nhân tộc, sau khi đột phá sinh tử quan, tu vi của nàng cao hơn một tầng, huyễn hóa ra Pháp Tướng Hoa thần, giữa không trung rơi xuống một trận mưa hoa, hương trận tấn công người, mưa rơi thành lưỡi đao, đem Lang Âm cuốn vào trong đó.

Nhưng mà, Lang Âm mới là hoa độc nhất vô nhị trên thế gian này, tiên trong các hoa, tôn trong thiên hạ.

Cự Sương kiếm hoa quang lưu chuyển, như sông biển ngưng ánh sáng trong suốt, một kiếm phá vạn pháp, sương lạnh lẽo tràn ngập ra, lưỡi hoa cũng vì này đình trệ. Lang Âm giơ kiếm thứ nhất đánh Pháp Tướng Hoa thần, lại vào lúc này bị một bóng xanh từ bên cạnh đánh gãy.

Một người thân ảnh cao lớn chắn trước mặt Quần Ngọc phương tôn, vội la lên: "Không được tổn thương phương tôn!"

Lang Âm nhíu mày, bất đắc dĩ thu kiếm.

Thiên La yêu tôn chịu đựng đau đớn bị lưỡi hoa cắt, huyễn hóa ra bản thể cây sa la, cành lá tầng tầng lớp lớp, sinh trưởng mà giống như muốn che trời, đem Quần Ngọc phương tôn vây trong đó, không ngừng buộc chặt. Lưỡi hoa ở trên cành lá để lại vô số miệng vết thương khắc sâu, máu màu xanh lục không ngừng chảy ra, nhỏ giọt, Thiên La yêu tôn lạu trước sau không nói một lời, thậm chí liền quấn quanh cũng sợ quá chặt sẽ tổn thương nàng.

Từ Mạn Mạn vài lần ý đồ đánh lén Lăng Chức, lại phát hiện con rối căn bản sẽ không hôn mê, dù cho hôn mê cũng sẽ bị thao tác tiếp tục tấn công, dù sao cũng là người chết đều có thể điều khiển, huống chi là hôn mê....

Lăng Chức vô tri vô giác, thản nhiên không sợ chết, lưng mở hai cánh, hồng quang bùng cháy mạnh, chỉ một thoáng linh vũ như lửa sao băng che trời lấp đất bắn về phía Từ Mạn Mạn. Không đợi Từ Mạn Mạn phản ứng lại, liền thấy một lưu quang trên cao rơi xuống, khí thế rộng rãi, tựa như ngân hà rơi rụng, dập tắt lửa khói đây trời.

Lang Âm một mình một kiếm che ở trước người Từ Mạn Mạn, ánh mắt lạnh thấu xương, tay trái hướng phía trước nắm chặt, giữa không trung đột nhiên xuất hiện lưới lớn sinh ra hai cành lá sum xuê, đem Lê Khước và Lăng Chức trói chặt chẽ lại.

Những người bị tâm huyền khống chế, ra tay tàn nhẫn không có lối thoát, từng chiêu đều là ngọc nát đá tan, cố tình đánh không được giết không xong, cách của Thiên La yêu tôn cho Lang Âm chỉ dẫn, chỉ có thể mang bọn họ trói chặt.

Nhưng mà Lang Âm ra tay tự nhiên không có dịu dàng như Thiên La yêu tôn đối với phương tôn. Lăng Chức và Lê Khước bị lá xanh trói đến giống cái bánh chưng, trên người tỏa ra khí đỏ vàng, lại không cách nào tránh thoát trói buộc của Thiên diệp Mộc Phù Dung.

Lê Anh cuối cùng không ra tay, trong mắt phượng thiêu đốt tức giận và hận ý lạnh băng, kéo cung giương mũi tên, hí vang cao vút phá không vang lên, Lê Hỏa thần tiễn bắn về phía ấn đường Bạch Đàn.

Bạch Đàn dùng chín đuôi nghênh đón, Lê Hỏa thần tiễn bắn trúng đuôi dài màu trắng, hóa thành ngọn lửa, thế nhưng không ngừng thiêu đốt một đuôi.

Hắn giữa mày hơi nhíu, nâng mắt lên nhìn Lê Anh.

Nàng đã lần nữa giương mũi tên nhắm vào hắn.

Giống như đã từng quen biết....

Lần đầu tiên khi nhìn thấy nàng, cũng là cảnh tượng giống như này.

Một lần cuối cùng, cũng là như thế.