Thiên Cơ Điện

Chương 72: Cổ Tuyền Trấn 6



Quỷ nguyên yêu đan ma châu chỉ là vật liệu luyện bảo, đâu sánh được với giá trị quý hiếm của Dị Tinh, nếu có thể tìm hiểu được pháp tắc đại đạo trong đó sẽ được lợi về lâu về dài.

Vì vậy Việt Tú Tú thấy là một quái vật, vừa mừng vừa sợ, cô nàng cũng phản ứng rất nhanh, ngay lúc sư tử đá há miệng cắn, thân thể đã hóa thành một làn nước.

Xoạt!

Con sư tử đá cắn lên làn nước khiến nước bắn tung rồi tụ lại cách đó không xa, lại tạo thành hình Việt Tú Tú. Sắc mặt cô nàng đã trắng bệch, hiển nhiên chiêu này khiến Việt Tú Tú phải trả giá không nhỏ.

Chỉ có điều đối thủ là quái vật, so với lợi ích kếch xù đó thì chút tổn thất này có là cái gì.

Việt Tú Tú hưng phấn đang định chiến đấu thì Ninh Dạ lại quay đầu bỏ chạy.

“Này, ngươi làm gì vậy?” Việt Tú Tú tức giận kêu gào.

Ninh Dạ không buồn để ý.

Bây giờ y chỉ mong Việt Tú Tú chết ở đây, chết trong miệng quái vật.

Ngay sau đó đã thấy con sư tử đá kia chậm rãi há miệng, mặt đất chấn động, phòng ốc rung chuyển, vô số trụ đá lớn từ dưới đất chui lên, bao phủ toàn bộ thôn trấn.

Việt Tú Tú kinh hãi, cuối cùng cũng hiểu vì sao Ninh Dạ lại bỏ chạy.

Pháp thuật mà quái vật này sử dụng đã đạt tới cấp bậc Hoa Luân, không phải thứ bọn họ đối phó nổi.

Trời cao có mắt cho gặp được quái vật nhưng lại không thể giết chết để kiếm lợi, Việt Tú Tú cực kỳ tiếc nuối. Mắt thấy sư tử đá sắp vây kín thôn trấn, Ninh Dạ chạy nhanh đã trốn ra khỏi trấn từ trước, Việt Tú Tú không chạy kịp nên hạ quyết tâm. Cô nàng lấy một lá bùa ra, chớp mắt đã biến mất không còn tung tích.



Lại là Độn Quang phù, khi cô nàng xuất hiện đã là bên cạnh Ninh Dạ, chạy ra ngoài thôn cùng y.

Thấy Việt Tú Tú không chết, Ninh Dạ cũng bất đắc dĩ.

Chẳng trách cô nàng dám đến đây một mình, năng lực chiến đấu bình thường nhưng lại có rõ lắm thủ đoạn giữ mạng.

Việt Tú Tú đã chạy thẳng ra ngoài: “Cần nhanh chóng báo cho sư phụ!”

Bây giờ thực lực của cô nàng còn thấp, tạm thời không thể dùng hỏa phù hoặc phi kiếm đưa thư, chỉ có cách chạy về. Cũng may khoảng cách không xa, chạy một ngày là được.

Báo cho sư phụ?

Ninh Dạ thầm cười lạnh, chưa nói tới chuyện đợi đến lúc Công Tôn Dạ đến thì đồ ăn đã nguội, cho dù hắn đến kịp thì mình có được lợi lộc gì?

Nhưng y không nói gì, chỉ đáp: “Đúng vậy, chạy mau!”

Tốc độ lại không nhanh không chậm - xem ra con quái vật kia không định truy đuổi, thấy bọn họ chạy không ngờ lại ngừng tay, lại hóa thành sư tử đá bất động.

Việt Tú Tú chú ý tới điểm này, lấy làm lạ: “Sao nó không đuổi? Vừa nãy khi trảm yêu trừ ma sao nó không ra tay?”

Ninh Dạ đáp lời: “Ba con yêu ma kia vốn không phải đồng bọn của nó, e là chính bọn nó cũng không biết ở đây còn một quái vật. Còn vì sao nó không đuổi, ta cũng biết.”

Sao Ninh Dạ lại không biết cho được.

Tiên môn cực kỳ hứng thú với quái vật, hứng thú tới mức chỉ cần biết có quái vật xuất hiện, họ sẽ chẳng ngại chạy ngàn dặm tới đây.

Nếu quái vật này không bị máu của huyết ma làm bại lộ, nó sẽ không xuất hiện, còn giờ nếu đã bại lộ, chuyện đầu tiên nó cần nghĩ là chạy chứ không phải giết.



Nhưng y sẽ không nói chuyện này cho Việt Tú Tú, cứ để cô nàng nghĩ là quái vật bỏ qua cho họ là được.

Lúc này hai người chạy phăng phăng trên đường, tốc độ của Ninh Dạ càng lúc càng chậm, Việt Tú Tú tức giận nói: “Này, ngươi nhanh lên có được không?”

Ninh Dạ tức giận nói: “Ta chưa học pháp thuật Khinh Thân, không nhẹ nhàng như sư muội.”

Việt Tú Tú bị y oán trách như vậy lại không nói gì, ngẫm lại thấy quái vật quan trọng hơn, đành đáp: “Vậy ngươi cứ ở phía sau chạy từ từ, ta về núi trước.”

Nói đoạn, cô nàng tự tăng tốc đi trước.

Quả nhiên là kẻ thiêu snghĩa khí. Nhìn bóng lưng cô nàng, Ninh Dạ cười lạnh.

Nhưng thực rất Ninh Dạ thà để cô nàng thiếu nghĩa khí còn hơn, không thì làm sao đối phó với con quái vật kia được?

Lúc này thấy Việt Tú Tú đã đi xa, Ninh Dạ bèn vòng lại trấn.

Chỉ có điều vừa tới trấn đã thấy một tu sĩ từ phía xa đi tới.

Chết tiệt, vẫn có kẻ phát hiện động tĩnh ở đây, đang đi tới rồi.

Ninh Dạ thâm hô không ổn, vội vàng tránh sang một bên. Lúc này tu sĩ đã tới trong trấn, hắn mặc một bộ áo choàng tu sĩ màu trắng, bên trên còn viết một chữ “Nhạc” lớn.

Thấy chữ cái này, Ninh Dạ đã hiểu, hóa ra là Cực Nhạc môn.

Cực Nhạc môn là một môn phái nhỏ thuộc Mặc châu, thực lực kém cỏi. Nhưng môn phái này có một pháp thuật chế được đặc thù, có thể chế ra một thứ tên là Cực Nhạc tán, sau khi dùng nó, ý chí bay bổng như vào thế giới cực lạc, các tiên nhân hết sức hoan nghênh. Đặc biệt là những kẻ tự biết tư chất bản thân có hạn, thường sẽ mê muội trong thư snày, cảm nhận thú vui trong thế giới cực lạc.