Thị Ngải

Chương 53



"Đêm nay hai đứa ở lại đây, ngày mai làm lễ nhận con gái nuôi."

"Ngày mai luôn sao?"

Cô Ngải kinh ngạc, chưa kịp chuẩn bị cái gì. Đang từ một đứa con nhà dân thường, đùng cái biến thành con nhà gia tộc phú hộ ai cũng kính nể, cô có nằm mơ không?

"Ngày mai luôn, bộ con không muốn gả cho Cảnh Dương à?" - Thạch bà hỏi.

Cô Ngải không biết diễn tả cảm giác vừa mừng vừa sợ của mình như thế nào cả, hôn sự tốt thế này ập đến như một giấc mơ, cuộc đời gập ghềnh của cô không quen được suôn sẻ như thế.

Hai đứa thư đồng đi chuẩn bị phòng cho Cảnh Dương và cô Ngải, đứa bé gái vẫn như cũ mắt đỏ hồng nhìn cô ghen tức. Cảnh Dương xoa đầu nó nhưng ánh mắt lại lạnh lùng:

"Đừng có hỗn, đây là chị dâu của ngươi."

"Thôi mà cậu, nó con nít không biết gì." - Cô Ngải vội xen vào giảng hoà.

Lúc đi đến đây cũng nửa đêm canh hai rồi, cô Ngải đặt lưng không được bao lâu thì trời đã sáng. Cô thấy Thạch ông rất lạ, cô nghi ngờ ông ấy và tên đạo sĩ kia là cùng một người. So với cô, Cảnh Dương còn khó xử hơn, Thạch ông là sư phụ của cậu, cậu có nên vạch trần ông ấy?

Ngày hôm sau, lễ nhận con nuôi nhanh chóng hoàn tất, Cảnh Dương cáo từ đi về:

"Từ nay Ngải chính là con gái của sư phụ sư mẫu, con xin gửi cô ấy ở đây để hai người dạy bảo."

Cảnh Dương đi rồi, Thạch bà đem cô ra kiểm tra nữ công gia chánh, đều ổn thoả khéo léo. Hỏi thử một vài vấn đề trong sách vở cô cũng đáp trôi chảy.

"Thằng nhóc đó còn dạy con học chữ cơ à? Xem ra nó thật sự coi trọng con." - Thạch bà vui vẻ khen.



"Nhưng có một chuyện nó vẫn chưa dạy con, hoặc là nó không nỡ để con chịu khổ."

"Chuyện gì ạ?"

Thạch bà thần bí đáp: "Bắt ma."

Cô Ngải cười khổ, muốn làm vợ cậu mà suốt ngày để mấy con ma trêu ghẹo đúng là không ổn.

"Ta dạy con, bắt đầu từ đêm nay." - Thạch bà nói luôn không cho cô cơ hội từ chối.

Đêm nay trời không trăng, đúng là thời cơ tốt để ma quỷ lộng hành. Núi Thạch này là nơi ở của Thạch ông Thạch bà nên chẳng có ma quỷ nào dám xuất hiện ở đây, Thạch bà phải sai hai đứa thư đồng xuống núi bắt mấy con về cho cô luyện tập.

Bà đưa cho cô xem nhiều loại bùa với những ký hiệu hoa văn khác nhau, cô phải nhận biết và phân biệt được chúng để sử dụng tuỳ trường hợp. Kế đến bà dạy cô gọi hồn ma, đang trong lúc thắp nhang làm mẫu thì ba cây nhang của bà đột nhiên gãy làm đôi và tắt ngúm.

Thạch bà biến sắc, quay sang mắng hai đứa thư đồng: "Bảo đi bắt ma, các ngươi lại đi bắt về hai con quỷ! Chỉ biết báo!"

"Đâu có, chúng con đi bắt về ba con ma thật mà! Chúng con cũng đâu biết bắt quỷ!" - Hai đứa thư đồng khóc la kêu oan.

Thạch bà khựng lại, trình độ của hai đứa này đúng là không bắt được quỷ. Nhưng trên núi Thạch này rõ ràng đang có hai con quỷ. Đôi tai bà hơi rung động, thoáng thấy có cái bóng loạt soạt ngồi trên ngọn cây, bà lập tức phi lên đuổi theo.

"Là ai?"

Thạch bà vừa phi lên cành cây thì trên đó đã truyền xuống tiếng tay chân va chạm, có vẻ hai bên đang so chiêu đánh nhau. Cô Ngải và hai đứa thư đồng còn chưa kịp nhìn ra ai với ai thì hai bóng người từ trên cây đã đáp xuống.

"Cảnh Dương? Sao lại là con?"



"Cậu?"

"Sư huynh?"

Bị mấy con mắt nhìn chòng chọc soi xét, Cảnh Dương vội giải thích: "Đêm qua con đã nghi ngờ rồi, sáng nay giả vờ quay về để đêm nay quay lại thám thính."

Cô Ngải lẩm bẩm "quả nhiên là thế", đến cô còn nhìn ra, làm gì có chuyện cậu không nhìn ra. Chỉ có Thạch bà ít khi xuống núi, không biết khu phố Hoa Đào ở đâu, mới không nhận ra mà thôi.

"Trên núi này đích thực có hai con quỷ, khả năng lớn là hai con quỷ mà con đang tìm." - Cảnh Dương nói.

Cậu kể lại lý do nghi ngờ Thạch ông, không quên trấn an Thạch bà: "Sư mẫu đừng nóng giận, biết đâu sư phụ có lý do khó nói."

"Để ta xem lão có gì mà khó nói!"

Thạch bà xắn tay áo lên, đi theo quỷ khí mà bà cảm nhận được, đi vòng ra sau núi. Những người còn lại cũng đi theo bà, quả nhiên thấy một bóng đen đang cần mẫn đào bới cái gì dưới đất.

"Ông Thạch, ông lén lút làm cái gì sau lưng tôi?"

Thạch bà phóng đến như một cơn gió, bàn tay bà xoè ra khiến một luồng gió cực mạnh thổi bay cả một vạt cây dài, bắn về phía bóng đen nọ.

"Ai ui..."

Bóng đen khẽ kêu rên đau đớn, rồi vội vàng lấp đất kín cái chỗ mình vừa đào lên. Hắn không quên xách cái tay nải trong tay, co cẳng chạy thục mạng. Thạch bà cùng Cảnh Dương đồng loạt đuổi theo, một lúc sau họ quay về, người bị Thạch bà tóm về không ai khác chính là Thạch ông.

Thạch bà mở cái tay nải của Thạch ông ra, bên trong là một cái lọ thuỷ tinh đựng một cái đốm trắng mờ mờ ảo ảo, và một con búp bê hình nhân. Cái đốm trắng trong lọ thuỷ tinh cô Ngải chưa nhận ra là gì, nhưng con búp bê thì cô đã được thấy ở chỗ Tôn Túc Tử không ít lần: "Là quỷ hài tử!"