Thị Ngải

Chương 17: Ma dìm nước



"Nếu cô đã thích được hầu hạ rửa chân như vậy, để tôi hầu cô là được."

Gia đinh nói rồi tóm lấy Trịnh Uyển ném thẳng xuống hồ sen. Trước khi đi cậu chủ đã dặn không phải nương tay với ả. Bởi ả không dám chạy về nhà mách cha mình, Trịnh quận công biết ả phải chịu khổ sẽ không tác thành cho ả cưới cậu Cảnh Dương.

"Cứu tôi! Cứu tôi với!"

Hồ sen này một trăm năm trước có người chết đuối ở đây nên nó đã được lấp đất cho bớt sâu, bây giờ nước chỉ cao ngang bụng người, căn bản không chết đuối được. Gia đinh bỏ đi, cô Ngải lo lắng nhìn một lúc, thấy con hầu kéo ả lên thành hồ rồi mới yên tâm đi vào ngủ.

Con hầu kéo Trịnh Uyển bước được một chân lên rồi, thì bất ngờ dưới làn nước hồ kia, bỗng có cái gì đó túm lấy chân ả. Ả chỉ kịp gào lên một tiếng thê thảm rồi tùm một cái tuột thẳng người xuống hồ. Con hầu sợ hãi hú lên kêu cứu thì cũng tùm một tiếng nữa, rơi luôn xuống hồ theo chủ. Miệng nó bị một sức mạnh vô hình nào đó làm cho đông cứng không kêu nổi một tiếng nào.

Trịnh Uyển cứ cố gắng ngoi lên lại bị một lực mạnh kinh khủng kéo ghì xuống dưới nước. Mới đầu ả còn quẫy đạp nhưng càng về sau càng yếu dần, yếu dần rồi ngừng hẳn...

Dưới hồ có hai cô gái trông giống hệt nhau, một cái hồn ma, và một là cái xác của Trịnh Uyển vừa mới tắt thở chết đuối. Cái bóng trắng lượn quanh xác ả rồi từ từ nhập vào...

Làm cái gì mà vẫn ầm ĩ thế? Nước nông thế này mà chủ tớ hai người vẫn chưa ra nổi à?"

Gia đinh phiền chán quay lại xem thế nào, thấy Trịnh Uyển đã ngồi chồm hỗm trên thành hồ từ lâu. Anh ta bất giác nuốt nước bọt, cái cô Trịnh Uyển này tự dưng trông cứ quái quái.

"Nước nông lắm mà, không phải lo đâu! Thôi cô đi vào phòng nghỉ ngơi đi, từ sau cô đừng kiếm chuyện với cô Ngải nữa, cậu tôi không vui đâu!"

Gia đinh hạ giọng giảng hoà nhưng Trịnh Uyển vẫn ngồi đực ra đó cười cười trông rất kỳ lạ. Đôi mắt ả đờ đẫn nhìn mãi một chỗ, gia đinh nói rách cả miệng ả vẫn chẳng đáp lại, cứ ngồi đó cười mỉm mỉm. Một cơn gió lạnh thổi qua, đôi mắt ả bỗng nhiên loé lên ánh sáng xanh khiến gia đinh ngỡ mình gặp ảo giác, theo bản năng bước lùi về sau mấy bước.

Lúc này cô Ngải cũng chạy ra đến nơi, cô nghe tiếng nước tùm tùm mãi không ngừng, đang ngủ vẫn dậy ra xem nhỡ có chuyện gì.

"À mà, con hầu của cô đâu?"

"Con hầu, chết rồi, kia kìa."

Ả vẫn ngồi chồm hỗm trên thành hồ, tay chỉ vào một người đang trong tư thế ngồi cắm đầu xuống nước. Mọi người nhìn theo, thấy rồi thì hồn vía đều bay lên mây:



"Trời đất! Mau cứu người!"

Gia đinh nhảy xuống hồ vớt người kia lên, đích thực là con hầu của Trịnh Uyển, đã tắt thở, người lạnh ngắt. Trịnh Uyển vội nhảy qua gào khóc rất thương tâm:

"Trời ơi! Sao em lại bỏ cô mà đi như thế..."

Ả nhanh tay dùng vạt áo che đi vết bầm tím chỗ cổ chân con hầu, nhưng không nhanh bằng ánh mắt của cô Ngải. Mẹ cô cũng chết bằng cái chết tương tự, cô chỉ cần liếc mắt nhìn qua cũng không nhầm được! Cô có thể khẳng định con hầu là bị ma nữ kéo xuống hồ dìm nước chết, nhưng tại sao Trịnh Uyển lại phải che giấu cho ả, thì cô không thể hiểu nổi.

Không lẽ Trịnh Uyển và ma nữ đều chỉ là một người? Thật kỳ quái, chính cậu Cảnh Dương cũng đã xác nhận hai người này giống nhau chỉ là trùng hợp thôi.

"Nó chết rồi sao? Sao lại có chuyện này được chứ, nước cao đến ngang bụng thôi mà, sao có thể chứ! Quận chúa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Trịnh Uyển tỏ vẻ sợ hãi run cầm cập: "Tôi tự leo lên, lúc lên thấy nó đã rơi xuống rồi... hu hu, tôi sợ quá..."

Trông ả đã sợ đến mức đấy rồi, gia đinh cũng không dám hỏi gì ả nữa. Người trong phủ ai cũng biết hồ này ngày xưa có người chết đuối, nhưng anh ta là một người đàn ông sức dài vai rộng, không tin trên đời này có ma quỷ. Anh ta cảm thấy may mắn vì người chết chỉ là con hầu, nếu người chết mà là quận chúa, thì cha cô ta sẽ đến hỏi tội mất.

"Các cô ai về phòng nấy ngủ đi thôi! Chuyện còn lại để chúng tôi xử lý."

Mấy người gia đinh đem chiếu ra quấn xác con hầu lại khiêng đi. Cô Ngải đăm chiêu nhìn Trịnh Uyển, trong lòng nổi lên sự cảnh giác. Chỉ sau một trận ngã xuống nước mà trông ả cứ như một người khác vậy!

Cô quay về phòng mình ngủ thì Trịnh Uyển đã thân mật chạy theo, miệng cười cười nhưng mắt đờ đẫn: "Ngải, đêm nay cho tôi ngủ với cô đi!"

"Không được!"

Bàn tay ả vừa chạm lên vai, cô Ngải đã giật thót cả người. Sao tay ả lạnh cứ như người chết trôi vậy?

"Ngải, trước đây là tôi sai, tôi không nên kiếm chuyện với cô. Bây giờ con hầu chết rồi, trong phủ này chỉ có một mình tôi, tôi sợ lắm, tôi cô đơn lắm! Xin cô mà cho tôi ngủ cùng đi!"