Thi Đại Học Toàn Cầu

Chương 65: Chuyện Cũ (2)



Thời gian dọn dẹp phòng thi tuy dài nhưng cũng ngắn. Một mặt là để xem thí sinh có đủ dũng cảm hay không, mặt còn lại thì xem xem số của thí sinh đó có đỏ hay không. Ngẫu nhiên đến được phòng thi đơn giản, thì phiền phức, rắc rối cũng ít hơn. Còn mà ngẫu nhiên dính được chỗ khó khăn ấy, thì mạng sống cũng theo cái khó khăn ấy bay đi luôn.

Hệ thống quy định thời gian xử phạt là 3 ngày. Ông lão ở đây đã lâu, quen cả. Cũng là thời gian 3 ngày kết thúc, thí sinh thì chả thấy bóng dáng đâu, giám thị phụ trách phải đi tìm rồi lôi về, mới xem như là đã xử phạt xong.

Nhưng Tần Cứu là một bông hoa cực kì hiếm có, anh luôn làm xong việc trước thời hạn.

Có khi chỉ vọn vẹn nửa ngày, quá lắm thì một ngày.

Chi tiết hơn thì ông lão không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ được một lần Tần Cứu quá đáng nhất....

Ngày đó, sau khi Tần Cứu nhảy ra, các cửa sổ sát đất đều bị che lại như lúc đầu. Cơn mưa xối xả không dừng, rơi lộp bộp lên mặt kính cửa sổ. Ông lão nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi tưởng lại câu chuyện cũ xa xăm.

Lão luôn suy nghĩ rằng tại sao bản thân cứ ở lại canh giữ nơi này, nhưng lão lại nghĩ không được lí do vì sao.

Do quá buồn chán, lão gảy gảy cái bục kim loại trước mặt, tay thì lật xem các ghi chép từ trước đến nay. Khu giám thị có vài cái bục kim loại như thế, bố trí ở mấy nơi xử phạt, liên kết với nhau. Quyền lực lớn thì không có, chỉ còn mỗi mấy bản ghi chép. Cho dù là giám thị hay thí sinh, chỉ cần là từng có hành vi vi phạm quy định, đều có thể tra ra được. Người nơi này thường chả có hứng thú gì với mấy bản ghi chép nhàm chán này, nhưng lão lại rất thích chúng. Họ tên thí sinh đều rất xa lạ, số hiệu của các giám thị cũng thế. Lão lật xem các bản ghi chép vi phạm quy định, chỉ để cảm nhận được một chút hơi người.

Nơi này quá tuân thủ quy tắc, đến cả con người cũng vậy, tuân thủ đến mức như một người chết. Chỉ khi thoát ra khỏi những quy tắc, thì mới có thể cảm nhận được hơi thở của sự sống. Cho nên ở nơi này, người như Tần Cứu quả thật là có lực hấp dẫn. Chán ghét cũng được, thích cũng thế. Dù sao chỉ cần bạn chú ý đến anh, thì sẽ không bao giờ quên được anh.

Ông lão lật lật thêm vài trang nữa, lại gục đầu xuống bàn ngủ gật mất. Không biết đã ngủ bao lâu, lão lại bị sấm sét đánh thức. Trong lúc đang mơ mơ màng màng, lão nghe được tiếng gõ cửa.

Cốc cốc cốc—

Ai vậy nhỉ?

Ông lão mở mắt ra, theo bản năng nhìn về phía thang máy. Cửa thang máy vẫn như cũ đóng chặt, không có ai bước ra.

Huống hồ thang máy nhà ai lại mở bằng cách gõ cửa kia chứ?

Lão ngáp một cái, đang muốn ngủ tiếp.

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

Cốc cốc cốc—

Ông lão sửng sốt một lát, đột nhiên ý thức được, tiếng gõ là từ phía cửa sổ vang lên...
Loading...

Ông thử đi qua xem thử, thiếu chút nữa là bị vẹo hết mớ xương cốt.

Bên ngoài cửa sổ sát đất, sắc trời càng tối sầm lại.

Mưa vẫn còn xối xả, ở trên cửa sổ bị tạt nước ồ ạt, ánh đèn giống hệt như thành phố trong khu giám thị được phản chiếu trên mặt kính.

Ở giữa ngọn đèn dầu, có một cái bóng người mơ hồ.....

''.........''

Ông lão ôm ngực, thấp thỏm xê dịch qua.

Bên ngoài cửa sổ có một cái nóc giàn hơi hẹp, chen chúc thì có thể đứng được một người. Thí sinh tên Tần Cứu kia có vẻ như vừa mới trèo lên, ngồi xổm ở trên đó, tháo dây đeo màu trắng trên lòng bàn tay trái ra.

Ông lão yên lặng quay đầu nhìn thoáng thời gian. Khoảng cách người này nhảy qua cửa sổ..... còn chưa được sáu tiếng đồng hồ??

Đang ngây người, cửa thang máy đột nhiên ''ding'' một tiếng rồi mở cửa. Một vị giám thị trẻ mặc đồng phục đi ra. Hắn trông như vừa mới từ phòng họp tới, còn mang mắt kính chuyên dụng, tròng kính màu nâu sẫm che nửa khuôn mặt của người đó.

Ông lão liếc một cái. Ngay cả khi chỉ có nửa khuôn mặt bị lộ ra, cũng có thể thấy được tướng mạo người này ít nhiều gì cũng gây hoạ cho mọi người.

''Cậu.... tới đón thí sinh à?'' Ông lão chần chừ hỏi.

Giám thị không nhiệt tình cho lắm: ''Trùng hợp đi ngang qua thôi.''

Ông lão như gặp được cứu tinh, lập tức nói: ''Tới đúng lúc, tới đúng lúc! Thí sinh kia vừa ra kìa.''

Ông nhanh chóng bấm nút công tắc.

Cửa sổ sát đất đột nhiên biến mất, gió lạnh với mưa ào ạt thôi vào. Tần Cứu đứng thẳng lên, cắn nút dây đeo của tay phải, nâng mí mắt nhìn vào trong phòng. Nhìn đến vị giám thị đang ngây người kia, anh đột nhiên cười rộ lên.

''Tôi cứ nghĩ rằng hôm nay phải đợi lâu hơn chút nữa cơ, ai ngờ nhanh thế này.''

Anh vuốt lại mái tóc ngắn đã bị ướt như chuột lột kia, mang theo hai cái dây đeo đã bị mòn đi vào, anh nói với ông lão: ''Có chỗ nào để vứt hai cái của nợ này đi không vậy?''

Lão cong khoé miệng, chỉ vào chỗ kế bên mình ngồi: ''Bên kia có thùng rác đấy.''

Tần Cứu đi vứt rác, lại tiện tay giúp ông bấm nút công tắc. Cửa sổ sát đất khép lại, mưa gió cũng bị cản lại bên ngoài.

''Ông có thể phải tìm người để lau lại cái sàn giúp mình đó.'' Tần Cứu cúi đầu nhìn, mỗi một bước chân của anh bước qua đều để lại một dấu chân ướt đẫm.

Đây là lúc để nói chuyện lau nhà sao? Lão thầm nói.

Tuy là nãy giờ không nhìn mặt giám thị, nhưng lão cảm thấy hắn nhất định đang nhăn mày nhăn mặt.

''Anh hoàn thành yêu cầu dọn dẹp rồi à?'' Giám thị hỏi.

''Đúng vậy.''

''Nhanh như thế?'' Giám thị hoài nghi hỏi.

Ý cười của Tần Cứu càng sâu: ''Tôi biết cậu đang nghi ngờ tôi, nhưng mà cậu nói như thế này làm tôi có cảm giác hơi.... đắc ý.

''........''

Môi giám thị nhấp một cái cứng đờ.

Ông lão nhịn không được mới chen vào nói: ''Vậy giờ làm gì đây?''

Trước đó không có ngoại lệ như thế này.

Hệ thống quy định, thí sinh vi phạm quy định phải ở khu giám thị tận ba ngày, vốn dĩ ba ngày đều sẽ trải qua trong chỗ dọn dẹp, không cần suy nghĩ tới việc ăn ở. Hiện tại Tần Cứu chưa tới một ngày đã đi ra, còn dư tận hai ngày cũng biến thành chuyện khiến người ta đau đầu.....

''Có quy định nào liên quan không?'' Ông lão hỏi.

Giám thị nói: ''Không có.''

Hắn dừng một chút lại bổ sung một câu: ''Hiện tại là không có.''

Hiện tại.....

Ông lão nghĩ thầm, chờ lại đến xuất hiện thêm nhân vật xuất chúng như thế lần thứ hai, hệ thống nên yên lặng mà thêm vào danh sách quy định.

Ví như nếu ở lại không được, trước tiên cho thí sinh vi phạm quy định một nơi dừng chân nào đó, miễn cho đoá hoa tuyệt vời này lại gặp người bình thường khác.

Nhưng đó là chuyện về sau.

Hiện tại, có một đoá hoa vô cùng tuyệt vời đang đứng trước mặt họ.... nói thế nào được.

Giám thị là kẻ rất tàn nhẫn. Hắn nhìn một vòng, nói với ông lão: ''Cho anh ta một cái giường, hai ngày nữa tôi đến đón.''

Tần Cứu nheo đôi mắt.

Ông lão lập tức nói: ''Không được không được.''

''Có vấn đề gì sao?''

''Không có giường.'' Ông lão nói: ''Đừng nhìn chỗ này lớn mà hiểu lầm, cái gì cũng không có, chỉ đủ cho lão ở thôi.''

Trong lúc nói chuyện, Tần Cứu đột nhiên nghiêng đầu hắt xì một cái rõ to.

Môi giám thị từ đang cong biến thành thẳng luôn. Cách một lớp mắt kính, có thể thấy chân mày của hắn nâng lên.

Một lát sau hắn xụ mặt nói: ''Theo tôi xuống lầu.''

Tần Cứu: ''Hả?''

Giám thị: ''......Theo tôi xuống lầu. Đừng để tôi nói lần thứ ba.''

''Đi đâu thế?'' Tần Cứu giả giọng quỷ, thì thào nói: ''Tôi mới vừa bị mắc mưa, thể lực bị tiêu hao nghiêm trọng quá mức, tuỳ tiện xử lí sẽ phải mất mạng đó.''

Ông lão nhịn không được trợn trắng mắt. Lão hoài nghi bên trong lớp kính, giám thị chắc cũng muốn xĩu lắm rồi. Giám thị mặt không cảm xúc nhìn Tần Cứu trong chốc lát, nói: ''Đến chỗ tôi, anh không chết được đâu.''

Tần Cứu có hơi ngoài ý muốn một chút.

Không chờ đối phương trả lời, giám thị đã xoay người đi đến chờ thang máy.

Tần Cứu dựa bên bục kim loại, nhìn chằm chằm bóng lưng hắn trong chốc lát, sau đứng đứng thẳng người lên.

Thang máy ''ding'' một tiếng, giám thị cũng không chờ hắn, lập tức đi vào.

Tần Cứu vẫy vẫy tay với ông lão, sải bước chân đi vào. Anh ở cửa thang máy đang khép lại duỗi tay chắn một chút, cười cười đi vào.

..........

Chuyện của sau này, ông lão cũng không nhớ rõ nữa.

Hình như Tần Cứu thật sự ở chỗ giám thị kia tận hai ngày.

Để đạt được mục đích trừng phạt cũng như tránh cho Tần Cứu cứ liên tục vi phạm quy định, hệ thống đã thực hiện một số khắc phục nhỏ dưới tiền đề tuần thủ, đó cũng coi như là một miếng vá nhỏ cho những sơ hở của chính nó.

Giám thị dành ra một căn phòng, hệ thống sẽ lấy căn phòng đó làm thành một phòng giam. Cách thức bày trí cũng giống như những phòng giam bình thường khác, như copy paste (thao tác sao chép và dán) vậy.

Hai ngày còn lại, Tần Cứu ở trong căn phòng giam ấy.

........

Loại phương thức xử phạt này duy trì được một thời gian.

Nửa năm hay là một năm?

Dù sao nếu có ai hoàn thành xử phạt đầu tiên, thì sẽ đến chỗ của giám thị và bị nhốt vào căn phòng đó.

Sau này, hệ thống lại sửa đổi. Có lẽ rằng cảm thấy như vậy không ổn, có lẽ rằng bởi vì thí sinh hoàn thành xử phạt lại nhiều thêm mấy người. Nghe nói thiết lập chỗ ở cho mấy thí sinh, rồi thêm vài quy định mới.

Lại chuyện sau đó nữa, lão cũng không biết.

Tuổi tác lão càng ngày càng lớn, trí nhớ càng ngày càng kém, đã ít chú ý đến những drama ở bên ngoài.

Chỉ nhớ rõ tới một ngày nào đó, thí sinh Tần Cứu không còn xuất hiện nữa.

Mà vị giám thị kia cũng chẳng còn thấy tin tức nữa......