Thế Tử Xấu Xa

Chương 22: Chương 11.2 (kết)



Nhưng có người lại không muốn chờ. Sau khi Vương phi Trần thị chờ đợi batháng, không thể kiềm chế được mà bước vào Vương phủ một lần nữa.

“Hiện giờ Thế tử hôn mê bất tỉnh, mà dù sao Phụng Vương phủ cũng phải cóngười quản lý, ta đành chịu cực khổ một chút, trở lại giúp Thế tử.”

Thấy bà ta không mời mà tới,còn nói những lời như vậy, sắcmặt Dung Tri Hạ trầm xuống, lên tiếng đuổi người đi, “Không ai mời bàtrở lại! Người đâu, đưa Vương phi ra ngoài!”

Trần thị bất mãn gầm lên, “Láo xược! Ta chính là Vương phi của Phụng Vương phủ, ngươi dám vô lễ với ta như vậy sao? Chẳng qua nể tình Mặc Lan, ta không thèm so đovới ngươi. Nếu lần sau còn dám không phân biệt tôn ti như vậy nữa, tanhất định sẽ phạt ngươi thật nặng.”

Tiếp theo bà ta không khách khí sai khiến hạ nhân Phụng Vương phủ, “Người đâu, đưa Thụy nhi về viện của hắn nghỉ ngơi!”

Dung Tri Hạ ngăn bà ta lại, không để cho bà ta đi vào, “Bà cùng Mặc Thụyđã bị phụ vương đưa ra khỏi Vương phủ, nếu không có lệnh của phụ vương,không được quay về. Bà dám cãi lại lệnh của phụ vương hay sao?”

“Bậy giờ Mặc Lan đã thành kẻ vô dụng, so với Thụy nhi của ta còn không bằng. Thụy nhi chẳng qua chỉ bị liệt, nhưng vẫn có thể ăn có thể nói. Mặc Lan lại giống như một khúc gỗ, đừng nói là trò chuyện, ngay cả động đậy một cái cũng không thể. Thế tử vị này, Mặc Lan còn có thểđảm đương được hay sao? Sớm muộn gì Vương gia cũng sẽ tấu thỉnh Hoàngthượng đoạt lại Thế tử vị của hắn, đổi thành phong tước cho Thụy nhi của ta. Đến lúc đó chính ngươi và Mặc Lan sẽ bị đuổi ra ngoài. Ta khuyênngươi nên thức thời một chút, đừng ngăn cản ta nữa, nếu không đến lúc đó cũng đừng trách ta không lưu tình.”

Dù sao lúc trước hai phecũng đã sớm trở mặt, giờ phút này Trần thị cũng không còn lo ngại nữa,lời nói ra khỏi miệng toàn là những câu châm chọc.

Thế tử vị cùng Phụng Vương phủ đều là của Mặc Lan, Dung Tri Hạ không cho phép bất cứkẻ nào cướp đi, nàng quả quyết chắn trước mặt Trần thị.

“Thế tửlà vì đi diệt giặc cỏ mà bị thương, hắn có công lao vớitriều đình xã tắc, ngay cả Hoàng thượng cũng nhớ đến công lao của Thếtử, mỗi ngày đều phái Thái y tới châm cứu chữa trị cho Thế tử. Bà lạidám cả gan liều lĩnh mở miệng vũ nhục Thế tử. Chúng ta cùng nhau vàocung đi tìm Hoàng thượng phân xử, xem liệu Hoàng thượng có đoạtphong hào của Thế tử để phong cho Mặc Thụy hay không?”

Nghe vậy,Trần thị chột dạ dừng lại một chút, ngay sau đó muốn mở miệng bác bỏ,liền nghe thấy giọng nói của Phụng Vương truyền đến --- ---- “Đủ rồi!”

Trần thị quay đầu lại, vừa nhìn thấy trượng phu, vẻ mặt liền vui mừng, lậptức tố cáo với ông, “Vương gia, ngài tới thật đúng lúc, mới vừa rồi ngài có nghe thấy Thế tử phi nói gì hay không? Nàng thật sự là cả gan làmloạn, con mắt không có tôn ti…”

Bà ta còn chưa nói xong, đã bị Phụng Vương quát, “Ngươi câm miệng!”

Ông ngồi trên xe lăn gỗ, sắc mặt lạnh lẽo âm trầm, nhìn sang Dung Tri Hạ,“Đây là chuyện trong phủ chúng ta, không cần phải đến tai Hoàng thượng.”

“Đúng thế, đây là chuyện của Vương phủ chúng ta, sao có thể để đến tai Hoàng thượng chứ?” Trần thị phụ họa.

Lo lắng bởi vì Mặc Lan bị hôn mê bất tỉnh, Phụng Vương sẽ che chở choVuowg phi và Mặc Thụy, Dung Tri Hạ bất bình muốn mở miệng giải thích,“Phụ vương, là do bà ấy muốn….”

Phụng Vương giơ tay lên cắt đứtlời nói của nàng, cũng đưa cho nàng một ánh mắt ý bảo an tâm đừng nóngvội, lúc này mới nhìn về phía Trần thị, chậm rãi nói, “Bổn vương sẽtấu thỉnh Hoàng thượng tước đoạt hàm cấp Vương phi của ngươi, để từ nayvề sau ngươi không cần phải nhớ nhung Thế tử vị cùng Phụng Vương phủnữa.”

Trần thị nghe nửa câu đầu của hắn, cảm thấy đắc ý muốn nhếch miệng bật cười, nhưng sau khi nghe xong nửa câu cuối,nhất thời cảm thấy như bị sét đánh, kinh hãi đến mức khuôn mặt cũng vặnvẹo.

“Cái gì? Vương gia, ngài không thể làm như vậy, thiếp thânhầu hạ ngài nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Tạisao ngài có thể ác tâm như vậy?”

“Chỉ bằng việc ngươi từng muốnhại chết Mặc Lan, cũng đã đủ để tước đoạt hàm cấp Vương phi của ngươirồi. Trước kia bổn vương nhớ đến nhiều năm vợ chồng, không muốn truy cứu thêm, nhưng không ngờ ngươi vẫn chưa chết dã tâm, chạy về đây muốntranh giành Thế tử vị. Ngươi quả thật khiến bổn vương lạnh thấu tâm.”

Phụng Vương đau lòng phẫn nộ khiển trách. Vốn dĩ ông còn nhớđến chút tình cảm vợ chồng với bà ta, nhưng sự việc bà ta gây ra hômnay, đã khiến ông hoàn toàn thất vọng về bà ta.

“Vương gia, thiếp thân, thiếp thân làm tất cả mọi chuyện đều là vì Thụy nhi…”

Phụng Vương không muốn gặp lại bà ta, giận tái mặt nói, “Bổn vương tuyệt đốikhông cho phép tên hỗn trướng này trở thành Thế tử, người đâu, saunày nếu mẹ con bọn hắn dám bước vào Phụng Vương phủ một bước, thì đánhđuổi ra ngoài cho ta, sống chết miễn bàn.”

Phụng Vương vừa ralệnh, mẹ con Trần thị liền bị hạ nhân lôi ra ngoài, dọc đường đi vẫn cóthể nghe thấy tiếng mắng chửi không cam lòng của Trần thị.

PhụngVương mệt mỏi thở dài, sắc mặt nặng nề, nhìn Dung TriHạ, “Con yên tâm đi, chỉ cần Mặc Lan một ngày còn sống, thì hắn chính là Thế tử Phụng Vương phủ.”

“Đa ta phụ vương.” Hốc mắt Dung Tri Hạ nóng lên, cúi người cảm tạ ông.

Vì muốn thay Mặc Lan bảo vệ Phụng Vương phủ, Dung Tri Hạ bắt đầu để tâmhọc tập trong coi mọi chuyện trong Vương phủ, muốn toàn bộ Vương phủ phải ngay ngắn trật tự, hạ nhân an phận, giống như lúc Mặc Lan còn mạnh khỏe.

Chưa tới bốn tháng đã truyền đến tin tức tốt, phụ tử Vệquốc Đại tướng quân Dung Tu Đình đánh bại Lỗ Kim quốc, tiêu diệt hơnmười vạn quân địch, bắt sống hơn tám vạn tù binh, khiến Lỗ Kim quốc phải dâng hàng thư cầu hòa.

Phụ tử Dung gia khải hoàn trở về, Hoàng thượng đích thân ra cửa thành nghênh đón.

Sau khi về Hoàng cung tiếp nhận thiết yến ăn mừng của Hoàng đế, phụ tử Dung Tu Đình lập tức chạy tới Phụng Vương phủ.

Nhìn thấy con rể như hoạt tử nhân * nằm bẹp trên giường không nói một lời,sự vui mừng khi giành được thắng lợi trở về của phụ tử Dung gia cũng lập tức thu lại.

(* - đồ bỏ đi, người vô dụng. Mình thấy để vậy không hay nên dùng Hán Việt.)

Trước đây không lâu cả hai người mới biết được, nếu không phải do Mặc Lan đitrước một bước phát hiện ra quỷ kế của Lỗ Kim quốc, xin ý chỉ tiêudiệt đám giặc cỏ ẩn náu mai phục ở vùng phụ cận lương đạo, duy trì lương đạo thông suốt, thì đại quân nhất định sẽ không có biện pháp đánh thắng được trận này.

“Trận chiến này cha có thể khải hoàn trở về,không thể không có công của Mặc Lan.” Thân là tướnglĩnh, Dung Tu Đình tất nhiên hiểu rõ tầm quan trọng củalương thảo đối với quân đội, chính vì vậy lại càng cảm tạ sự tương trợcủa Mặc Lan.

“Cha và đại ca có thể bình an trở về là tốt rồi.”Trong lòng Dung Tri Hạ vừa vui vừa buồn. Vui vì cha huynh bình an vô sự, buồn vì trượng phu vẫn hôn mê chưa tỉnh. Có lẽ muốn giữ được mạng sốngcủa cha huynh, thì nhất định phải trả giá cao.

Tiếp theo phát hiện vết sẹo trên mặt nàng đã khỏi hẳn, phụ tử Dung Tu Đình rất vui mừng.

“Muội muội, vết thương trên mặt muội đã được chữa khỏi hoàn toàn rồi sao?” Dung Tĩnh kinh ngạc hỏi.

“Phu quân đã thiên tân vạn khổ tìm kiếm dược liệu cho muội.”

Nàng kể sơ lược chuyện đã xảy ra, phụ tử Dung gia không khỏi lại tăng thêm mấy phần cảm kích với Mặc Lan.

Sau khi cha hunh rời đi, Dung Tri Hạ nắm chặt tay Mặc Lan, thủ thỉ gọi mấytiếng, “Mặc Lan, Mặc Lan, cha ta và đại ca đã bình an trở lại, chàng đãlàm được chuyện lúc trước hứa với ta. Chàng mau tỉnh lại đi, mở mắt ra,nhìn ta một chút…Van cầu chàng…Mặc Lan, Mặc Lan , chàng ngủ vẫn chưa đủhay sao? Cầu xin chàng hãy mau tỉnh lại…”

Thời gian thấm thoắt trôi, lần lượt thay đổi từng mùa. Hoa xuân tàn, thu phong điêu linh,tuyết rơi tung bay, đông qua xuân tới, một năm rồi lại một năm, chớp mắt một cái đã qua bốn năm.

Dung Tri Hạ thấy hôm nay cảnh xuân rấtđẹp, sau khi Thái y châm cứu cho Mặc Lan xong, lúc buổitrưa, nàng sai người ôm hắn từ trong nhà ra bên ngoài,đặt trên nhuyễn tháp trong vườn nhỏ, muốn cho hắn tắm nắng.

Nàngxoa bóp thân thể và tứ chi cho hắn, đồng thời kể cho hắn nghe nhữngchuyện mới mẻ đã xảy ra gần đây, “Hai năm trước đại ca có nhi tử, nămnay chị dâu lại sinh cho hắn một nữ nhi, vô cùng xinh đẹp. Đại ca bây giờ có nếp có tẻ mọi sự đủ, tâm tình tốt, thân thể cũng khá hơn nhiều,sáng nay phái người tới nói, ngày mai sẽ đưa chị dâu và đôi nam nữ sangđây thăm chàng.”

Mặc Dục và Phong di nương mặc dù ở cách xa hắn, nhưng vẫn thường xuyên gửi thư thăm hỏi Vương phủ.

“Còn có, lúc trước ta đã nói với chàng, ba năm trước ta gả Cúc Nhi ra ngoài, hôm qua nàng trở về thăm ta, cũng đã có bầu năm tháng rồi đó.” Xoa bóptoàn thân giúp Mặc Lan xong, nàng nhận lấy tấm chăn mỏng tỳ nữ đưa tới,đắp lên người hắn, nắm tay hắn áp lên gò má bên trái đã khôi phục nhưlúc ban đầu của nàng, vẻ mặt yếu ớt nói, “Đã bốn năm rồi, chàng không cảm thấy mình đã ngủ quá lâu hay sao? Sao chàng vẫn chưachịu tỉnh lại? Chàng không muốn ngắm diện mạo bây giờ của ta hay sao?Đại ca và Cúc Nhi đã có hài tử cả rồi, nếu chàng không tỉnh lại, đến khi ta già rồi sao còn có thể sinh đứa bé của chúng ta được chứ? Mặc Lan,đừng ngủ nữa, tỉnh dậy đi được không….”

Bốn năm qua, không biếtnàng đã cầu xin gọi hắn mấy ngàn mấy vạn lần, nhưng từđầu đến cuối hắn chỉ trầm mặc không trả lời một câu, nàng nhắm mắt lại,lệ từ khóe mắt chảy xuống, một giọt nước mắt rơi vào lòng bàn tayhắn, bỗng nhiên, tay hắn hơi động đậy.

Dung Tri Hạ vẫn chưa pháthiện ra, đợi sau khi tâm tình thoáng bình phục, nàng chậm rãi mở mắt ra, nheo mắt nhìn Mặc Lan. Nàng không dám tin kinh ngạc nhìn đôi mắt đãđóng chặt bốn năm kia, không biết đã mở to từ lúc nào, giờ phút này đang lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng.

Môi nàng run rẩy, vui mừng không sao nói nên lời, “Mặc…Lan…Chàng…Cuối cùng chàng cũng đã tỉnh!”

“Thật xin lỗi…” Bốn năm không mở miệng nói chuyện, khiến giọng Mặc Lankhàn đục, hắn nhìn chăm chú vào tròng mắt màu nâu nhạt của nàng, ánh mắt tràn đầy sự thương tiếc.

Bốn năm qua, mặc dù hắn không cử độngđược, cũng không thể mở mắt ra được, nhưng hắn vẫn có thể nghe đượcnhững lời nàng nói với hắn.

Hắn nghe thấy nàng không ngừng gọitên hắn, tiếng gọi tràn đầy nhớ nhung kia khiến hắn đaulòng vô cùng, nhưng hắn lại không thể nào đáp lại nàng, thân thể hắnhoàn toàn không nghe theo sự sai khiến của hắn, ngay cả chống mí mắt lên cũng không làm được.

Hắn không ngừng cầu xin trời xanh, để chohắn được khôi phục tri giác, hắn không muốn khiến nàng phải bi thươngnhư vậy nữa. Cũng không biết có phải hắn thành tâm cầu khẩn khiến trờixanh cảm động hay không, mà ngay lúc vừa rồi, thân thể hắn thế nhưng đãkhôi phục tri giác. Xa cách bốn năm, cuối cùng hắn đã được gặp lạinàng.

Rốt cuộc cũng chờ được đến lúc hắn tỉnh lại, Dung Tri Hạ mừng rỡ như điên, ngã vào trong ngực hắn khóc to.

“Mặc Lan, Mặc Lan, cuối cùng chàng cũng tỉnh lại, cuối cùng chàng cũng tỉnhlại.” Nàng ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn hắn, dường nhưmuốn xác nhận gì đó, nàng bưng mặt hắn lên, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau,khi nàng nhìn thấy mình trong mắt hắn, nàng vừa khóc lại vừa cười nói:

“Chàng thật sự đã tỉnh, thật sự đã tỉnh!”

Hắn đưa tay lên, gắng sức vuốt ve gương mặt nàng, bốn năm không tự mìnhhoạt động thân thể, tứ chi hắn cứng ngắc không thuận tiện, nhưng nhờ cónàng hàng ngày xoa bóp cho hắn, mới khiến cho bắp thịt của hắn không bịteo đi.

Dung Tri Hạ hít hít mũi, ôm hắn thật chặt, kích động gọitên hắn không ngừng, “Mặc Lan, Mặc Lan, Mặc Lan, chàng có biết rằngta rất nhớ chàng hay không…?”

Mặc Lan nghe được giọng nói nức nởcủa nàng mang theo sự vui mừng, tâm hắn vừa cảm thấy mềm mại vừa cảmthấy xót xa, hắn khàn giọng thương tiếc dỗ dành, “Tabiết, ta biết, thật xin lỗi, nàng cực khổ rồi…”

Nàng nắm tay hắnáp vào má mình, lệ quang trong mắt nàng trút xuống, thâm tình nói,“Chàng xem, mặt của ta là dùng thảo dược chàng hái về mà chữa khỏi.”

“Ta thấy rồi, nương tử thật xinh đẹp.” Tình cảm nồng nàn trong mắt hắn gầnnhư muốn trào ra, giọng nói khàn khàn tràn đầy vui sướng.

Mặc dùbốn năm này hắn không thể cử động thân thể, nhưng khi nhìn thấy gươngmặt nàng đã được khôi phục như lúc ban đầu, hắn cảm thấy hết thảy đềuđáng giá.

Bốn năm ở gần nhau, tâm của bọn họ đã gắn kết chặt chẽvào cùng một chỗ. Sau này bất luận là phong sương tuyếtmưa, cũng không thể tách rời bọn họ, bọn họ sẽ tay trong tay đi đến hếtđường đời, au đó kiếp sau sẽ còn gặp lại, nối tiếp tình duyên.

_Toàn Thư Hoàn_

Hương Di nói về “Trọng Sinh”

Mấy năm qua, đề tài trọng sinh cùng chuyển kiếp vẫn kéo dài không ngớt, bất kể bối cảnh câu chuyện là gì, cũng có thể liên quan đến trọng sinh vàchuyển kiếp, hoặc là trộn lẫn với nhau, tức là trong câu chuyện vừacó trọng sinh vừa có chuyển kiếp.

Có lúc trong câu chuyện khôngchỉ có một người trọng sinh hoặc chuyển kiếp, mà thậm chí cả hai ngườihoặc hơn thế cùng trọng sinh và chuyển kiếp.

Cuốn trước của A Di chỉ có mình nữ chính trọng sinh, mà cuốn này lại là câu chuyệnvề hai người cùng trọng sinh, nam nữ nhân vật chính đều bị người hạichết, sau đó được sống lại.

Lúc viết hai bản này, ta vẫn rất muốn thử viết câu chuyện sau khi sống lại sẽ phụ lòng tra nam, nhưng bởi vìnam chính kiếp trước mặc dù là tra nam*, nhưng cũng là tra nam đángcó được tình yêu, vậy nên không tìm được lý do đổi lại bọn họ.

(* - kiểu nhân vật nam cặn bã)

Trước kia đã từng hỏi mấy người bạn, nếu có thể trọng sinh, bọn họ có muốntrọng sinh hay không, mấy người đó đều gật đầu, hơn nữa nói muốn vào một khoảng thời gian đặc biệt, bởi vì trong thời gian đó, xảy ra chútchuyện khiến bọn họ hối hận hoặc tiếc nuối.

Có lẽ cùng bởi vì mọi người có nhiều hoặc chút ít tiếc nuối và bất mãn trong cuộc sống, nênmới thích đọc đề tài về trọng sinh và chuyển kiếp. Lúcđọc truyện, sẽ đi theo nhân vật chính cùng nhau chuyển kiếp, cùng nhautrọng sinh, cùng nhau thay đổi điều đáng tiếc, cùng nhau tạo ra nhânsinh mới, sau khi đọc xong, tâm tình cũng cảm thấy thanh thản.

Cuối cùng, để cho mọi người buông lỏng tâm tình một chút, làm một trắcnghiệm nhỏ, cái này là do một người bạn quen trên mạng đã gửi cho ta----

Ngươi cảm thấy khi anh ấy mặc T – shirt màu gì hoặc kiểu dáng gì, sẽ khiến ngươi không thể nào chịu được?

A: Họa tiết hoa nhỏ lấp lánh.

B: Màu đỏ thẫm hoặc màu da cam.

C: Họa tiết hoạt hình rất đáng yêu.

D: Rất cá tính và không theo trào lưu.

Đây là đang trắc nghiệm về kiểu đối tượng mà ngươi ghét nhất

Chọn A: Ngươi không thể nào chấp nhận được người thích khoác lác, không nói lời thật.

Chọn B: Ngươi không thể nào chấp nhận được người vụng về, biểu hiện giả dối.

Chọn C: Ngươi không thể nào chấp nhận được người ích kỷ và tư lợi.

Chọn D: Ngươi không thể nào chấp nhận được người đã từng phản bội ngươi.

__END__