Thế Thân Tình Cũ Là Ảnh Hậu

Chương 3



Giờ nghỉ giải lao hết, Thời Tranh quay về vị trí của mình chuẩn bị cho cảnh quay. Trần Lộ lúc này cũng đi tới gần cô nói nhỏ.

"Thời Tranh, cô cố tình dùng kĩ thuật diễn chèn ép tôi khiến tôi bị NG."

Thời Tranh trong lòng thầm cười nhạt. Là cô chèn ép anh ta? Tưởng bở.

"Tôi chèn ép anh? Không có nha. Nhưng mà không có thực lực thì đừng có ở đây mà ra vẻ."

"Cô..."

Thời Tranh rũ mắt nhìn Trần Lộ trước mặt ấp úng ném cho một câu. "Tôi làm sao?"

Tiếng đạo diễn Giang vang lên cắt ngang đoạn nói chuyện.

"Trần Lộ, Thời Tranh chuẩn bị diễn nào."

Thời Tranh nhanh chóng lấy cảm xúc, biểu cám trên gương mặt biến hóa khôn lường. Trần Lộ thấy một mà này kinh hỉ, đến hắn cũng không thể ngay lập tức nhập vai được.

"3.. 2.. 1.. diễn."

Một đoạn giằng co, một đoạn khóc nháo, một đoạn oán hận. Trần Lộ lần này cũng ít bị NG hơn, đạo diễn Giang cũng gật hài lòng. Mặc dù chỉ là phim thần tượng chuyển thể nhưng ông cũng rất nghiêm túc quay. Tiền đầu tư vào bộ phim này tuy không tính là lớn nhưng cũng không nhỏ. Trước giờ tiến độ của cả đoàn phim bị một mình Thời Tranh ảnh hưởng khiến cho Giang đạo tức điên. Ông ta bèn quay phân cảnh của những người khác trước rồi mới quay phân cảnh của cô để tiết kiệm chi phí. Nhưng hôm nay xem một màn này khiến cho Giang đạo kinh hỉ không thôi. Kĩ thuật diễn của Thời Tranh quả thực quá tốt. Các cảnh quay cứ thế mà thuận lợi qua.

"Cut."

"Thời Tranh, có phải dạo gần đây xảy ra chuyện gì với cô không?" Đạo diễn Giang lại gần hỏi cô.



Thời Tranh lắc đầu.

"Không thì tốt, tôi mong hôm nào cô cũng làm việc hiệu quả như hôm nay, haha." Giang đạo nói rồi cười lớn. Thời Tranh bên cạnh cũng cười mỉm gật đầu.

Thời Tranh gật đầu nhận lời khen của Giang đạo, nhận lấy khăn lau từ trợ lý Lạc lau mồ hôi lấm tấm trên trán. Uống một ngụm nước giải tỏa cơn khát, cô đưa trả bình nước cho Lạc Mộ An rồi đi vào thay đồ.

Vai của Thời Tranh xuất diễn khá ít, công việc ngày hôm nay của cô cũng đã hoàn thành. Thời Tranh ước tính còn khoảng một tuần nữa thì xuất diễn của cô cũng hết. Theo vậy cô cũng hết việc để làm, lúc này, điện thoại di động của cô đổ chuông.

Thời Tranh liếc nhìn qua số điện thoại, rồi chậm chạp nghe máy. Đầu dây bên kia chỉ vỏn vẹn cho cô một câu rồi cúp.

- "Thời Tranh, mau tới công ty."

Thời Tranh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc lâu sau đó mới quay sang Lạc Mộ An đang đứng bên cạnh bảo Mộ An cùng cô đến công ty.

* * *

Từ phim trường đến công ty mất khoảng ba mươi phút, lúc xe của Thời Tranh đến nơi vào khoảng mười một giờ trưa. Cô không nhanh không chậm mà theo sau Lạc Mộ An hiên ngang từ cửa chính đi vào trong công ty. Thời Tranh thầm cảm thán. Trước kia, chỉ cần cô xuất hiện ở đâu fans cũng sẽ vây quanh rất đông. Kể cả khi cô trở về công ty thì cũng có fans nghênh đón khiến cô phải lén lút đi từ cửa sau. Nhưng khi xuyên vào thân thể này, Thời Tranh cũng trải nghiệm được cảm giác quang minh chính đại đi từ cửa chính là như thế nào.

Lạc Mộ An dẫn cô đến một phòng tập nhảy, vừa mở cửa là người đại diện của nguyên chủ - Trần Tinh Tinh đã ngồi bên trong. Ánh mắt cô ta nhìn vào nhóm ba người đang tập nhảy trước mặt mà ra lệnh. Mắt thấy Thời Tranh đi vào, cô ta liền đứng dậy dẫn cô về phòng làm việc của mình.

* * *

"Cô có biết chương trình thực tế mà An đổng mới đầu tư không?"

Trong đầu Thời Tranh xẹt qua một hình ảnh, cô trầm ngâm một lúc sau mới chậm rãi trả lời.

"Không biết, tôi chưa nghe nói."



Trần Tinh Tinh nhíu chặt mày liễu, lạnh nhạt hỏi lại cô. "Thực sự chưa nghe nói sao? An đổng không nói gì với cô."

Thời Tranh lắc đầu. Trong lòng thầm nghĩ.

[Ngu gì mà nói cho với cô là tôi biết. Để cô đem tài nguyên mà An Minh Triết cho tôi dâng cho Lục Y Nhiên sao? Không đời nào tôi để chuyện đó xảy ra.]

"Nếu như cô không biết vậy bây giờ để tôi nói cô biết. Thời Tranh, tôi muốn cô đi xin An đổng một suất vào chương trình ấy, cô chẳng lẽ muốn luôn ở cái tuyến 18 này lăn lộn? Có Đường tổng sủng, làm sao cũng phải chen đến tuyến 3 cho tôi!"

[Tôi đương nhiên không muốn lăn lộn ở tuyến 18, cũng chẳng muốn chen lên tuyến 3. Vị trí tôi muốn chính là đứng trên đỉnh cao của giới giải trí kia.]

"Nhưng mà buổi sáng tôi thấy hắn ra ngoài không được vui cho lắm." Thời Tranh nói bâng quơ.

"Vì sao?"

"Vì không được ăn cơm sáng."

Trần Tinh Tinh nhíu mày nhìn cô chằm chằm sau cũng lắc đầu.

"Được rồi, nội trong tuần này, cô phải xin An đổng một suất vào chương trình đó. Còn nữa, hồi sáng Giang đạo có gọi cho tôi báo cô đi muộn. Tôi đã cảnh cáo cô bao nhiêu lần rồi, không được tùy tiện đắc tội Giang đạo, cô làm tốt công việc của mình đi. Đây là lần cuối cùng tôi bỏ qua cho cô. Bây giờ cô đi được rồi."

Thời Tranh trong lòng cười lạnh, cô không nói thêm trực tiếp mang đồ của mình đi.

Cửa lại mở ra. Cô gái có gương mặt trái xoan bước vào. Cô ta nhìn cô với ánh mắt khinh thường, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét như nhìn một thứ gì đó rất bẩn.

Thời Tranh trong bụng một loạt dấu hỏi mãi cho đến khi ngồi lên xe cô mới hiểu tại sao cô ta lại biểu hiện khinh thường với cô rõ ràng như vậy.