Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 232: Đi trượt tuyết



Anh không thích con người cô, nhưng anh lại rất có hứng thú với cơ thể cô.

Nguyễn Thiên Lăng nhìn chằm chằm vào bộ ngực căng tròn của cô, ánh mắt đột nhiên trở nên âm u sâu thẳm, không che giấu nổi ngọn lửa đang rực cháy.

Giang Vũ Phi dùng sức rút tay mình về, chỉnh lại quần áo, nhíu mày không vui, tiếp tục đi về phía trước. Cô và anh đã không có quan hệ gì, cho nên đừng có dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, cô sẽ cảm thấy buồn nôn.

Lần này Nguyễn Thiên Lăng không gọi cô lại, cô nhanh chóng về đến nhà, đóng cửa lại. Dưới lầu có tiếng khởi động xe, cô đi đến ban công nhìn xuống nhìn, Nguyễn Thiên Lăng đã lái xe rời đi.

Tại nhà hàng Giang Vũ Phi việc làm rất cố gắng, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ cô đều bỏ tâm huyết đi làm, công việc trở nên thuận buồm xuôi gió rất nhanh.

“Vũ Phi, ông chủ tìm cô, bảo cô đến văn anh phòng một chuyến.” Một đồng nghiệp vội tới truyền lời cho cô, cô cười cảm ơn, đi tới văn phòng của Tiêu Lang.

“Ông chủ, anh tìm tôi có chuyện gì không?” Lúc đang làm việc, cô đều là gọi anh là ông chủ, chỉ có tan làm mới có thể gọi anh là Tiêu Lang.

Người đàn ông nói với cô: “Cô đi chuẩn bị một chút, lát nữa đi gặp một khách hàng với tôi.”

“Được.” Vũ Phi cười nhận lời, cô hiểu anh đang cho cô cơ hội tiếp xúc thêm với công việc.

Giang Vũ Phi tạm thời đảm nhiệm vị trí trợ lý của Tiêu Lang, đi theo anh đến một nơi có tiếng gặp khách hàng. Tiêu Lang dự định mở chi nhánh, cần phải có người tài trợ, mà đối phương cũng có hứng thú với nhà hàng của anh.

Sau khi đàm phán xong, khách hàng đưa Tiêu Lang mấy tờ phiếu trượt tuyết miễn phí. Những món quà nhỏ như thế này rất nhiều công ty đều tặng lẫn nhau, Tiêu Lang cười nhận lấy, không từ chối.

Đi ra khỏi nơi họp, ngồi vào trong xe, Tiêu Lang cười nói với cô: “Thời gian là thứ bảy, chi bằng cùng đi trượt tuyết đi, coi như thư giãn một chút.”

Giang Vũ Phi chưa từng trượt tuyết, cô lắc đầu nói: “Tôi không đi đâu, tôi không biết trượt.”

“Trùng hợp tôi lại biết trượt, tôi sẽ dạy cô.”

“Như thế thì làm phiền anh quá.” Thật ta cô cũng thích ra ngoài đi chơi, chỉ là rất ít khi có cơ hội.

Thứ bảy hôm đó, mấy nhân viên trong nhà hàng lái hai chiếc xe con tập hợp trước cửa nhà hàng, Tiêu Lang cũng lái chiếc Bentley kia.

Ba chiếc xe chở tất cả mọi người trong nhà hàng, chạy về phía khu trượt tuyết.

Đây là khu trượt tuyết lớn nhất trong thành phố A, ở vùng ngoại thành, kiến trúc vô cùng khổng lồ. Có mấy đồng nghiệp cũng là lần đầu tiên tới nơi này chơi, Giang Vũ Phi cũng giống bọn họ, cảm thấy nơi này hết sức mới lạ.

Thuê áo trượt tuyết, kính, mũ bảo hiểm, ván trượt, trang bị xong, bọn họ liền đi vào khu trượt tuyết.

Khu trượt tuyết rất lớn, có rất nhiều người đang chơi, không khí rất náo nhiệt.

“Ông chủ, chúng tôi đi chơi đây.” Mấy nhân viên chào hỏi Tiêu Lang xong, liền vội vã ôm ván trượt tuyết đi chơi.

Tiêu Lang đeo kính mắt, đeo ván trượt tuyết vào chân, chống gậy trượt tuyết, nói với Giang Vũ Phi: “Đeo trang bị như tôi đi, sau đó tôi dạy cô làm sao để giữ thăng bằng.”

“Được.” Giang Vũ Phi theo sát anh học tập, quyết tâm trong thời gian ngắn nhất phải học được cách trượt tuyết, không trì hoãn thời gian của anh.

Tiêu Lang dạy cô trượt tuyết ngay tại chỗ dạy học trượt tuyết, nơi này tuyết gần như là bằng phẳng, chỉ có một chút độ dốc, cho nên không cần lo sẽ gặp nguy hiểm.

Tiêu Lang rất nghiêm túc dạy cô giữ thăng bằng như thế nào, tiến lên như thế nào, sử dụng gậy trượt tuyết như thế nào. Giang Vũ Phi vẫn luôn gật đầu, nhưng đến lúc cô làm mẫu, cô liền cảm giác mình thật vụng về, hoàn toàn không thuần thục và nhẹ nhàng linh hoạt như Tiêu Lang.