Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 158: Đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh



Thế nhưng tất cả đều đã muộn, Nguyễn Thiên Lăng đã điên cuồng quấn lấy cô.

Tất cả giác quan của Giang Vũ Phi đều biến mất, cô cảm giác như cô sắp chết mất.

Mà đúng lúc này, không biết điện thoại của ai reo lên.

Tiếng chuông bén nhọn reo lên thật lâu, một lần, lại một lần nữa...

Giang Vũ Phi mới có một chút phản ứng,  Nguyễn Thiên Lăng lại hoàn toàn không nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động.

Cô vô ý lần mò khắp nơi tìm điện thoại, tay sờ soạng lung tung tìm đến mấy lần, sau đó chạm đến màn hình điện thoại di động.

Tiếng chuông đang vang lên đã im bặt, tay cô trong lúc vô tình đã chạm vào nút kết nối.

Cùng lúc đó,  Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên cắn vào cổ cô một cái, tựa như một con quỷ hút máu.

“A…” Giang Vũ Phi không khỏi đau đớn phát ra tiếng kêu.

Tiếng của cô truyền đi qua điện thoại, còn kèm theo âm thanh bất ổn của một người đàn ông đang mơ hồ.

Nhan Duyệt nghe tiếng đầu kia điện thoại truyền đến, chỉ cảm thấy ầm một tiếng, trong đầu có thứ gì đó nổ tung, trống rỗng, làm cô ta mất đi phản ứng.

“Nguyễn Thiên Lăng, anh là chó sao, khốn khiếp, thả tôi ra…”

Giang Vũ Phi đau đến mức dùng sức đánh lên người anh, anh cũng không buông ra.

Hàm răng sắc bén cắn vào cổ cô, rất nhanh đã lưu lại một dấu vết màu đỏ.

Giang Vũ Phi đầu óc mơ hồ lại bị kích thích, cô không ngừng giãy giụa, kêu to.

Nguyễn Thiên Lăng phẫn nộ, phát ra tiếng nói khàn khàn khác thường: “Giang Vũ Phi, cô đừng lộn xộn cho tôi.”

Đây là tiếng của Nguyễn Thiên Lăng sao?

Là người mà cô ta yêu, giọng của người đàn ông yêu cô ta sâu sắc đây ư?

Nhan Duyệt khó có thể tin nổi, mở to hai mắt, tay cô ta nắm điện thoại thật chặt, sắc mặt đã trắng như tờ giấy!

Cô ta chưa từ bỏ ý định tiếp tục nghe, nhưng ông trời thực sự không đùa giỡn cô ta.

Đầu bên kia điện thoại, quả thực là truyền đến giọng nói mê loạn của Giang Vũ Phi với Nguyễn Thiên Lăng.

Không, đây không phải sự thực, tuyệt đối không phải là thật!Anh và cô ta vậy mà đang…

Nhan Duyệt lòng sợ hãi lại đau đớn, còn khó chịu hơn so với khi cô ta biết mình sắp chết.

Rốt cuộc cô ta cũng nghe không nổi nữa, như nổi điên ném điện thoại di động đi, chiếc điện thoại đắt tiền đập lên vách tường, lập tức vỡ thành mấy mảnh!

“A…” Sau vài giây, rốt cuộc cô ta cũng đè nén không được nỗi thống khổ và phẫn nộ trong lòng, dùng hết sức hét lên.

“Nguyễn Thiên Lăng, làm sao anh có thể đối với tôi như vậy! Làm sao có thể đối với tôi như vậy!”

Nhan Duyệt điên cuồng hất tung mọi đồ vật trong phòng ngủ, chỉ một lúc sau đó gian phòng của cô ta là một đống bừa bộn.

Bà Nhan đẩy cửa bước vào, nhìn bộ dạng cô ta như vậy, tiến lên ôm lấy cô ta lo lắng hỏi: “Duyệt Duyệt, con là bị làm sao vậy? Có phải cơ thể không thoải mái không?”

Nhan Duyệt thở hổn hển, cô ta dần dần tỉnh táo lại, nhưng cũng không nói câu gì, chỉ đẩy mẹ mình ra, ngơ ngác đi ra ngoài cửa.

“Duyệt Duyệt, con muốn đi đâu? Hiện tại đã khuya rồi, đừng ra ngoài, đừng làm cho mẹ lo lắng.” Bà Nhan giữ chặt cô ta, lo lắng nói.

Nhan Duyệt ánh mắt khẽ động, sau đó cô ta ôm mẹ khóc thút thít: “Mẹ, con ghét Giang Vũ Phi, con hận cô ta!  Vì sao Lăng còn không ly hôn với cô ta, vì sao còn ở bên cô ta. Người anh ấy yêu không phải là con sao, vì sao anh ấy còn ở bên Giang Vũ Phi!”

Bà Nhan sững sờ, ngay sau đó là tiếng thở dài đau lòng.

“Duyệt Duyệt, Nguyễn Thiên Lăng đã kết hôn rồi, con quên cậu ta đi, cậu ta không thích hợp với con.”

“Không, con không quên anh ấy, nếu con có thể quên được anh ấy, thì con đã không trở lại…”

Đúng vậy, cô ta yêu anh, yêu sâu đậm như vậy. Cô ta không thể không có anh, cũng không thể quên anh.