Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 139: Vẫn rất sợ ánh mắt anh



Nhan Duyệt trong lòng nhẹ nhõm, nụ cười hạnh phúc rạng rỡ trên khuôn mặt nhỏ đẹp đẽ.

Cô ta nghĩ vừa rồi anh ghen tuông nhất định là ảo giác của cô ta.

“Em đã gọi xong, cũng gọi cho anh luôn rồi, anh xem được không?” Cô ta đưa menu cho anh, Nguyễn Thiên Lăng nhận lấy, trực tiếp đưa cho phục vụ, không hề liếc nhìn một chút nào.

“Món em gọi đều là món anh thích ăn.” Người đàn ông nói hết sức thâm tình, nụ cười trên khuôn mặt Nhan Duyệt càng thêm xinh đẹp, rạng rỡ.

Giờ phút này tâm trạng cô ta rất tốt, cho nên có thể không cần nghĩ đến chuyện tính toán với Giang Vũ Phi.

Hôm nay coi như Giang Vũ Phi gặp may mắn, cô ta sẽ bỏ qua cho cô ấy một lần.

Giang Vũ Phi rời khỏi nhà hàng trước hai người họ. Cô và Tiêu Lang chỉ là ăn bữa cơm, tâm sự, không có giống như hai người kia, nói chuyện yêu đương, một bữa cơm cũng ăn cả hơn một tiếng đồng hồ mới xong.

Nhưng sau khi cô đi, hai người họ cũng không ở lại bao lâu, cũng đi ra khỏi nhà hàng.

Nguyễn Thiên Lăng nói với Nhan Duyệt, hôm nay anh còn có chuyện phải xử lý, cho nên đưa cô ta về nhà trước.

Sau khi đưa Nhan Duyệt về nhà, anh lái xe rời đi, lấy điện thoại di động ra bấm số của Giang Vũ Phi.

“Tới đây nhanh, tôi ở quảng trường Nhân Dân đợi cô. Nhớ, cô chỉ có thời gian nửa tiếng, nếu như không đến, tự gánh lấy hậu quả."

Lạnh nhạt cúp điện thoại, khuỷu tay người đàn ông chống lên cửa sổ xe, tay chống cằm, khóe mắt mang vẻ ngạo mạn ngông cuồng hơi nheo lại, mang theo vài phần nguy hiểm, giống như đang án binh bất động, chờ thời cơ săn mồi tốt nhất sẽ đi săn.

Lúc nhận được điện thoại của Nguyễn Thiên Lăng, Giang Vũ Phi đang ở trong một tiệm sách, cô định mua một vài quyển sách kế toán về xem, ôn tập bài học cho tốt.

Thế nhưng sau khi nghe điện thoại, cô không còn tâm trí làm gì nữa.

Cuối cùng cô chỉ chọn hai quyển sách, trả tiền, mang sách rời khỏi tiệm.

Cô đến quảng trường Nhân Dân, lúc này không cần thiết phải làm trái ý anh.

Hơn nữa cô cũng không muốn cho anh có cớ làm tổn thương cô nữa.

Khi Giang Vũ Phi nhanh chóng đến quảng trường, liếc mắt liền nhìn thấy xe của Nguyễn Thiên Lăng dừng cách đó không xa. Anh đứng dựa vào đầu xe, hai tay chống lên xe ở phía sau, áo vest mở rộng, trên trán tỏa ra vầng hào quang mạnh mẽ, giống như là ấn tượng anh mang lại cho người khác.

Người đàn ông với đôi mắt lạnh nhạt nhìn xuyên qua những người đi qua lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn trực tiếp vào cô.

Bị anh nhìn, Giang Vũ Phi không dám bước về trước.

Sống hai kiếp, cô vẫn rất sợ ánh mắt của anh. Cô nghĩ, cho dù có sống thêm một kiếp nữa cũng không có cách nào luyện được ánh mắt sắc bén có thể nhìn thấu tâm can người khác của anh.

“Tìm tôi có việc gì?” Chậm rãi đi đến trước mặt anh, cô lạnh nhạt hỏi.

Nguyễn Thiên Lăng quay mắt về hướng khác đứng thẳng người lên: “Lên xe.”

Anh chỉ nói hai từ đó, không nói thêm câu nào. Giang Vũ Phi tự mình mở cửa xe bước vào, lòng thầm nghĩ sao lúc này anh không ở bên Nhan Duyệt.

Người đàn ông khởi động xe, cô hỏi anh: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Đến rồi sẽ biết.” Nguyễn Thiên Lăng ngữ khí lạnh nhạt. Mỗi lúc thấy bộ dạng này của anh, Giang Vũ Phi liền có cảm giác sợ hãi.

Cô lại chọc giận anh sao?

Không muốn lại bị anh làm tổn thương, cô hỏi thẳng anh: “Có phải là anh khiến tôi không tìm được việc làm? Tất cả mọi công ty đều không nhận tôi, là do anh căn dặn đúng không?”

Người đàn ông liếc nhìn cô một cái, hơi nhếch mép, vẫn không trả lời.

“Nguyễn Thiên Lăng, anh thật hèn hạ!” Giang Vũ Phi tức giận nói, anh nghe thấy nhưng lại vẫn cứ thờ ơ.

Cô thấy anh càng im lặng không nói, trong lòng lại càng thấy bồn chồn.